Muốn Phi Thăng Thì Yêu Đi

Chương 111: Tôn chủ vẫn là Tôn chủ đại nhân!



Thẩm Thanh Huyền mời gọi hắn, Tiểu Liên Hoa của hắn đang mời gọi hắn.

Còn ngôn từ gì có thể miêu tả tâm tình Cố Kiến Thâm lúc này? Có lẽ chỉ còn lại hai chữ: muốn chết.

Chết quay về Duy Tâm cung, đem gia hỏa câu dẫn hắn …

Nói thật, nhịn tới tận giờ này đã là cực hạn, nếu Thẩm Thanh Huyền còn nói thêm câu nào nữa, hoặc cho hắn một ánh nhìn, hắn nhất định về giới tu chân ngay lập tức, nhiệm vụ để làm sau, hiện tại thao người trước rồi tính!

Nhưng Thẩm Thanh Huyền đột nhiên tỉnh táo.

Vừa rồi y ngỡ mình còn ở trong mộng, ngỡ mình còn chìm trong giấc mộng kiều diễm ngọt ngào ấm áp kia, y cứ ngỡ …

Cố Kiến Thâm sượng sừng thức tỉnh y, Thẩm Thanh Huyền ngơ ngác nhìn hắn, con ngươi đầy dục hỏa như trăng sáng trút khỏi sương mây, trong ánh sáng mang theo từng cơn nguội lạnh.

Thẩm Thanh Huyền há miệng …

Cố Kiến Thâm thấy y tỉnh nên cũng bình tĩnh trở lại, hắn mặc y phục cho y, trầm mặc đứng dậy.

Hắn không hề nói gì, ngay cả một ánh mắt cũng không cho y, cứ vậy xoay người rời khỏi.

Tại sao bỏ đi? Tại sao không tiếp tục? Tại sao lại rời đi với bóng lưng mất mát ấy.

Hắn đang nghĩ gì?

Y cứ nghĩ mình hiểu rõ Ấn Cửu Uyên, song vào lúc này lại chẳng thể nhìn thấu hắn.

Khi trong phòng chỉ còn lại một người, tình dục tức khắc lắng xuống như thủy triều rút, lưu lại bờ cát rộng lớn trống trải, bằng phẳng nhưng hiu quạnh.

Thẩm Thanh Huyền rụt người trong chăn thật lâu, trong trí óc là một mớ nghĩ suy hỗn độn.

Có quyến luyến vô hạn với người trong mộng, có sợ hãi vô tận với sự thật tàn khốc, muốn phóng túng lại bị nghẹn ứ ngay yết hầu …

Thẩm Thanh Huyền mở to mắt, không dám tiếp tục rơi vào giấc ngủ.

Không thể tiếp tục như vậy, không thể lại trầm luân, mộng cũng được mà Ấn Cửu Uyên cũng vậy, tất cả mọi thứ đều là hư ảo.

Việc y phải làm chính là báo thù, phải giết hết những kẻ đáng chết, phải đoạt lại những thứ thuộc về mình.

Khi chân trời bừng sáng, trong con ngươi Thẩm Thanh Huyền đọng lại một mảnh bình tĩnh và quyết tuyệt.

Mấy ngày sau đó, Thẩm Thanh Huyền không hề gặp Cố Kiến Thâm, y liên lạc với bên ngoài, tuy người muốn phục hồi Kim quốc không nhiều, nhưng với thân phận vương tử tiền triều của y, chỉ cần vẽ một ổ bánh mì lớn hứa hẹn lợi ích, vẫn còn người có dã tâm nhưng không thành công nguyện ý theo y.

Ban đầu y có ý định xuống tay muộn hơn, nhưng hiện giờ không muốn tiếp tục kéo dài, y không muốn ở cùng Cố Cửu Uyên, không muốn thấy hắn, cũng không mong bị giấc mộng đó trói buộc.

Chúng ăn mòn tâm trí y, quấy nhiễu phán đoán của y, dập tắt ngọn lửa báo thù của y.

Không thể nương tay, tuyệt đối không thể đánh mất bản thân!

Có thể nói Thẩm Thanh Huyền bắt đầu liều mạng bồi dưỡng lực lượng cho mình.

Cố Kiến Thâm vốn sẽ không quản y làm chuyện mờ ám, hiện giờ hắn đang bận ra sức trị bệnh, tất nhiên lại càng mặc kệ y.

Cái bệnh không giơ được này, phàm nhân trị không được thì chỉ còn nước tự hắn cố chữa.

Ngặt nỗi hắn không rành y dược, nếu Thẩm Thanh Huyền ở trong thể xác này, chỉ sợ đã trị xong từ lâu!

Hắn cũng không thể liên hệ với thuộc hạ ở Duy Tâm cung, cho nên đành dùng chút y thuật sứt sẹo này cố gắng nghiên cứu.

May mà thời gian lâu dài, linh hồn hắn đã dung hợp với thể xác này, nếu nghiêm túc tu luyện, biết đâu chừng mấy tháng nữa có thể trị khỏi.

Để không bị cười nhạo trăm triệu năm, Cố Kiến Thâm nhất định phải thỏa mãn vợ trước khi “chết”!

Hắn bên này một lòng chữa bệnh, Thẩm Thanh Huyền lại một lòng bồi dưỡng thế lực …

Trong một năm ngắn ngủi, hoàng tử công chúa Ấn quốc đã nội đấu đến ta chết ngươi sống, chỉ còn lại trẻ con ba tuổi hoặc phế nhân vô dụng.

Người nổi bật duy nhất chính là Ấn Cửu Uyên.

Thẩm Thanh Huyền liên tục hai đêm không ngủ, y không muốn nằm mơ, chỉ cần giấc mộng kia không thường xuyên quấn thân, y có thể hạ quyết tâm.

Đêm trăng tròn tối đen, hắc y nhân quỳ trước mặt y: “Điện hạ, đã chuẩn bị thỏa đáng.”

Thẩm Thanh Huyền nhắm mắt, khi mở ra là trăng lạnh băng giá: “Động thủ!”

Lúc này, Cố Kiến Thâm trầm mê “tu tiên” rốt cục đại công cáo thành, hắn hao hết công phu, gần như thay da đổi thịt, chữa khỏi căn bệnh không giơ này!

Cuối cùng đã có thể tìm Thẩm Thanh Huyền, kết quả hắn vừa ra khỏi cửa, bên ngoài gió lửa ngất trời, thuộc hạ của hắn vội vã chạy tới, kinh hô: “Điện hạ! Xảy ra chuyện lớn rồi!”

Đuôi mày Cố Kiến Thâm nhướng lên, hỏi: “Chuyện gì?”

Thuộc hạ đầy mặt hoảng sợ, nói chuyện run rẩy: “Bệ hạ bị người ám sát, trong cung đại loạn!”

Cố Kiến Thâm hỏi: “Phụ vương thế nào rồi?”

Thuộc hạ thưa: “Bệ hạ hữu kinh vô hiểm.”

Cố Kiến Thâm hiểu rõ, nhưng vẫn làm bộ hỏi han: “Vậy tại sao ngươi kích động?”

Thuộc hạ đau đớn nói: “Kẻ tập kích bệ hạ đã bị bắt, trước khi chết gã khai là bị, bị điện hạ sai khiến!”

Thuộc hạ tê liệt ngã xuống, tự biết tai vạ đến nơi hắn phải chết không thể nghi ngờ.

Cố Kiến Thâm đứng tại chỗ, sắc mặt đông lạnh, cố sức bày ra thần thái giả vờ kiên cường trấn định.

Lúc này Thẩm Thanh Huyền lảo đảo đi ra, mang gương mặt tái nhợt nói: “Điện hạ …”

Cố Kiến Thâm nghiến răng nghiến lợi nói: “Nhất định là dư đảng của lão lục giá họa ta!”

Thẩm Thanh Huyền thấp giọng: “Vậy hiện giờ phải làm sao!”

Cố Kiến Thâm nói: “Ta phải tiến cung, ta phải gặp phụ vương, ta phải …”

“Điện hạ, không thể!” Thẩm Thanh Huyền lo lắng nói, “Trong tình huống này, bệ hạ không có khả năng gặp ngài, ngài đi chỉ có chịu chết!”

Cố Kiến Thâm diễn vô cùng nghiêm túc: “Ta tin tưởng phụ vương, ông nhất định thấu hiểu, hiện giờ ta đã là thái tử, sao có thể phái người ám sát ông, ta …”

Thẩm Thanh Huyền nói: “Điện hạ, ngài không làm gì nhưng cấm quân đã kéo đến, cả thành đều là mưa gió, bệ hạ sao có thể thu tay lại!”

Sắc mặt Cố Kiến Thâm khó coi tới cực điểm, hắn nhìn Thẩm Thanh Huyền, nói: “Em đừng để ý, ta sẽ phái người đưa em …”

“Điện hạ!” Thẩm Thanh Huyền kéo ống tay áo hắn, “Việc đã đến nước này … tính mạng phải ưu tiên!”

Cố Kiến Thâm nói: “Sao ta có thể để mình đeo danh bất nhân bất nghĩa!”

“Ngài chết rồi, vô số người theo ngài phải làm sao?” Thẩm Thanh Huyền nói, “Bệ hạ tuổi già, ngài đi ai có thể chống đỡ quốc gia to lớn này? Hành động của ngài mới là bất nhân bất nghĩa với dân chúng thiên hạ!”

Cố Kiến Thâm nhìn vợ diễn trò mà vui quá chừng.

Gì mà dư đảng của lục hoàng tử? Tất cả đều vô nghĩa, nhất định là “tiểu yêu tinh” bên cạnh hắn phái người ám sát lão quốc vương rồi giá họa cho hắn.

Chẳng qua là muốn phụ tử bọn họ xích mích, quậy cho long trời lở đất, y lại nhân cơ hội …

Tuy đã nhìn thấu, nhưng Cố Kiến Thâm vẫn phải diễn từng bước.

Thẩm Thanh Huyền “tận tình khuyên bảo”, Cố Kiến Thâm hiển nhiên nghe vào lòng.

Thẩm Thanh Huyền lại nói: “Điện hạ, chờ ngài qua được kiếp nạn này, chỉ một lòng phụng dưỡng bệ hạ, đó mới là đạo tận hiếu chân chính!”

Lời này hoàn toàn kích động Cố Kiến Thâm, trong mắt hắn giăng đầy cảm xúc phức tạp, cuối cùng quyết định: “Trần Tư, chuẩn bị chiến!”

Đêm nay vô cùng náo nhiệt, cả kinh đô kim sắc gần như bị máu tươi nhuộm đỏ.

Thẩm Thanh Huyền được thỏa nguyện nhìn đám người chém giết trước mặt, phảng phất như quay lại ác mộng đêm kia.

Hoàng cung bị thiết kỵ đạp phá, phụ vương bị trường kiếm đâm xuyên, mãng phu giết sạch người nhà y, huyết tẩy cung điện y, chiếm lấy giang sơn của y.

Hiện giờ màn này tái diễn, mà người thắng cuối cùng nhất định là y!

Với thể xác hiện giờ, Cố Kiến Thâm lấy một địch vạn cũng chẳng thành vấn đề, chỉ có điều hắn vẫn nên để mình bị thương cho hợp lý —— uy vũ quá cũng không được, Tiểu Liên Hoa của hắn sẽ cảnh giác.

Ác chiến một đêm, cuối cùng Cố Kiến Thâm dẫn quân xông vào Minh điện, gặp lão quốc vương trên vương tọa ôm ngực ho khan.

Lão quốc vương chỉ tay vào hắn: “Nghịch … nghịch tử!”

Cố Kiến Thâm nói: “Phụ vương, nhi thần tuyệt đối không hai lòng, nhi thần bị kẻ xấu mưu hại!”

“Bị mưu hại …” Lão quốc vương ho khan kịch liệt, khàn giọng bảo, “Ta thấy ngươi bị yêu nhân mê hoặc, mê muội đầu óc thì đúng hơn!”

Lão quốc vương đột nhiên đứng lên, chỉ vào Thẩm Thanh Huyền, nói: “Giết y, ngươi giết y, cô liền truyền vương vị cho ngươi!”

Sắc mặt Cố Kiến Thâm đột nhiên lạnh xuống.

Lão quốc vương cười ha ha: “Hoang đường … thật sự là …” Ông còn chưa dứt lời lại bắt đầu ho khan.

Cố Kiến Thâm nói: “Người đâu, đỡ phụ vương về hậu cung nghỉ ngơi!”

Hắn vừa nói xong, lão quốc vương bỗng nhiên ngẩng đầu, nụ cười quỷ dị hiện lên trong đôi mắt khô lãnh của ông, một bóng đen bỗng nhiên vọt ra, trong lúc mọi người không hề phòng bị đánh úp về phía Thẩm Thanh Huyền.

Với tốc độ và khoảng cách này, Thẩm Thanh Huyền hoàn toàn trốn không thoát, tuy tâm phúc của y đều ở xung quanh, nhưng muốn đuổi kịp tốc độ này thì không có khả năng.

Cố Kiến Thâm đương nhiên có bản lãnh đó, hắn có thể dễ dàng đánh gục kẻ phục mệnh, nhưng đã đến mức này, hắn phải thêm chút cảnh diễn cho mình mới được.

Giữa điện quang hỏa thạch …

Cố Kiến Thâm lao người tới, chắn trước mặt Thẩm Thanh Huyền.

Trong thời khắc chẳng ai có thể động đậy, trường kiếm xuyên qua bụng Cố Kiến Thâm, kẻ đánh lén cũng ngẩn người, hiển nhiên không ngờ Cố Kiến Thâm sẽ liều mình cứu y …

Cố Kiến Thâm trúng kiếm, vậy mà vẫn đưa tay bóp chặt cổ họng hạ gục ám vệ.

Cả đại điện đều rơi vào yên tĩnh đáng sợ.

Sau đó, lão quốc vương cất tiếng cười to: “Nghịch tử … nghịch tử … ha ha ha … đồ nghịch tử!”

Đột nhiên, một thanh trường kiếm xuyên qua cổ họng ông, đôi mắt vẩn đục của lão quốc vương nhìn đau đáu người cầm kiếm.

Thẩm Thanh Huyền mặt không đổi sắc, thân ảnh thon dài vô cùng chói mắt giữa biển máu, tựa như sứ giả đòi hồn bò ra từ địa ngục.

Tất cả đã chấm dứt.

Vương tọa kim sắc, biển máu đỏ tươi, vô số thi thể chồng chất dưới chân …

Thẩm Thanh Huyền thong thả xoay người, vô số người quỳ xuống hô to: “Ngô hoàng vạn tuế!”

Thẩm Thanh Huyền lẳng lặng đứng trên đại điện, tầm mắt lại dừng trên nam nhân nằm giữa vũng máu.

Ấn Cửu Uyên đang nhìn y, mắt nhìn chòng chọc vào y, trong đôi ngươi mê người ấy không có oán hận, không có thống khổ, và cũng chẳng có phẫn nộ, chỉ còn lại giải thoát.

Dường như hắn đã sớm nghĩ tới ngày này, sớm dự liệu tình huống này, cũng sớm chờ đợi thời khắc này.

Nỗi đau ray rứt lan tràn khắp ngực, Thẩm Thanh Huyền bước xuống, đỡ Cố Kiến Thâm dậy.

Y nhìn thẳng hắn, dùng chất giọng không chút tình cảm mà nói: “Là ta phái người tập kích phụ vương ngươi.”

Cố Kiến Thâm nhìn y.

Trái tim Thẩm Thanh Huyền run rẩy kịch liệt, giọng nói lại lạnh cùng cực: “Là ta giá họa cho ngươi.”

Cố Kiến Thâm vẫn chỉ im lặng nhìn y.

Thẩm Thanh Huyền rốt cục không thể bình tĩnh, đồng tử y rút lại thành một đường, giọng nói như dây đàn sắp căng đứt: “Ta hận ngươi, Ấn Cửu Uyên, ta hận ngươi!”

Môi mỏng Cố Kiến Thâm mấp máy, dùng giọng nói cực khẽ đáp: “Là ta nợ em.” Dứt lời, hắn nhắm hai mắt lại.

Thẩm Thanh Huyền ngơ ngẩn, sợ hãi không thể miêu tả giằng xéo trái tim, y dùng giọng nói thất thố chưa từng có gọi: “Ngự y! Ngự y đâu!”

Ấn quốc ngắn ngủi cứ vậy biến mất trong dòng sông dài lịch sử …

Thẩm Thanh Huyền phục hồi Kim quốc, trở thành quốc vương mới, cũng trở thành truyền kỳ thế hệ mà sách sử đời sau không thể đánh giá.

Nằm gai nếm mật, chịu mọi khuất nhục, cuối cùng dùng sức mình lật đổ cả Ấn quốc, thống trị với nhiều thành tựu vô thượng.

Có người bảo y lam nhan họa thủy, có người nói y tâm cơ khó dò, lại có người bảo y bụng dạ nham hiểm, vì đạt mục đích mà không từ thủ đoạn …

Vô số ác danh treo trên người, nhưng không thể phai mờ thái bình thịnh thế mà y sáng tạo.

Cố Kiến Thâm chết rồi ư?

Đương nhiên chưa … hắn chỉ thêm đất diễn cho mình, chưa muốn kết thúc.

Suốt thời gian nửa năm, Thẩm Thanh Huyền dùng mọi thuốc bổ thiên hạ, tìm tất cả danh y, liều mạng kéo hơi cho Cố Kiến Thâm.

Chính y cũng chẳng biết vì sao, chỉ biết không thể để hắn chết, bất kể ra sao cũng không thể để hắn chết.

~~~

Chồng chồng nhà này chỉ có diễn với tự ngược là giỏi =)))))))))