Mượn Giống

Chương 67: Đừng đâm......



Phục Hoa sinh con rất thuận lợi, không đến hai giờ đã được y tá đẩy ra từ phòng sinh, là con gái, không đến sáu cân.

Hạng Chấn không dám ôm, quá nhỏ, thời điểm y tá đưa cho anh khiến anh luống cuống tay chân. Cuối cùng vẫn là y tá bảo dùng tay anh giúp nâng đưa giúp, lúc này mới đặt cô nhóc vào lòng.

Vì thế, cả người anh lập tức cứng đờ, động cũng không dám.

Cũng may một lúc sau y tá muốn ôm cô bé đi rửa sạch, lúc này Hạng Chấn mới thả lỏng thân thể, đi vào giường bệnh chăm Phục Hoa.

Ba mẹ Hạng và ba mẹ Phục Hoa vừa nhận được tin tức liền chạy tới, bọn họ vây quanh đứa bé, đồng thời báo tin cho họ hàng thân thích. Từ đó về sau mỗi ngày đều có bạn bè thân thích đến thăm.

Sau khi xuất viện, mẹ Hạng ở lại chăm sóc Phục Hoa, bà làm cơm, bế cháu để Phục Hoa chuyên tâm ở cữ. Trẻ con ở thời điểm này tương đối khó chăm, đói cũng khóc, tiểu cũng khóc, tỉnh cũng khóc. Việc đầu tiên Hạng Chấn làm mỗi ngày khi về đến nhà chính là rửa tay ôm con.

Mẹ Hạng khen đứa nhỏ này lớn lên xinh đẹp, giống Phục Hoa.

Hạng Chấn nhìn không ra, chỉ cảm thấy làn da của cô bé rất trắng, so với anh khi còn nhỏ thì trắng hơn nhiều, không biết là giống Hạng Huân hay Phục Hoa.

Ban ngày cô nhóc ăn no xong lập tức chìm vào giấc ngủ, ngủ xong lại ăn. Buổi tối lại đòi dựa vào Phục Hoa mới chịu ngủ, có mấy lần Hạng Chấn ôm Phục Hoa đi sang phòng bên cạnh, vừa mới ra cửa, cô nhóc đã oa oa khóc lớn.

Vài lần như vậy cũng khiến anh nghẹn hỏng người.

Phục Hoa cười trấn an: "Chờ con bé ngủ đã."

Hạng Chấn thật sự chờ đến khi con ngủ, chỉ là không ngờ, mẹ đứa bé cũng ngủ rồi.

Anh nằm bên cạnh hai bảo bối, hôn cả hai mẹ con sau đó đem ôm hai người đi ngủ.

Ba mẹ Phục Hoa tới tặng đồ nên hơn 6 giờ sáng đã tới đây. Khi hai người vào phòng chỉ thấy cô nhóc đang nằm trên giường ngủ, hai người lớn lại không thấy đâu. Hai người đi tìm một vòng quanh nhà, bỗng nghe thấy trong toilet truyền ra động tĩnh, mặt già của hai người cũng đỏ lên. Ba mẹ Hạng khẽ đóng cửa lại, quay về chăm cháu.

Sáng nay Phục Hoa bị dương vật Hạng Chấn chọc tỉnh, mỗi ngày anh "chào cờ" đều chọc vào eo cô, nhiều lần như vậy, eo cũng bị bầm lại rồi.

Hôm nay cô nhẹ nhàng rời khỏi giường, lúc vào toilet đánh răng, Hạng Chấn cũng đi vào theo Anh cầm bàn chải đánh răng đứng bên cạnh cô, đè người lên tường hôn.

Hai người đã lâu không thân mật, hai cơ thể vừa dán lên nhau tựa như củi khô lửa bốc mà cháy lên bừng bừng.

Gần đây ngực Phục Hoa rất trướng, Hạng Chấn mới dùng tay nắm lấy ngực cô đã khiến sữa phun ra. Anh há miệng mút ngực cô, "Cái này là cho con ăn, anh đừng...... A......"

Nhũ thịt trắng mềm bị anh xoa thành đủ loại hình dạng, anh cúi đầu liếm hai núm vú đỏ bừng, thưởng thức đôi gò bồng đảo giống như đậu hũ trước mặt.

Phía dưới Phục Hoa không ngừng chảy nước, hai đùi kẹp chặt eo anh, dùng bụng nhỏ cọ xát dương vật.

"Ra nhiều nước như vậy." Hạng Chấn sờ sờ âm hộ, ngón tay thăm dò đi vào, khảy lên hoa hạch. Khi nghe Phục Hoa phát ra tiếng rên rỉ, anh nắm lấy dương vật cắm vào tiểu huyệt ướt dầm dề.

Dương vật mới vừa cắm vào, hai người đều thoải mái thở hổn hển.

Hạng Chấn ôm Phục Hoa cắm vài cái, tốc độ dần nhanh hơn, anh đè cô trên tường, giữ chặt eo nhỏ, bụng dưới như máy đóng cọc điên cuồng làm cô.

Khoái cảm quá sâu, Phục Hoa vẫn luôn kêu không ngừng.

Sau khi Hạng Chấn bắn một lần, anh lại ấn cô trước bồn rửa tay cắm vào từ sau, hai tay nắm vú Phục Hoa, để cô nâng nửa người trên cùng nhau nhìn hình ảnh dâm mĩ trong gương.

"Vú thật lớn." Anh vừa thao vừa dùng tay xoa nắn, "Còn phun sữa nữa."

"Đừng...... Làm vậy...... Ô......" Phục Hoa bị chơi đến cao trào, cô sợ phát ra âm thanh quá lớn sẽ đánh thức con, chỉ có thể che tay kìm nén. Chỉ là khoái cảm bay lên đến da đầu, sướng đến mức cả người run rẩy.

Hạng Chấn lo cô nhóc kia sắp tỉnh, anh tăng nhanh tốc độ cũng như lực đâm Phục Hoa, đến tận khi người đối diện trợn trắng mắt hét lên: "Muốn ra...... Ô...... Chậm một chút......"

Cuối cùng Hạng Chấn đâm sâu vào một cái, anh thở hổn hển bắn tinh. Cả người Phục Hoa run bần bật ngã quỵ trong lòng ngực anh.