Trong những ngày Cố Kiến Thâm hôn mê, Thẩm Thanh Huyền bận bù đầu bù cổ.
Lần bức vua thoái vị này đã giảm thiểu tổn thất xuống mức thấp nhất, những kẻ tội nghiệt đều đã chết, một khi phản động đảo chính, rung chuyển là không cách nào tránh khỏi.
Thẩm Thanh Huyền không muốn quốc gia tiếp tục rối loạn, cũng không muốn bách tính phải chịu khổ, cho nên sau khi thượng vị, y thi hành một loạt chính sách có lợi cho dân nhằm trấn an dân tâm.
Ngắn ngủi mấy năm, Kim quốc suy tàn, Ấn quốc bị diệt, tân quốc thành lập, tân quân chủ đăng cơ, mối quan tâm đơn giản nhất của bách tính chính là cuộc sống sau này.
Thẩm Thanh Huyền lập tức cho bọn họ hy vọng đó.
Muốn trở thành người cầm quyền tốt, trăm công nghìn việc là không thể tránh khỏi.
Thẩm Thanh Huyền cũng muốn khiến bản thân bận rộn, càng bận càng tốt, bận tới mức không nghĩ được gì thì quá tốt.
Nhưng có bận thế nào, khi dạ thâm nhân tĩnh thì y vẫn phải nghỉ ngơi.
Trong tẩm cung của y có một người —— ngủ thật lâu không chịu tỉnh lại.
Thời gian đầu Thẩm Thanh Huyền không dám về, y sợ nhìn thấy hắn, sợ nhớ tới cảnh hắn xả thân cứu mình, cũng sợ thấy đôi mắt sáng ngời của hắn, lại càng sợ một tiếng thở dài của hắn —— Là ta nợ em.
Hắn nợ y … hắn bảo hắn nợ y …
Nhưng thực tế, hắn nợ y cái gì …
Từ xưa đến nay, được làm vua thua làm giặc, triều đại thay đổi là lúc vô tình vô nghĩa nhất, ai đúng ai sai nào ai phân biệt rõ ràng.
Thẩm Thanh Huyền không dám nghĩ sâu, bởi vì một khi nghĩ, trận tuyến xây dựng trong lòng sẽ như tòa thành trên bờ cát bị thủy triều vỗ cho thành phế tích.
Y nhẫn nhịn không gặp hắn, nhưng mỗi ngày đều nhớ thương.
Nghe ngự y nói hắn thoát khỏi nguy hiểm, y thở phào nhẹ nhõm; nghe ngự y nói vết thương của hắn đang dần khôi phục, y lại thở ra một hơi; nghe người hầu nói tuy hôn mê, hắn vẫn có thể ăn cơm, đáy lòng y liền dâng lên niềm vui sướng.
Y siêng năng lại thạo chính trị, quốc gia ngày một vào quỹ đạo, chính quyền ngày càng vững chắc hơn từng ngày, y lại trẻ như thế nên không ai ngấp nghé chuyện thừa kế, tất cả đều một lòng dốc sức vì y, toàn lực phối hợp với y phát triển quốc gia.
Sau mấy tháng, mọi thứ đều được ổn định, Thẩm Thanh Huyền gần như quên mất hai năm kia, cứ như y tiếp nhận vương vị từ phụ vương, dường như lịch sử vốn nên như thế, và như thể người Ấn gia cho y ác mộng chưa từng xuất hiện.
Thế mà … có người lại khắc vào linh hồn y.
Sau khi không còn bận rộn như trước, Thẩm Thanh Huyền có thời gian nghỉ ngơi, mà những giấc ngủ dài ngắn mang đến cho y mộng mị sầu triền miên.
Thời gian đầu y rất kháng cự, không muốn mộng dày vò mình mệt mỏi, nhưng nếu một đêm vô mộng, y lại thấy lòng trống rỗng quá đỗi.
Cận thị Oanh Đề thấp giọng trấn an y: “Bệ hạ, xin chú trọng thân thể.”
Đế vương cần chính yêu dân nhất định được người kính yêu, trong thời gian ngắn ngủi, Thẩm Thanh Huyền phô bày năng lực phi phàm cùng tấm lòng nhân ái, khiến người theo y tâm phục khẩu phục, cũng giúp y có danh vọng lớn lao.
Y vốn là người có mị lực, lại hiểu sâu thuật đế vương, thi hành chính sách chặt lỏng chừng mực, không ai bới được sai lầm mà còn kính trọng y vô cùng.
Thẩm Thanh Huyền lơ đãng hỏi: “Hắn sao rồi?”
Oanh Đề thấp giọng: “Tình trạng ổn định, khí sắc không tệ.”
Khí sắc không tệ sao?
Mấy tháng không gặp, Thẩm Thanh Huyền cho rằng mình sẽ không nhớ nổi dung mạo hắn, nhưng nào biết chỉ cần tưởng tượng, ký ức quay cuồng xông ra như hồng thủy vỡ đê, phân không rõ đâu là mộng đâu là thật, tất cả đều là bóng hình hắn.
Khi cười, khi bi, khi yêu, khi đau …
Thẩm Thanh Huyền lập tức đứng dậy.
Oanh Đề giật mình, hỏi y: “Bệ hạ?”
Thẩm Thanh Huyền rũ mắt nói: “Cô đi thăm hắn.” Dứt lời, y ra sau điện, Oanh Đề tất nhiên đuổi theo.
Về Ấn Cửu Uyên mê man, trong cung không ai dám nghị luận một câu.
Bởi vì rất kiêng kị. Thẩm Thanh Huyền chính trị chuyên quyền điều khiển một nhóm, cung nhân ngay cả nghĩ cũng chẳng dám nghĩ, sao còn dám hồ ngôn loạn ngữ.
Thẩm Thanh Huyền đi từng bước về tẩm cung, khoảng cách càng gần, trái tim lại bắt đập đập kịch liệt không chịu khống chế.
Y lẽ ra không nên tới, nhưng đã đến đây rồi, y biết rõ mình không thể khống chế đôi chân này, cũng như không quản được trái tim trong lồng ngực.
Khoảnh khắc đẩy cửa vào, khi nhìn thấy nam nhân hôn mê nằm trên giường, y lại bình tĩnh đến lạ.
Tất cả rối rắm, tất cả thống khổ, tất cả bàng hoàng đều tan biến.
Y đứng bên giường, nhìn hắn từ trên cao xuống.
Nam nhân trong lúc mê man vẫn anh tuấn phi phàm như trước, đau đớn không thể khiến hắn chật vật, thời khắc cận kề cái chết cũng không khiến hắn mất đi nhuệ khí, hắn như một con sư tử đang ngủ, giây tiếp theo sẽ mở to mắt, xét nát cổ họng con mồi.
Thoáng chốc, tay y như bị phỏng, đầu ngón tay cuộn lại, nhưng vẫn không thu hồi.
Oanh Đề cúi thấp đầu, không dám nhìn và cũng không dám nghĩ.
Thẩm Thanh Huyền ở trong đây, giữ nguyên động tác này mà lặng lẽ nhìn thật lâu.
Không ai dám quấy rầy, không ai lên tiếng, dường như cả thế giới đều rơi vào vắng lặng của đêm khuya.
—— Yên tĩnh nhưng không quạnh quẽ.
Thẩm Thanh Huyền rốt cục vẫn thỏa hiệp với lòng mình.
Y tưởng niệm hắn, muốn gặp hắn, muốn gần hắn thêm một chút.
Mặc kệ là tình duyên kiếp trước hay nghiệt duyên kiếp này, mọi thứ đều đã qua, y muốn thế nào thì thế đó … không còn gì phải cố kỵ …
Thẩm Thanh Huyền cong môi, nụ cười như hàn mai xinh đẹp nở rộ trong sương tuyết.
Thẩm Thanh Huyền khẽ nói: “Oanh Đề, đi chuẩn bị, cô muốn ở lại đây.”
Oanh Đề chấn động tâm thần, thế mà giọng nói vẫn trầm ổn: “Tuân chỉ.”
Thẩm Thanh Huyền dời tẩm cung, ở cùng một phòng với Cố Kiến Thâm hôn mê, ban đầu là ngoại nhân hầu hạ Cố Kiến Thâm dùng cơm, sau này do y tiếp nhận, cẩn thận đút cơm cho hắn.
Chẳng biết có phải ảo giác không mà y luôn cảm thấy khi đút hắn, hắn vô cùng vâng lời, ăn được nhiều hơn một ít.
Thẩm Thanh Huyền thấy lòng mềm mại, nụ cười trên mặt cũng nhiều hơn.
Đêm đến, y ở gian ngoài phê tấu chương, bận xong thì về phòng nghỉ ngơi.
Thị hầu đã giúp Cố Kiến Thâm tẩy rửa hằng ngày và thay xiêm y.
Thẩm Thanh Huyền cởi áo ngoài, nằm bên cạnh hắn, ngủ còn ngon cả trong mộng.
Không mộng, không khủng hoảng, chỉ có an tâm vô tận.
Tâm trạng y ngày càng tốt, ngày càng vui sướng, hiệu suất xử lý chính vụ cũng cao hơn nhiều.
Thần dân bên ngoài khen y nhân từ, là hiền quân một thế hệ, nội thị trong cung lại lo lắng không thôi.
Nhất là Oanh Đề ……
Bọn họ ở bên cạnh, nên hiểu rõ hơn bất kỳ ai.
Đồn đãi nói bệ hạ từng là vật độc chiếm của vương tử tiền Ấn quốc, hiện giờ xem ra … sợ rằng không chỉ có như vậy.
Bệ hạ nằm gai nếm mật, nhẫn tâm đoạt vị, nhưng tình cảm đã đánh đổi không cách nào có thể thu hồi.
Hiện giờ vương tử tiền triều không tỉnh, bệ hạ còn có thể thoải mái cùng hắn “gần gũi”, nhưng nếu tỉnh …
Mỗi khi đám người Oanh Đề nghĩ đến đây đều không khỏi đau lòng cho y.
Bệ hạ là bệ hạ tốt, cần chính hơn lão quốc vương Kim quốc, cũng vĩ đại hơn lão quốc vương Ấn quốc, y giúp họ thấy được tương lai hạnh phúc dồi dào, bọn họ kính y, đồng thời cũng đau lòng vì y.
Bệ hạ và vương tử tiền triều này đã định sẵn là nghiệt duyên. Cả đời không xa rời, yêu nhau lại hận nhau.
Thẩm Thanh Huyền không nghĩ lung tung nữa, y chỉ cảm thấy vui sướng cực kỳ, đời này chưa bao giờ vui sướng đến vậy.
Buông quốc hận gia cừu, mặc kệ thân phận địa vị, y tham luyến hơi ấm của hắn như trong mộng đẹp luôn thu hút y kia.
Thật tốt quá …
Thẩm Thanh Huyền hy vọng ngày tháng cứ tiếp tục vô cùng vô tận như thế.
Qua nửa năm, thân thể Cố Kiến Thâm dần ổn định, ngự y đã không cần phải mỗi ngày khám bệnh, Thẩm Thanh Huyền chưa bao giờ hỏi khi nào hắn sẽ tỉnh lại.
Bởi vì y không muốn hắn tỉnh, tỉnh rồi mộng liền tan.
Nhưng có lẽ phải tỉnh thật rồi, Cố Kiến Thâm phải tỉnh, mà Thẩm Thanh Huyền cũng phải tỉnh.
Cho nên Thẩm Thanh Huyền lại nằm mơ sau thời gian dài không mộng mị.
Ngủ bên cạnh Cố Kiến Thâm, y mơ thấy Cố Kiến Thâm.
Đó là một nơi rất đẹp, tảng lớn lá đỏ che khuất mặt trời, Thẩm Thanh Huyền khó thể tưởng tượng thế gian lại có Phượng Hoàng mộc lớn đến vậy, dường như nó xuyên qua cả đất trời, lẳng lặng đứng ở kia hình thành một thế giới.
Trong mưa hoa phượng hoàng đỏ tươi, nam tử hồng y chợt ngoảnh đầu mỉm cười.
Mắt đỏ xinh đẹp khiến hô hấp người xem ngưng trệ, dung mạo tuấn mỹ khiến người quên không được, ánh mắt dịu dàng khiến người ta chỉ có thể nghe thấy nhịp tim rộn ràng.
Thẩm Thanh Huyền yên lặng nhìn, như thể nhìn thấy tiên cảnh nhân gian.
Nam tử cười khẽ với y: “Qua đây.”
Thẩm Thanh Huyền lập tức đến bên cạnh hắn, mặc hắn ôm, mặc hắn cẩn thận hôn y.
Ngọt ngào cùng hương thơm xuyên qua rừng cây, đỏ tươi ngập tràn đất trời, đốt sáng tâm linh, chỉ rõ suy tư.
Hắn hỏi y: “Thích không?”
Thẩm Thanh Huyền đáp: “Thích.”
Thích phong cảnh không? Không, y thích người này hơn.
Người mà y tâm tâm niệm niệm, yêu mấy kiếp mấy đời.
Hắn cúi đầu hôn y, trái tim y đập dồn dập, nhưng không nỡ kháng cự chút nào.
Nụ hôn của hắn thật khẽ và cũng rất dịu dàng, như đối đãi với bảo bối trong lòng bàn tay, sợ dọa y, cũng sợ y không vui.
Cẩn thận dè dặt là thế, che chở tỉ mỉ là thế, yêu thương sâu sắc là thế.
Thẩm Thanh Huyền muốn hắn dùng sức hơn nữa, thiết tha hơn nữa, thậm chí là thô bạo hơn nữa.
Vì chỉ có thế y mới cảm nhận được đây không phải là giấc mộng thoáng qua, không phải ảo tưởng tươi đẹp, cũng chẳng phải kiếp trước hư vô mờ ảo …
Có lẽ đây mới thật là mộng, vì thỏa ước nguyện của y, hắn dùng sức, hôn cho y ý loạn tình mê, hôn đến khi y nóng hổi, hôn đến nỗi y đầu váng mắt hoa.
Dưới mảng trời xanh không chút gì che đậy, hai người nằm trên đất trút bỏ y phục của nhau …
Thẩm Thanh Huyền thẹn thùng cả người, bảo: “Vào … vào phòng đi.”
Hắn lại dùng đôi mắt xinh đẹp cười với y: “Ở đây không được sao?”
Được không? Bên ngoài vắng vẻ, gió mát từng cơn qua những nhành cây, giữa trời hoa phượng hoàng xinh đẹp …
Thẩm Thanh Huyền run rẩy nói: “Được …”
Hắn lập tức dùng sức hôn y, đòi hỏi một cách vội vàng.
Rõ ràng Thẩm Thanh Huyền chưa bao giờ trải qua tính sự, nhưng trong mơ lại nếm mọi mỹ vị, không hề khó chịu, ngược lại còn ngọt ngào như trời sinh lẽ ra như thế.
Ngọt ngào giữa tình nhân vĩnh viễn là bất tận, Thẩm Thanh Huyền say mê trong giấc mộng mỹ lệ, tham hưởng vui sướng cực hạn.
Khi chấm dứt, y mở bừng mắt, ngã từ ảo cảnh vào sự thật tàn khốc, tình dục tản đi chỉ còn lại cái lạnh thấu xương.
Thẩm Thanh Huyền kinh ngạc nhìn màn trướng, không biết bây giờ là giờ nào.
Y cử động, nhớ phải đi tắm rửa, nhưng vừa động tay y đột nhiên bị nắm chặt.
Thẩm Thanh Huyền sửng sốt … quay đầu đối diện một đôi mắt sâu kín.
Trái tim đột nhiên ngừng đập, y ngơ ngác nhìn hắn, hoàn toàn không phân rõ đâu là thực tế và đâu là hư ảo.
Cố Kiến Thâm ngồi dậy, nâng mặt rồi hôn lên môi y.
Đây là nhiệt độ chân thật, hơi thở chân thật, nụ hôn chân thật.
Và rồi Thẩm Thanh Huyền chẳng thể động được nữa, Cố Kiến Thâm đã xâm nhập vào khoang miệng y, khiến cho biển trời đảo nghiêng.
“Ư …” Thẩm Thanh Huyền phát ra âm thanh ngọt ngào, dẫn đến Cố Kiến Thâm chẳng thể nhẫn thêm xíu nào nữa.
Hắn xoay người đè lên, tư thái cường thế, không cho phép phân trần.
Thẩm Thanh Huyền mở to mắt, tê dại tận xương khiến thần trí y biến mất.
Y há miệng thở dồn dập như chú cá thiếu nước, nhưng vẫn không sao giảm thiểu khát vọng khiến da đầu ngứa ran.
Là mơ sao?
Là thật.
Vừa đau, mà vừa vui sướng đến vậy …
Y rốt cục làm sao vậy.
Thẩm Thanh Huyền rơi vào bể dục không thể diễn tả bằng lời.
Vừa tỉnh dậy, Thẩm Thanh Huyền có cảm giác tan vỡ như bị bánh xe nghiền qua.
Y khẽ rên một tiếng, vừa cử động liền nghênh đón mưa hôn nóng bỏng.
Thẩm Thanh Huyền phát ra chất giọng khản đặc: “Đừng mà …”