Khi Hạng Chấn ôm Phục Hoa ra ngoài mới phát hiện trong phòng có người, hai người loáng thoáng nghe thấy tiếng ba mẹ Phục Hoa: "Ông xem cái mũi này đi, thật là đẹp......"
Phục Hoa đẩy Hạng Chấn: "Quần áo......"
Cũng may hài tử ngủ trong phòng Hạng Huân, Hạng Chấn ôm Phục Hoa về phòng bọn họ tìm quần áo thay, lúc này mới đi ra.
Hạng Chấn phải đi làm, anh ăn bữa sáng, hôn lên mặt bé con một cái, sau khi chào hỏi ba mẹ Phục Hoa liền đi.
Ba Phục Hoa tiện đường ngồi trên xe Hạng Chấn rời đi, chỉ còn mẹ Phục Hoa ở lại. Bà làm cơm để Phục Hoa ngủ cùng bé con một lát. Bà đi mua chút rau làm cơm trưa cho hai người họ.
Mẹ Hạng tới thăm một lúc thì quay về nông thôn, ba Hạng cũng có việc phải làm. Một mình Phục Hoa chăm con rất vất vả, tuy vậy Hạng Chấn cũng không thể nào ở cạnh cô mỗi ngày được. Vì thế mẹ Phục Hoa lâu lâu lại tới đây đưa đồ, thuận tiện nấu cơm cho cô ăn.
"Có tính sinh đứa nữa không?" Trong lúc ăn cơm, mẹ cô hỏi.
Phục Hoa sửng sốt: "A?"
"Con không muốn à?" Bà mịt mờ nói, "Con mới sinh xong, cơ thể rất dễ mang thai, nếu không muốn thì chú ý chút."
Bà lo Hạng Chấn xằng bậy, còn tận tâm đi vào toilet xem thử. Không thấy áo mưa trong thùng rác lại thấy không ổn. Bà sợ Phục Hoa không nghe hiểu, lại nói thêm: "Nghe nói bắn ra ngoài vẫn có thể mang thai, con sinh còn chưa được hai tháng đâu đó, đừng vội mang đứa thứ hai."
Phục Hoa đỏ mặt: "...... Con biết rồi."
Buổi tối Hạng Chấn trở về, Phục Hoa liền đấm vào ngực anh: "Hôm nay mẹ em nghe được hết rồi!"
Hạng Chấn cười ha ha: "Nghe được thì nghe được, có phải bà còn khen con rể uy mãnh không?"
Phục Hoa cười đến khó thở: "Sao anh lại tự luyến như vậy hả?"
Hạng Chấn một lần nữa nhào lên: "Chẳng lẽ không phải?"
Anh hôn lên khắp khuôn mặt cô, dọc theo cổ đi xuống, xoa vú Phục Hoa, cách một lớp quần áo nhẹ nhàng liếm.
"Buổi sáng không phải...... Đã làm sao?" Phục Hoa nhẹ thở ra.
"Anh vẫn muốn." Hạng Chấn đang tính làm bước tiếp theo, bé con nằm bên cạnh đột nhiên oa oa khóc lớn.
Hạng Chấn: "......"
"Đến ngay đây, tổ tông của ba." Anh xoay người ôm cô nhóc vào ngực hôn dỗ dành, "Không khóc, không khóc, chúng ta tới ăn sữa nha, con ăn bên này, ba ăn bên kia."
Phục Hoa: "......"
Hạng Chấn không phải nói giỡn, anh đặt bé con vào lòng Phục Hoa, nhìn bé con mút sữa một cách ngon lành, anh cũng thò lại gần ngậm lấy một bên.
Phục Hoa bị hút đến tê dại cả người, duỗi tay đẩy anh: "Để lại cho con nữa."
"Vậy buổi tối để anh làm em ba lần." Hạng Chấn khẽ cắn núm vú.
Phục Hoa thở hổn hển: "...... Đừng nghịch."
"Có cho không?" Anh bắt đầu nhẹ nhàng liếm.
Khoái cảm tê dại làm Phục Hoa chịu không nổi, cô cắn môi gật đầu. Bấy giờ Hạng Chấn mới chịu buông ra, đứng dậy hôn cô: "Anh đi tắm."
Phục Hoa đút no cho bé con xong, cô giúp cô nhóc thay tã. Hạng Chấn vừa vặn cũng tắm rửa xong, anh cầm đồ chơi đến chơi với con, còn ôm cô nhóc vào ngực, cùng cô bé mặt đối mặt.
Khi Phục Hoa tắm rửa xong, thấy Hạng Chấn đang ôm con đi qua đi lại ở phòng khách.
Khi nói chuyện, anh ôm con bước như bay trong phòng khách. Cô bé rất ngoan, nằm sấp trên cánh tay anh cũng không sợ hãi, chỉ mở to đôi mắt tò mò đánh giá xung quanh.
Buổi tối Hạng Chấn xung phong nhận việc dỗ con ngủ để Phục Hoa đọc sách. Chờ cô đọc sách xong, Hạng Chấn đã ôm con trong ngực ngủ rồi.
Chân cô bé đặt lên mặt anh, anh nhắm hai mắt chìm vào ngủ, trên mặt còn mang theo ý cười.
Phục Hoa cười nhẹ, duỗi tay xê chân cô nhóc ra chỗ khác. Cô vòng tay qua eo Hạng Chấn, chôn mặt vào tấm lưng rắn rỏi của người trước mặt, an tâm nhắm mắt ngủ.