Ngoài điện tối tăm, trong điện lại sáng huy hoàng. Nàng đứng giữa ranh giới sáng tối, một thân đầy châu quang bảo khí hệt như tiên nữ hạ phàm.
Hắn giật mình, bật cười, vươn tay: "A Uyển."
Từ Tư Uyển đi về phía trước, nhếch môi, trên mặt vẫn mang nét yêu diễm mà hắn quen thuộc: "Thần thiếp không ngủ được nên tới đây ở bên bệ hạ một lúc."
"Được, được." Hắn liên tục đồng ý, tự hiểu mà không nhắc đến chuyện loạn binh vào kinh.
Nàng ngồi xuống ghế thêu bên cạnh, phong khinh vân đạm lệnh cung nhân dâng trà, còn tìm một cuốn sách tới đọc.
Tề Hiên nhìn nàng, cũng quay lại ngồi trước ngự án, thuận tay lật một quyển tấu chương ra xem nhưng vẫn không có cách nào che giấu nỗi phiền loạn.
Từ Tư Uyển thầm nghĩ, qua hôm nay, hắn không cần phải xem tấu chương nữa.
So với bất kỳ ai nàng là người biết gần đây hắn bất an thế nào. Mỗi cấp tấu đưa vào kinh nào có tin tức nào là thắng lợi! Thế đánh của Vệ Xuyên vốn như bẻ gãy nghiền nát, triều đình ngay từ đầu đã không có cách ứng đối, hắn lần lượt bài binh bố trận, lần lượt binh bại như nuối, cái cảm giác vô lực này... Thật sự khiến nàng mê muội.
Hiện tại cuối cùng cũng tới ngày này.
Phản quân tuy đã vào thành nhưng trong thành vẫn còn binh sĩ chống đỡ, có thể kháng cự được mấy canh giờ. Toàn bộ hoàng cung lúc này vẫn còn an tĩnh, an tĩnh đến mức chẳng khác gì ngày thường, có điều mọi người đều biết vận số Đại Ngụy đã tận.
Nhân lúc lật sách, Từ Tư Uyển lặng lẽ quan sát hoàng đế.
Đến lúc này nàng mới thật sự ý thức được thì ra giữa hôn quân này và hôn quân kia cũng khác nhau. Hôn quân mà mọi người quen thuộc thường là kẻ vừa xa hoa lãng phí vừa tham luyến sắc đẹp, bọn họ là những kẻ ăn chơi trác táng, phá hoại gia tài bạc triệu lại hoàn toàn không có lòng thương hại, hoàn toàn không màng cảnh bá tánh đang trong thế nước sôi lửa bỏng.
Mà Tề Hiên lại là một loại khác.
Hắn vốn không đến mức xa xỉ, đứng trước sắc đẹp cũng tính là còn khắc chế được. Cho nên dù tới khoảnh khắc cuối, các triều thần cũng không quá oán hận hắn, thậm chí còn cam tâm tình nguyện tha thứ cho sự thô bạo của hắn dưới tình cảnh quốc gia rung chuyển.
Chỉ có Từ Tư Uyển biết hắn là người thế nào.
Hắn thoạt nhìn đạo mạo thì chẳng qua cũng chỉ là ngụy quân tử. Trong xương tủy hắn đã là con người hẹp hòi, âm u, đa nghi, tâm tư không thể gặp ánh sáng như giòi bọ cống ngầm. Hắn thậm chí còn không có chút kiên trì, rất dễ bị dao động, lại biết cách lừa mình dối người, luôn có cách giải vây cho mình, tự khiến bản thân cảm thấy hắn chưa bao giờ phạm sai lầm.
Một người như vậy ngồi trên ngôi vị hoàng đế đúng là bất hạnh của thiên hạ.
Nàng cũng từng nghĩ nếu hắn không phải người như vậy thì sao?
Nếu hắn không phải người như vậy, có lẽ nàng không dễ dàng báo thù như vậy, bởi vì một người kiên định sẽ không dễ bị nàng mê hoặc, nếu đầu óc không âm u thì cũng không dễ bị nàng nhẹ nhàng xúi giục một cái liền ra tay với tiên hoàng hậu và tông thân.
Nhưng cẩn thận nghĩ, nếu hắn không phải người như vậy, mãn môn Tần gia đã không bị diệt, với độ tuổi hiện giờ của nàng có lẽ cũng đang sống trong nhung lụa, cần gì phải lo báo thù?
Từ Tư Uyển đọc từng trang sách, trong lòng có vô vàn suy nghĩ.
Qua một khắc, bên ngoài đột nhiên có tiếng khóc. Là giọng của một nữ tử, hình như bị cung nhân ngăn cản không vào được, chỉ biết đau khổ cầu xin ngoài điện: "Bệ hạ! Tha cho thần thiếp một con đường sống đi!"
Từ Tư Uyển híp mắt: Rốt cuộc vẫn có phi tần nghĩ cách trốn ra.
Nàng nín thở nhìn hoàng đế, quả nhiên thấy hắn nổi giận, đập bàn, quát: "Ai? Kẻ nào không chịu ngồi yên như vậy! Trẫm còn đang ở đây, ả đã muốn tìm con đường khác!" Dứt lời, hắn nôn nóng đi về phía trước, thời điểm đi ngang một hoạn quan, hắn duỗi tay xách cổ áo gã, "Đi, giết ả! Ban chết!"
Hoạn quan kia bị dọa sợ, lắp bắp nhận lệnh.
Từ Tư Uyển nhân cơ hội liếc nhìn Tiểu Lâm Tử: "Ngươi đi làm đi."
"Vâng." Tiểu Lâm Tử ngầm hiểu, cúi đầu lui xuống, bịt miệng cung phi kia không cho nàng ta giãy giụa, trực tiếp kéo đi xa.
Ngu xuẩn!
Từ Tư Uyển nhìn thân ảnh phi tẩn kia, tuy không thấy rõ là ai nhưng vẫn không khỏi cười nhạo.
Vừa nghe nói đại quân đã phá thành, nàng lập tức lệnh cung nhân trông chừng các phi tử là vì sợ xảy ra chuyện này.
Với tính cách của Tề Hiên gần đây, hắn chắc chắn không cho phép các nàng tới cầu xin đường sống, dám đến cầu xin hắn, kết cục chỉ có thể là chết.
Ngược lại là Vệ Xuyên, ngay từ đầu y đã nâng cao khẩu hiệu "Chỉ diệt hôn quân, không nhiễu bá tánh", điều đó có nghĩa y sẽ không đuổi cùng giết tận phi tần trong cung. Đúng là nửa đời sau của các nàng có lẽ đều không được yên nhưng vẫn tốt hơn chết ở nơi này
Cũng may nàng còn có thể sai Tiểu Lâm Từ đi làm, nếu giờ phút này không có cung nhân ngự tiền ngáng chân, tính mạng người kia còn có thể được giữ.
Một khắc sau Tiểu Lâm Tử quay lại, Từ Tư Uyển nhìn qua, gã gật đầu, ý bảo nàng yên tâm.
Kể từ đó trong điện lại rơi vào an tĩnh. Từ Tư Uyển đọc sách xong, sai cung nhân mang đàn tới.
Cầm kỹ của nàng không được tính là quá tốt, chỉ biết chút ít như các tiểu thư quan giai. Trong cung có rất nhiều người đa tài đa nghệ như Oánh phi, bởi vậy từ lúc vào cung, nàng chưa từng đánh đàn, cũng chưa từng đánh đàn trước mặt hoàng đế.
Vì thế hoàng đế ngẩn ra, lộ vẻ kinh ngạc: "A Uyển biết đánh đàn sao?"
"Cầm nghệ thô sơ, bệ hạ tùy ý nghe một chút đi." Nàng nhẹ giọng, mười ngón tay nhỏ dài đặt xuống, âm thanh kỳ ảo vang vọng khắp đại điện.
Hắn nhìn ngắm nàng đến mê muội, không có cách nào dời mắt.
Đợi nàng đàn xong, hắn cười như mất hồn: "A Uyển hôm nay đẹp quá."
Nàng cũng cười, nghiêng đầu nhìn hắn, giơ tay chạm vào châu thoa tên đầu: "Bệ hạ thấy trang sức hôm nay thần thiếp đeo có đẹp không?"
"Đẹp, đẹp." Hắn vội nói, "Chờ đuổi hết phản quân, trẫm... Trẫm sẽ vơ vét tất cả hoàng kim trong thiên hạ làm trang sức cho nàng!"
"Được." Nàng chậm rãi đồng ý, lòng thầm trào phúng: Hắn cuối cùng cũng sợ.
Càng sợ, con người sẽ càng mơ mộng. Thật ra hắn nào còn cơ hội dẹp phản quân chứ? Chẳng qua tại khoảnh khắc này, nếu không lừa mình dối người, hắn cũng không làm được điều gì khác.
Nghĩ vậy, hắn đúng là có chỗ đáng khen.
Là một hoàng đế mất nước, cho dù đang lừa mình dối người nhưng ít nhất hắn vẫn duy trì thể diện cuối cùng, không chạy trối chết.
Nàng mỉm cười, đàn tiếp.
Cổ cầm không có âm điệu mạnh mẽ dứt khoát như đàn tranh. Chính vì vậy nàng mới chọn cổ cầm, nếu là đàn tranh, tâm tình vui sướng lúc này của nàng sợ là không che giấu được.
Nghe nàng đàn xong khúc thứ hai, Tề Hiên liếc nhìn Vương Kính Trung, Vương Kính Trung khom người lui về hướng trắc điện, lúc quay lại tay bưng một cái khay.
Từ Tư Uyển chú ý tới cánh tay run rẩy của gã, cười hỏi: "Đây là cái gì?"
"A Uyển." Hắn tựa lưng vào ghế, "Đại quân đã phá thành, trẫm biết nàng không vô tâm với Vệ Xuyên nhưng Vệ Xuyên chưa chắc vô tình với nàng. Nàng... Còn tình nguyện đi theo trẫm không?"
Thì ra là rượu độc.
Từ Tư Uyển mỉm cười: "Để đó đi."
Vương Kính Trung bưng khay vàng đến đặt bên tay nàng.
Nàng nghiêng đầu nhìn hoàng đế: "Nếu phản quân đã vào cung, vì bảo toàn thể diện thần thiếp đương nhiên nên tự sát. Nhưng hiện tại vẫn chưa tới bước cuối cùng, thần thiếp thân là hoàng hậu, muốn bầu bạn bên bệ hạ tại thời khắc quan trọng nhất."
Nghe nàng kiên định nói, hắn thở phào: "Trẫm không nhìn lầm nàng."
Từ Tư Uyển sắp không nhịn được mà bật cười thành tiếng, vội cúi đầu che giấu, vỗ vỗ cổ cầm.
Nàng đàn hết khúc này đến khúc khác, tâm lặng như nước mà chờ đợi. Cuối cùng bên ngoài cũng trở nên hỗn loạn, bọn thị vệ cung nhân kinh hoàng hét lên, nàng vẫn không hề dừng lại, nghiêng đầu nhìn, mơ hồ có thể thấy ánh lửa đã ở gần.
Chỉ mấy giây sau, cửa điện bị phá, cung nhân ở bên ngoài không nhịn được mà kêu lên, sau đó rơi vào tĩnh mịch.
Nam tử mặc giáp vàng dẫn binh vẫn hệt như trong trí nhớ, chẳng qua thân hình đã đĩnh bạc hơn, trên thái dương có thêm vết thương khiến y trông càng hung hãn.
Từ Tư Uyển đè dây đàn lại, đứng lên, đi về phía y.
"... A Uyển!" Tề Hiên ở phía sau gọi.
Nàng ngoảnh mặt làm ngơ, vẫn tiếp tục đi về phía trước.
Tề Hiên lại gọi: "Hoàng hậu!"
Từ Tư Uyển không hề để ý, đi thẳng đến trước mặt Vệ Xuyên, dừng lại.
Nàng ngẩng đầu, hai người bốn mắt nhìn nhau, nàng mới chợt nhận ra bọn họ đã mấy năm không gặp.
Y nhìn nàng, hoảng hốt mấy giây mới hoàn hồn: "Tư Uyển."
Còn chưa dứt lời, nàng đột nhiên duỗi tay rút bội kiếm bên hông y.
Ngay lập tức đao kiếm của các tướng sĩ xung quanh lập tức xuất hiện, chỉ thẳng vào cổ Từ Tư Uyển.
Từ Tư Uyển chỉ đành dừng tay, híp mắt. Vệ Xuyên nâng tay ý bảo các thủ hạ không được tùy tiện hành động.
Cách đó vài thước, hoàng đế mỉm cười, hắn nhìn Từ Tư Uyển, đợi nàng cho Vệ Xuyên một đòn trí mạng.
Từ Tư Uyển lên tiếng: "Xuyên ca ca, ta có lời muốn nói với huynh."
Vệ Xuyên gật đầu: "Nàng nói đi."
Nàng im lặng, liếc nhìn những binh sĩ xung quanh y.
Y gật đầu: "Chư vị ở đây đều là huynh đệ cùng vào sinh ra tử với ta, nàng cứ việc nói, không cần tránh bọn họ."
Nàng trầm tư một lát, gật đầu, gằn từng chữ: "Ta có việc lừa huynh."
Ý cười trên mặt Tề Hiên càng rõ.
Vệ Xuyên nín thở: "Chuyện gì?"
"Rất nhiều chuyện." Nàng nói, "Ví dụ như... Hắn chưa từng nói không tha cho huynh, là ta diễn trò trước mặt các ngươi, ép huynh đến biên quan cũng vì ta muốn đánh cược một ngày nào đó huynh sẽ khởi binh tạo phản, lật đổ giang sơn Đại Ngụy."
Nàng cuối cùng cũng có thể thẳng thắn thừa nhận, càng nói giọng nàng càng nhẹ lại như một tiểu hài tử đang nhận sai.
Hoàng đế đứng bật dậy: "Cái gì?"
"Nhưng đây không phải chuyện lớn nhất." Nàng cúi đầu chăm chú nhìn sợi ngân quang trên áo giáp của Vệ Xuyên, bình thản nói, "Chuyện lớn nhất chính là ta không phải nữ nhi Từ gia. Ta tên Tần Uyển, là cháu gái của Tần lão thừa tướng, năm đó Từ phụ đã liều chết cứu ta, ta mới ba tuổi, ông ấy tưởng ta không biết gì cả, nhưng mọi việc ta đều nhớ rõ."
"Tần gia?" Vệ Xuyên giật mình, không dám tin.
Hoàng đế càng kinh ngạc, vội tiến lên, lại bị đao kiếm của binh sĩ xung quanh ngăn cản.
"A Uyển? A Uyển!" Hắn không dám tiếp tục đi về phía trước, kinh hoàng hỏi, "Nàng nói cái gì?"
"Cho nên ta đi con đường này chỉ vì báo thù." Tần Uyển lần nữa đưa tay chạm vào trang sức trên đầu, "Xuyên ca ca, huynh xem số trâm này đi, đều là tự ta sai người làm. Thời điểm vào cung ta mang theo một ống trúc đựng thẻ vàng, số lượng tương đồng gia quyến Tần gia. Mỗi lần ta giết một phi tần hay tông thân đều sẽ lấy thẻ vàng ra làm trang sức. Ta... Ta đã giết rất nhiều người, tay ta đã dính máu, huynh cũng bị ta tính kế. Ta cược huynh sẽ thắng, ta cũng biết sa trường vô tình, huynh có lẽ sẽ không thể quay lại, nhưng ta vẫn làm vậy, cho nên..."
Nàng quay thanh kiếm lại, đưa chuôi kiếm về phía y.
"Nếu huynh hận ta thì giết ta đi. Ta đã suy nghĩ rất nhiều, chết trong tay huynh là cách dễ chịu nhất, nhưng ta vẫn có việc muốn xin huynh."
Ánh mắt Vệ Xuyên trầm xuống, chỉ liếc nhìn trường kiếm trong tay nàng, không nhận lấy: "Chuyện gì?"
"Trên dưới Tần gia ta có 127 người mất mạng, hiện giờ vẫn còn thiếu 71 người chưa phải đền tội. Huynh giúp ta giết đủ 70 tông thân, sau đó cho Tề Hiên chết không được tử tế, kiếm sau ta nguyện làm trâu làm ngựa báo đáp huynh."
"A Uyển!" Tề Hiên cuối cùng cũng không thể nhịn nửa, khóe mắt như muốn nứt ra, liều mạng xông tới mặc kệ đao kiếm trước mặt, "Tần Uyển... Tần Uyển, độc phụ tâm địa rắn rết nhà ngươi! Trẫm đối xử với ngươi không tệ! Nhưng ngươi... Ngươi lại hủy hoại giang sơn của trẫm!"
"Ta tâm địa rắn rết?" Tần Uyển xoay người, lộ rõ hạn áy.
Đó là hận ý che giấu hơn hai mươi năm, ai nhìn cũng rét lạnh.
Nàng nhìn chằm chằm Tề hiên, nhìn chằm chằm kẻ thù diệt cả gia tộc nàng, từng câu từng chữ đều lạnh lẽo đáng sợ: "Ngươi có được vị trí thái tử là nhờ tổ phụ ta phụ tá. Nhưng chỉ vì tổ phụ ta nghĩ tới phụ tử nhân luân không đồng ý để tiên đế tru sát tiên thái tử, ngươi đã lập mưu vu oan ông ấy có lòng mưu phản, mượn lòng tin ông ấy dành cho ngươi ngụy tạo chứng cứ, hại Tần gia ta bị mãn môn sao trảm! Bây giờ ngươi lại nói ta tâm địa rắn rết? Hay lắm... Ta đây không sợ phải chết vì tâm địa rắn rết này, nhưng ngươi có dám đền mạng cho việc ác mà ngươi làm không? 127 mạng người Tần gia ta đang ở trên trời nhìn đấy! Vận mệnh chú định ta còn sống là để lấy mạng ngươi!"
"Không phải như vậy!" Tề Hiên cuồng loạn bác bỏ, "Không phải như vậy! Triều đình tranh đấu, ngươi... Ngươi biết cái gì! Nếu không đuổi cùng giết tận, trẫm sao có thể kê cao gối mà ngủ!"
"Phi! Ngươi lừa được ai chứ không lừa được ta đâu!" Tần Uyển nghiến răng, "Người như ngươi... Nham hiểm hẹp hòi, ích kỷ đê tiện! Uổng cho tổ phụ ta một đời anh minh là mù mắt nhìn lầm ngươi!"
"Không!" Tề Hiên vẫn cãi cọ, "Tổ phụ ngươi... Tổ phụ ngươi nếu thật sự không hai lòng thì sao lại nói chuyện cho phế thái tử! Ông ta... Ông ta làm quan trong triều nhiều năm, thận trọng từng bước, ai biết ông ta có tâm tư gì!"
Nghe tới đây, Tần Uyển đột nhiên bật cười.
Hẹp hòi như hắn đương nhiên sẽ không hiểu rất nhiều người dù ở địa vị cao, ngày ngày làm bạn với âm mưu vẫn giữ lại chút thiện tâm, hắn sẽ càng không hiểu có những người cả đời làm bạn với chính trực và công chính.
Cả đời tiểu nhân âm hiểm sẽ không thể hiểu được khí khái của quân tử!
Tần Uyển vừa lắc đầu vừa cười, tràn ngập sự mỉa mai.
Nàng mặc kệ hắn, quay đầu nhìn Vệ Xuyên, lại đưa trường kiếm qua.
Lần này, Vệ Xuyên nhận chuôi kiếm.
Tần Uyển phong khinh vân đạm nhắm mắt lại, trong lòng trước nay chưa từng bình tĩnh như vậy.
Nàng nghĩ, nàng cuối cùng cũng sắp chết rồi.
Sau nhiều năm mệt mỏi, nàng cuối cùng cũng có thể chết.
Các trưởng bối Tần gia chắc đang đợi nàng, còn cả Đường Du, cũng không biết cuộc sống của họ dưới cửu tuyền thế nào.
Vệ Xuyên cầm kiếm thản nhiên đi ngang qua nàng đến trước mặt Tề Hiên, nhìn vẻ mặt tức giận của hắn, bỗng cười: "Ngươi vừa mới nói nàng hủy hoại giang sơn của ngươi?"
Tề Hiên giận đến nói không nên lời.
Vệ Xuyên lắc đầu: "Hôn quân có rất nhiều, nhưng kẻ ta chướng mắt nhất chính là người không ngồi vững ở vị trí hoàng đế lại đi trách một nữ nhân, làm như không có nàng ngươi có thể làm minh quân vậy. Ta nói cho ngươi biết, dù có chuyện của Tần gia hay không, có nàng hay không, ngươi đều không phải thứ tốt đẹp."
Không biết có hải vì ở trong quân lâu không, cách nói chuyện của y có sự lưu manh ngày xưa không có.
"Tương tự." Y quay đầu nhìn bóng lưng Từ Tư Uyển, "Nàng nói ta khởi binh do nàng xúi giục là có ý gì? Ta vượt qua vô vàn nguy hiểm hao hết sức lực đánh vào kinh thành chẳng lại thành chiến công của nàng? Như thế không phù hợp lắm đúng không?"
Tần Uyển ngạc nhiên: "Ta nào có ý đó?"
"Không phải thì tốt." Vệ Xuyên gật đầu, thu kiếm vào vỏ, nhìn mấy vị huynh đệ trước mặt, "Hoàng hậu của phế đế tên gì các ngươi biết rồi đúng không?"
Một đám đại hán cường tráng sửng sốt trước câu hỏi bất ngờ, phải qua một lúc mới hoàn hồn, có người đáp: "Biết! Khương... Khương gì nhỉ? Vân hay Nguyệt?"
Vệ Xuyên bất lực nhíu mày: "Người phía sau."
"Dạ, Từ Tư Uyển!" Lần này người nọ trả lời rất nhanh.
Vệ Xuyên lại chỉ Từ Tư Uyển: "Vậy nàng ấy tên gì?"
Mọi người hai mặt nhìn nhau, không hiểu ý y, cuối cùng là phó tướng theo y nhiều năm ngộ ra trước: "Vị này là Tần cô nương, cô nhi Tần gia, tên một chữ Uyển, hoàn toàn không liên quan đến hoàng hậu Từ thị."
Vệ Xuyên vừa lòng gật đầu: "Không tồi. Truyền tin ra ngoài, nói rằng... Trước khi chúng ta vào cung từ hoàng hậu đã giết chết hôn quân. Còn việc hôn quân tàn sát tông thân, chúng ta không quản được." Nói tới đây, y xua tay, "Nhốt lại trước đi, đừng để hắn chết."
"Vâng." Hai binh sĩ tiến lên áp giải Tề Hiên.
Tề Hiên ngây ra một lúc bừng tỉnh lại, mắng chửi: "Từ Tư Uyển! Tần Uyển! Ngươi... Ngươi sẽ chết không được tử tế!"
Vệ Xuyên bình tĩnh nhìn hắn bị áp giải xuống, chờ tiếng mắng kia đi xa, y phất tay ý bảo những người khác lui xuống.
Mọi người hiểu ý, cùng kéo đám cung nhân ngự tiền ra ngoài, đóng cửa lại. Y vẫn giữ bình tĩnh đi đến trước mặt Tần Uyển, cảm xúc trong mắt hết sức phức tạp.
Nàng không dám nhìn y, cúi đầu, thầm nghĩ nếu y vẫn định lấy mạng nàng thì cũng không sao.
Vốn dĩ là nàng nợ y, nếu y muốn mượn nàng để tỏ lòng độ lượng trước mặt huynh đệ rồi lặng lẽ giết nàng, nàng cũng không trách y.
Nàng sẽ phối hợp. Ví dụ như uống ly rượu độc kia, làm bộ tự sát.
Vệ Xuyên đi đến trước mặt nàng, giơ tay muốn giúp nàng vén tóc mai, cuối cùng lại không dám, ho khan một tiếng.
"Ta chỉ muốn hỏi nàng, nàng lấy lòng Tề Hiên là giả, vậy... Đối với ta thì sao? Trước khi nàng tiến cung, những tình cảm đó có phải thật không?"
Tần Uyển giật mình, trầm mặc một lúc lâu, mới trả lời: "Vừa là thật vừa là giả. Ta... Ta từng nói muốn gả cho huynh là sự thật. Nếu không có huyết hải thâm thù không thể không báo, ta thật sự muốn gả cho huynh. Nhưng ta... Thật ra khi đó đã chuẩn bị tinh thần tiến cung, sớm biết không thể gả cho huynh."
Còn chưa dứt lời, Vệ Xuyên đã ôm nàng vào lòng.
Cái ôm của y không quá ấm áp, trên áo giáp lạnh băng còn mang mùi máu.
Y khẽ cười: "Như vậy là đủ rồi."
"Đủ cái gì!" Tần Uyển giãy giụa đẩy y ra, "Đã bao nhiêu năm rồi! Huống hồ... Huống hồ ta đã là hoàng hậu của Tề Hiên, sao có thể cùng huynh..."
Vệ Xuyên đắc ý: "Hoàng hậu của Tề Hiên tên Từ Tư Uyển, là nữ nhi của Hộ Bộ thị lang Từ Văn Lương, liên quan gì đến Tần Uyển nàng?"
"Huynh buông ta ra trước đã!" Nàng lên áo giáp của Vệ Xuyên một cái.
Vệ Xuyên cười nhạo, cuối cùng cũng buông nàng ra.
Tần Uyển lùi một bước, nghiêm túc nói: "Vệ Xuyên, ta đúng là lừa huynh rất nhiều chuyện, nhưng ta không khốn nạn đến vậy. Từ lúc vào cung tới nay, ta đã hoàn toàn dẹp bỏ suy nghĩ gả cho huynh, huynh... Ngôi vị hoàng đế của huynh mới định, nên chọn một quý nữ thân phận phù hợp hoặc nữ nhi công thần làm hoàng hậu, việc này không được qua loa, huynh không được hồ đồ!"
"Thân phận cô nhi Tần gia còn không hợp sao?"
"Nhưng người trong thiên hạ không phải đều là kẻ ngốc! Huống hồ... Trong lòng ta đã có người khác."
Sắc mặt Vệ Xuyên lập tức lạnh đi: "Ai?"
"Đường Du, huynh còn nhớ không?"
"Là hoạn quan bên cạnh nàng."
"Đúng vậy." Tần Uyển gật đầu, "Gã là nhi tử Đường gia, phụ thân là môn sinh của tổ phụ ta, vì chuyện nhà ta mới bị định tội. Gã... Gã đối xử với ta rất tốt, cuối cùng còn vì ta mà chết. Ta thật sự không phải mượn gã để qua loa có lệ với huynh, ta thật sự không quên được gã."
Vệ Xuyên nhíu mày cẩn thận nhìn nàng, bỗng phát hiện nàng như con thú nhỏ bị kinh hãi, mỗi dây thần kinh đều tràn ngập sự kháng cự với y.
Thế thì tạm thời không nhắc tới việc này vậy.
Y thay đổi chủ đề: "Gần đây còn nhiều việc phải bận. Tề Hiên..." Y chần chờ nhìn Tần Uyển, "Giao cho nàng."