【 Tư tổng từ đâu học được mấy cái này nha hu hu hu, ảnh quả thực tuyệt dời 】
【 có người không cần dạy ( mắt rơi lệ ) chỉ xem anh ta có chịu dụng tâm vì bạn không thôi 】
【 đúng vậy, căn bản không cần dạy, chính anh ta sẽ biết làm sao mới có thể khiến người yêu vui vẻ 】
【bé cưng Mạt lớn lên dưới hoàn cảnh gia đình này, sao có thể không ngọt nha 】
【 phục thật, một nhà ba người này đều là đối tượng tui hâm mộ】
【 ha ha ha chân tướng, xoay quanh vừa thấy, tình địch lại là chính tôi 】
【 Tiểu Đinh đều nhìn choáng váng ha hhh, nhưng may mắn anh ấy không có ngốc đến trực tiếp hô ra tiếng, mà lựa chọn giúp Tư tổng bảo vệ bí mật này 】
【 Tiểu Đinh hôm nay rất hiểu đúng mực ha ha, thế mà có thể không rên một tiếng, mắt nhìn thẳng rời đi hiện trường, nếu là tui, tui khẳng định nhịn không được 】
【hhh nội tâm Tiểu Đinh: Bạn không muốn sống chứ tôi muốn sống】
Tư Việt cũng không biết phòng phát sóng trực tiếp lúc này đều đã xảy ra cái gì, hắn trước sau đều đắm chìm trong nghi thức cầu hôn, thành kính mà ôn nhu.
Huống hồ, cho dù hắn thấy được nhưng lời chúc phúc thật lòng từ người hâm mộ dưới khu bình luận, hắn cũng biết, không ai đủ để lý giải tâm tình hiện tại của hắn.
Từ Cửu Cửu mất trí nhớ tới nay, từ "Chuyện cũ" này với hắn mà nói đã biến thành một loại xa xỉ.
Cửu Cửu không nhớ rõ bất luận ngọt ngào trong quá khứ có dính đến quan hệ bọn họ, thậm chí còn coi hắn thành kẻ ác ngày sau sẽ cướp đi Mạt Mạt, căn bản không muốn thừa nhận tình cảm của bọn họ.
Chỉ có điều đối với việc này, Tư Việt cũng không cảm thấy ủy khuất.
Cửu Cửu chỉ sinh bệnh, cho nên mặc kệ Cửu Cửu nói cái gì, làm cái gì với hắn, đều không phải ý của em ấy, điểm này, ở trong lòng Tư Việt trước nay đều chưa từng dao động.
Sinh bệnh mà thôi, sớm hay muộn đều sẽ tốt lên.
Hắn có rất nhiều kiên nhẫn.
Mà hắn kiên trì thấy được kết quả, rõ ràng, cho dù trước tai nạn xe, hay sau mất trí nhớ, Cửu Cửu của hắn vẫn sẽ kiên định không thay đổi yêu hắn.
Vậy là đã đủ rồi.
Bóng dáng Yến Cửu ôm Mạt Mạt biến mất khúc cua cầu thang, Tư Việt sớm trước khi cậu quay đầu lại nhìn mình, vội vàng thu lại điện thoại và hộp nhẫn, chỉ nhìn cậu khẽ cười.
Cho Tư Việt một ánh mắt, Yến Cửu dưới lời khen bước lên bậc thang cuối cùng, đi vào phòng thay quần áo.
Tư Việt cất kỹ di động cùng nhẫn hộp, lại ngẩng đầu, dựng lên ngón trỏ thon dài với người quay phim trợn mắt há hốc mồm lẫn khán giả phòng phát sóng trực tiếp, nhẹ giọng "Suỵt" một tiếng, ý ám chỉ không cần nói cũng biết ——
Hy vọng mọi người có thể hiểu rõ trong lòng không nói ra giúp hắn giữ bí mật này, chớ lén hắn thông qua phương thức tuyên dương chuyện này ở khu bình luận để Yến Cửu biết.
Nhưng cho dù ngoài ý muốn bị tiết lộ ra ngoài, Tư Việt cũng không quá để ý, rốt cuộc chuyện cầu hôn chuyện Cửu Cửu này, đã sớm gắn trên lịch trình của hắn.
【 so với tin tưởng sẽ có một người đàn ông đối xử với tôi như vậy, tôi càng nguyện ý tin tưởng tôi có thể tay không bò 30 tầng lầu 】
【 hu hu hu sau lần cầu hôn này, vợ Cửu Cửu của tui sẽ hoàn toàn vô duyên với tui đúng không 】
【 Mạt Mạt: Để con nhìn xem ai còn ở nhớ thương Cửu Cửu của con 】
【 cẩn thận chọc Mạt tổng của chúng ta nóng nảy, thằng bé sẽ mang đại đội cảnh sát gâu gâu của mình ra 】
【hhhhh rốt cuộc bảo bối Mạt nhà chúng ta phải làm chó cảnh sát đó 】
【 thật không biết Cửu Cửu về sau có thể đem lịch sử đen tối của Mạt Mạt đặt trên hôn lễ thằng nhỏ không 】
【 cùng với lo lắng hiện trường hôn lễ Mạt Mạt, còn không bằng chờ mong một chút tại hiện trường hôn lễ Cửu Cửu với Tư tổng, Cửu Cửu có tự hủy không ha ha ha 】
【emmm cảm giác xác suất Cửu Cửu tự hủy cực kỳ lớn, hy vọng sẽ không một lời thành sấm 】
【 Cửu Cửu: Tránh ra! Miệng quạ đen! 】
***
Mọi người thay xong quần áo lao động riêng cho hôm nay, xuất phát theo nhân viên công tác tiết mục tổ chương trình.
Tổ chương trình chọn địa điểm quay kỳ cuối cùng ở viện dưỡng lão quanh trấn thôn Hiểu Lương.
Bởi vì viện dưỡng lão xây gần nông thôn, người già bên trong cũng không nhiều, đại đa số đều là người già có con cái bận công việc, bản thân lại mất đi năng lực tự gánh vác.
Mà tổng đạo diễn sở dĩ chọn địa điểm này thành nơi quay kỳ cuối cùng, bởi vì việc chăm sóc sức khỏe thể chất và tinh thần cho những đối tượng dễ bị tổn thương trong xã hội như người già neo đơn, là điều ông muốn làm và rất ý nghĩa.
《 Xuất Phát Thôi Bảo Bối》 là một chương trình thiếu nhi, xuất thân các bé con từ gia đình giàu có đông đúc, ngày thường quá không lo áo cơm, con đường sinh hoạt phía trước bằng phẳng thích ý, vĩnh viễn đều sẽ không tiếp xúc đến thế giới bình thường bọn họ sắp tới thêm.
Thông qua phương thức này, có thể làm các bạn nhỏ hiểu được cuộc sống trên đời, sinh hoạt không dễ, mỗi người đều sẽ có ngày già đi, đỗi đãi với người lớn như cha mẹ phải tràn ngập kiên nhẫn, làm một đứa trẻ con hiểu thảo ngoan ngoãn.
Nhân viên công tác đã sắp xếp người già tương ứng cho mỗi tổ khách quý, cả ngày hôm nay, các khách quý đều phải làm việc quay chung quanh người lớn tuổi, độ vừa lòng của người lớn tuổi mới có thể quyết định đến tột cùng tổ khách quý nào thắng lợi.
Đinh Tư Dận một nhà bốn người, cho nên nhân viên công tác khiêu chiến bọn họ một cặp vợ chồng già có con cái đang làm trong thành phố.
Hạ Vân Sanh tính tình tốt có Phàn Tinh tính tình tốt hỗ trợ, tổ tiết mục liền an bài một ông cụ tính tình không dễ chịu lắm cho bọn họ.
Mà tinh lực Cận Quang cùng Anh Đào thoáng có chút kém, được xếp đến một người già hình thành tương phản mãnh liệt với một nhà Loan Trì.
Người già anh phụ trách yên tĩnh thế nào, thì người già một nhà Loan Trì phụ trách điên cuồng ngược lại, sơ hở là ném đồ mắng người.
Mà người già một nhà Yến Cửu, là một ông cụ họ Tần.
Cụ Tần năm nay đã chạm tuổi hạc số 84, nhưng tinh thần vẫn còn khỏe mạnh, thường nở nụ cười, vừa gặp đều không giống dáng vẻ đã qua 80 tuổi.
Nhớ đến bà ngoại mình thương nhất nếu còn trên đời, tuổi tác cũng tầm tuổi với cụ Tần, Yến Cửu không khỏi có chút thương cảm, thời điểm nói chuyện với cụ Tần, ngữ khí cũng thả nhẹ nhàng hơn.
"Ông nội Tần, ông thích ăn ngọt hay là mặn? Cái gì đầu bếp nhỏ nhà chúng cháu đều biết làm." Nói xong, cậu chế nhạo nhìn Tư Việt một cái.
Yến Cửu trước đó hỏi qua nhân viên tauh viện dưỡng lão, cụ Tần khoảng thời gian trước đi bệnh viện đã làm kiểm tra sức khoẻ, tình hình cơ thể không tệ, ngay cả vấn đề đường trong máu người già thường xuất hiện đều ở trong phạm vi bình thường, ngẫu nhiên sau khi ăn xong, huyết áp mới có thể xuất hiện một chút dao động, cũng không lo ngại.
Bởi vậy cậu cũng từng dò hỏi nhân viên tình huống sức khỏe của ông cụ Tần, mới dám hỏi khẩu vụ ăn của ông cụ Tần.
"A? Là bé gái sao?" Nghe được lời Yến Cửu vui đùa, trong lúc nhất thời ông cụ Tần không phản ứng lại, nhịn không được mở to hai mắt nhìn trên dưới đánh giá Tư Việt, "A, đứa bé này dáng cai quá."
Tư Việt: "......"
【hhh Tư tổng chịu thua rồi(*) 】
(*) từ gốc 滑铁卢 [Huátiělú] nghĩa Waterloo, là nơi Napoleon bị thua trận, người Trung dùng từ này khi nói ai đó bị đánh bại.
【 Cửu Cửu cũng quá thiếu đạo đức quá ha ha ha 】
【 cười chết tui, Cửu Cửu nhất thời lanh mồm lanh miệng, về nhà lúc sau khẳng định có bị 】
【 Tư Trà Trà: Tôi thật sự cảm ơn 】
【 tin tức nhỏ, Tư Việt khi còn nhỏ từng mặc váy 】
【người anh em phía trước, anh từ chỗ nào chui ra nha 】
【 ai? ID người anh em này thật quen mắt, hình như là đại ca trước đó có nhắn "Nói nhiều sẽ bị đánh, tôi chỉ có thể nói cho mọi người, Tư Việt người này, thật sự cháy lắm" 】
【 ha ha ha tui cũng phát hiện, anh em tốt, anh giống như biết rất nhiều chuyện mọi người không biết, tiết lộ nhiều đi nha 】
【 không được, chỉ có thể nói vậy thôi, nói nhiều tôi sẽ bị cậu ta đưa đi đào quặng 】
Yến Cửu nhéo cánh tay Tư Việt một cái, quay đầu cười ha ha với ông cụ Tần: "Nghe nói tổ tiết mục hôm nay còn tổ chức một tiệc tối lửa trại trong sân, vừa tiện cho mọi người sưởi ấm, một bên có thể dùng than từ lửa trại nướng chân dê cho mọi người ăn."
Thịt dê là hàng bổ cao cấp vào đông, thích hợp để bồi bổ cơ thể cho người già phần lớn gặp dạ dày không tốt.
Ông cụ Tần cảm thấy rất mới mẻ, nghe xong, đôi mắt đều đi theo sáng lên: "Khá tốt khá tốt, huyết áp ông cũng không có vấn đề gì, thịt dê cũng có thể ăn chút."
Hỏi rõ ràng sở thích ông Tần rồi, Yến Cửu nắm tay mập của Mạt Mạt, rời khỏi phòng ông Tần, đi theo phía sau Tư Việt đến phòng bếp lớn viện dưỡng lão, chuẩn bị trước nướng chân dê, chuẩn bị tốt nguyên liệu vài món ăn khác.
"Bố cũng kêu ông, con cũng gọi ông," Yến Cửu lộ ra biểu tình rất khó hiểu, bật cười nhìn về phía đứa nhóc nhà mình, "Vậy không phải thiếu bối phận sao?"
Không nghĩ tới Mạt Mạt lại nâng tay mập của mình lên, ông cụ non vỗ vỗ chân cha già nhà mình: "Không có đâu ~ Mạt Mạt là anh giai ngỗng của Cửu Cửu~"
Nói xong, bé lại chớp cặp mắt to không khác gì ánh mắt Tư Việt, ngẩng đầu nhỏ chờ mong nhìn Cửu Cửu.
Thấy bộ dáng này của bé con, Yến Cửu không quá hiểu ý bé, nghiêng nghiêng đầu, thử thăm dò kêu một tiếng: "...... Anh giai ngỗng?"
Mạt Mạt học dáng vẻ bác Thi mỗi lần đồng ý với bé, cao hứng kêu Cửu Cửu một tiếng: "Ai ~"
Yến Cửu bất đắc dĩ đỡ trán: "......" Thì ra là đang chờ mong cái này a.
Ai có thể giúp đỡ, khống chế một chút bé hiếu thảo này nhà cậu với?!
Tư Việt bên cạnh nấu cơm vui sướng khi người gặp họa ngó Cửu Cửu một cái, vừa muốn nghiêng đầu cười trộm một chút, đã bị anh giai ngỗng vừa vặn bắt lại: "Ba, sao ba không gọi Mạt Mạt là anh giai ngỗng nha?"
Tư Việt cũng trốn không xong: "...... Chào anh giai ngỗng." Chung quy là không tránh được.
Yến Cửu kiêu ngạo cười phá lên.
So với chính mình tự hủy, Tư Việt thành công không thể nghi ngờ càng làm cậu càng thấy buồn hơn.
Hiện tại sảng rồi.
【 hai chồng chồng bọn họ cần khôi hài vậy hông hhh】
【 sinh mệnh không thôi, tự hỉu không ngừng, hiện tại chuyện tốt thành đôi, chúng ta có chê cười gấp đôi để nhìn ( bushi ) 】
【 chỉ có điều các ông bà ở viện dưỡng lão tuổi tác thật sự rất lớn 】
【 ngay cả Cửu Cửu cũng đến quản các cô ấy gọi ông bà hhh】
【 tui có chút nhớ bà ngoại của tui hu hu hu 】
【 nói câu chuyện ngoài lề, tâm hiếu thảo của anh giai ngỗng hôm nay như cũ ổn định phát huy 】
【 Yến Cửu và Tư Việt rốt cuộc biến thành người cùng thế hệ với Mạt Mạt 】
Viện dưỡng lão ngày thường rất ít có người trẻ tuổi tới, chỉ có các ông bà cụ già, hôm nay nhìn thấy nhiều người trẻ tuổi như vậy, lượng hoạt động của ông cụ Tần cũng lớn lên, cũng đi theo Yến Cửu và Tư Việt đi tới phòng bếp, một hai phải giúp Tư Việt mới được.
"Ai, nhìn gia đình người trẻ hai đứa hòa thuận, bộ dáng hoạn nạn nâng đỡ, ông cảm thấy mừng cho hai đứa!" Ông Tần rửa đồ ăn, nhìn bóng dáng Tư Việt cùng Yến Cửu, từ đáy lòng cảm thán nói.
Tư Việt nghe ra lời ông cụ có ẩn ý, có vẻ muốn tâm sự với mình và Cửu Cửu, vì thế chủ động giúp ông Tần mở đề tài, dẫn ông nói ra phiền muộn của mình.
"Lúc bạn già ông còn, hai chúng ta ở chung cũng vui vẻ cười đùa như cả hai đứa bây giờ," Ông Tần thở dài, "Từ khi bà ấy đi rồi, ông không còn thật sự vui vẻ nữa."
Yến Cửu trố mắt nhìn ông, trong lòng khó tránh khỏi đồng cảm với ông cụ.
"Đoạn thời gian bà ấy mới vừa đi, ông luôn là đi leo núi, mang theo chăn, ở đỉnh núi một đêm, chỉ có như vậy ông mới có thể ngủ được."
Nhìn đến cảm xúc khẩn trương trong mắt Yến Cửu, ông cụ Tần cười vẫy vẫy tay: "Không phải ông đi tìm cái chết, mà muốn cách bà ấy gần một chút."
Mạt Mạt nghe không hiểu, mắt to đen lúng liếng lập loè mê mang.
Ông Tần cười ha ha sờ sờ khuôn mặt nhỏ của bé con, nói tiếp:
"Trước kia lúc ông kể chuyện cổ tích cho cháu trai, nói con người sau khi chết, sẽ biến thành ngôi sao......"
"Mọi người đều biết đây chỉ dỗ trẻ con, chính là trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường, ông không nhìn thấy bà ấy, lòng ông hoảng hốt, chỉ dù những chuyện cổ tích dỗ trẻ con đó, ông cũng sẽ cảm thấy y theo đó."
Mắt ông Tần nổi nước mắt: "Luôn cảm thấy leo đến trên núi, có thể cách bầu trời chỗ bà ấy gần một chút."
Nghe được ông Tần nói điều này, Tư Việt theo bản năng ngước mắt nhìn Yến Cửu một cái.
Người giữa người trải qua bất đồng.
Hắn đã từng trải qua thống khổ tê tâm liệt phế nhất, đơn giản trong ba tháng Cửu Cửu nằm hôn mê bất tỉnh trên giường kia.
Ba tháng kia, Tư Việt cảm thấy mỗi một giây với hắn mà nói đều không thua gì ngũ xa phanh thây lăng trì, đem da thịt người cùng tâm linh lặp lại nghiền nát cắt miếng, ngày thứ hai lại giống Prometheus có thể một lần nữa sinh trưởng ra nội tạng, lại lần nữa chịu đựng một lần đau nhức khổ sở người thường khó thể thừa nhận.
Vòng đi vòng lại, cả ngày lẫn đêm.
Cũng may hết thảy đã kết thúc, cũng may hết thảy còn có thể tiếp tục, cũng may hết thảy còn có thể chân chính một lần nữa bắt đầu.
Dường như nhìn ra được trong lòng Tư Việt nghĩ cái gì, Yến Cửu bắt tay duỗi về chậu nước Tư Việt đang rửa rau, nhẹ nhàng nắm một chút xương ngón tay của hắn.
【 tui cảm thấy Cửu Cửu và Tư tổng giống như đã trải qua sự tình gì không thể cho ai biết】
【 a a a tui cũng cảm thấy, biểu tình hai người bọn họ nhìn qua như nghĩ tới cùng sự kiện, đột nhiên trở nên thật trầm trọng 】
【 bọn họ có thể gặp khó khăn gì chứ, có tiền vậy mà 】
【 không phải chuyện gì đều có thể dùng tiền giải quyết được không 】
【 Hu hu hu chúc Cửu Cửu và em Tư lâu dài, bình an trôi chảy [ cầu nguyện ]】
【thị lực anh giai ngỗng trong phạm vi dã man sinh trưởng ( bushi ) 】
【 Cửu Cửu: Cậu bớt tranh cãi đi, mới vừa dỗ được anh giai ngỗng ngừng nghỉ xong 】
Bởi vì đề tài trầm trọng vừa mới, dẫn tới bầu không khí trong phòng bếp có chút mê mang, mấy người đều cúi đầu làm chuyện của mình, ai cũng không mở miệng.
Ông cụ Tần kể xong chuyện cũ của mình xong cũng thôi, chỉ để lại riêng mình Tư Việt yên lặng nhớ lại hồi ức mặc cho nó giẫm đạp.
Yến Cửu thỉnh thoảng nhìn lén hắn một cái, lo lắng Tư Việt sẽ cảm thấy nghẹn buồn trong lòng, luôn muốn muốn thò qua dỗ hắn hai câu.
Nhưng Tư Việt giống như ngoài chuyện này còn có tâm sự, đối mặt Yến Cửu quan tâm đưa ra câu hỏi, đều không có biểu tình rõ ràng.
...... Phảng phất như có chuyện lớn phải làm.
*
, Tư Việt hít sâu một hơi, chậm rãi từ trên chỗ ngồi đứng lên.
Quả nhiên, khi người cuối cùng trong sân buông chén đũa
Vòng qua bàn ăn nửa vòng, đi tới đối diện Yến Cửu.
Hắn nghiêm túc nhìn đôi mắt Yến Cửu, một hồi lâu, mới một tay khẽ nâng hạ quần tây, quỳ một gối xuống đất ——
Yến Cửu ngạc nhiên, tầm mắt đuổi theo thân ảnh người đàn ông, theo động tác hắn, giật mình kinh ngạc cúi đầu, trong lúc nhất thời nói nên lời.
Mà người phản ứng lớn nhất lại là Đinh Tư Dận, anh chàng kinh hô phát ra động tĩnh, một lần làm người ta nghĩ lầm Tư Việt quỳ gối với anh chàng.
Đinh Tư Dẫn mặt dữ tợn: "Tư, Tư, Tư......"
Mạnh Tử Duy dùng sức nhéo anh ta một phen, kéo ông chồng mình tới địa phương không đáng ngại, cắn răng hàm cảnh cáo nói: "Đừng có nói lung tung."
【!!! 】
【 đây là đánh sao à?!! 】
【 trời ạ trời ạ trời ạ! Cầu hôn?! 】
【 trời mé, này đã bắt đầu rồi?! Tôi còn định chia sẻ với bạn tôi nữa mà, hu hu tôi chiều nay không xem phát sóng trực tiếp, còn tưởng là bịa đặt! ( bushi ) 】
【 dưa buổi chiều không ăn không trả tiền a hhhh hộ ăn dưa khó như tui cuối cùng có thể chính mắt chứng kiến lịch sử 】
【tốc độ của Tư tổng kìa! Căn bản chưa cho Cửu Cửu cơ hội từ trong miệng mọi người biết được bí mật luôn! 】
【 hắn xách quần tây một chút, trực tiếp xách của tui lên luôn QAQ】
【 Tư tổng đây là có thuật phân thân à? Anh ấy có thể bận việc một buổi trưa, đồng thời còn có thể cắt một đống lớn video như vậy ?! 】
Tư Việt đương nhiên không phải có thuật phân thân, hắn chỉ mỗi lần quay bóng dáng Yến Cửu xong, sẽ nhanh chóng cắt nối biên tập video vào video đã làm xong trước đó, để rồi dần hoàn thiện video.
Bởi vậy hôm nay chỉ cần cắt nối biên tập một đoạn video người quay phim quay tới là được.
Tư Việt làm việc luôn luôn dứt khoát lưu loát, cũng không lôi thôi, nhưng chuẩn bị xong hết, vẫn luôn lo mình làm không được tốt, lo trước lo sau, thẳng đến chân chính đối mặt giờ khắc này, tâm mới khó khăn lắm hạ xuống.
Đang lúc hắn quỳ một gối xuống đất, là lúc sân tường đen nhánh sau mọi người liền xuất hiện một màn hình khổng lồ.
Nháy mắt màn hình sáng lên, tất cả mọi người ở đây không hẹn cùng mở to hai mắt.
Đó là...... video cầu hôn liên tiếp.
Mỗi một cái bối cảnh đều bất đồng, nhưng nhân vật chính lại vĩnh viễn đều đưa lưng về phía màn ảnh.
Hoàn toàn không biết sau lưng mình chính là chiếc hộp đựng nhẫn chứa đựng tình yêu trọn vẹn của Tư Việt.
Trên giường bệnh, sườn núi vùng ngoại ô, phòng hóa trang bịt mắt, bóng dáng thon chắc trong phòng gym, trong thành phim ảnh ôm Trư Quyển hơi thở thoi thóp chau mày......
Nhân vật chính đều không ngoại lệ đều là Yến Cửu.
Video chớp nhanh, làm tâm mỗi người chấn động đến rõ ràng.
Video thứ 99, đó là hôm nay buổi chiều, hình ảnh Tư Việt quay lại Yến Cửu ôm Mạt Mạt đưa lưng về phía chính mình lên cầu thang.
Màn ảnh Tư Việt nhẹ nhàng giật giật môi ——
"Anh muốn vĩnh viễn làm em khỏe mạnh vui sướng."
Video kết thúc, tiếng vỗ tay sấm dậy.
Giữa tiếng người ồn ào, Yến Cửu khẽ liếm cánh môi một chút, hầu kết hơi lăn lộn.
Cậu định nói cái gì, nhưng giọng nói phảng phất lại bị đồ vật chua xót nào đó trong mắt lan đến gần, đổ đến kín mít, căn bản không phát ra thanh âm.
"Lần trước cầu hôn, anh không có kinh nghiệm, quỳ hai đầu gối xuống đất......"
Nhớ tới bản thân ngu ngốc không có kinh nghiệm năm đó, Tư Việt liền nhịn không được đỏ mặt, "Lúc này đây, anh có tiến bộ rồi, em thích không?"
Từ mất trí nhớ tới nay, Yến Cửu luôn mang dáng vẻ tui vẻ, khẩu xuất cuồng ngôn, phóng đãng không kềm chế được.
Hiện giờ thấy Tư Việt dùng ngữ điệu ôn nhu long trọng như vậy nói chuyện với mình, cậu nhất thời còn có chút không thích ứng, bên tai cũng ngăn không được nóng lên.
Tư Việt nhìn cậu, bày ra tâm sự hàm súc mịt mờ:
"Chuyện không nhớ ra, tất cả anh đều theo em, cùng em làm lại một lần."
Tư Việt sinh ra có một đôi mắt đào hoa.
Nhưng trong cặp mắt xưa nay bị thế nhân định nghĩa rằng đa tình, giờ phút này ngoài vẻ chuyên tình chết chìm, thì không còn thứ gì khác.
Yến Cửu trầm mặc nhìn hắn, không nói lời nào.
"Cửu Cửu, em nguyện ý cho anh làm một buổi hôn lễ không ?" Mặt mày Tư Việt lưu luyến, mắt mang ý cười, "Giống năm như đó, lại cưới anh một lần."
Hắn trước nay đều sẽ không theo Yến Cửu chiếm tiện nghi ngoài miệng.
Chỉ cần Yến Cửu vui vẻ.
Chẳng qua tự nhiên yêu nhau, u Cửu tuy rằng muốn mạnh miệng, nhưng lại chưa bao giờ chân chính bởi vì muốn bảo vệ mặt mũi bản thân làm ra sự tình khiến hắn thương tâm.
Yến Cửu không dài dòng, cảm động qua đi, căn bản không kịp để nước chính mình mắt rơi xuống, tay trái cũng đã ra hướng Tư Việt.
Tư Việt thong thả thả kiên định giúp cậu mang lên chiếc nhẫn bên trong chứa tên viết tắt của hai người bọn họ, sau đó được Yến Cửu đỡ cánh tay từ mặt đất đứng lên.
"Hiện tại," Tư Việt nhẹ nhàng vuốt ve ngón áp út mang nhẫn của Yến Cửu, bằng giọng dịu dàng, "Em có thể hôn anh một cái không?"
Nghe vậy, Yến Cửu bật cười nhấp khóe miệng, nghiêng đầu liếc hắn một cái, rồi sau đó hé mở cánh môi để sát vào chút, không cần nghĩ ngợi đè trên môi Tư Việt.
【 a a a cứu mạng a! Có ai mang insulin hay không ?! Tôi muốn chết!!! 】
【 biết mà biết mà, tôi đã trong ổ chăn mặt vặn thành dòi 】
【 kết hôn! Kết hôn! Hôn lễ! Hôn lễ! 】
【 cầu xin, hiện trường hôn lễ nhất định phải cho tui nhìn đến, bằng không tui khẳng định sẽ chết không nhắm mắt 】
【《 Chuyện không nhớ ra, tất cả anh đều theo em, cùng em làm lại một lần》】
【 luôn cảm thấy hai người bọn họ giống như đã trải qua rất nhiều khó khăn chúng ta vĩnh viễn sẽ không biết】
【 Tư tổng!!! ( chắp tay ) đây là mạng của anh, em cầm đi đi 】
【 Tiểu Đinh: Yến Tử, cậu không đồng ý thì để tôi đồng ý cho 】
【《 Em có thể hôn anh một cái không》 đệch đệch đệch, quả thực muốn thuần chết tôi mà trời ạ 】
【nhanh chóng làm hôn lễ cho Tư Trà Trà chúng tôi! 】
【 làm! Làm cho ảnh! Cùng ảnh DO! 】
Tác giả có lời muốn nói:
Yến tổng: ( vô tội ) xem, lần đầu tiên cậu ta cầu hôn cũng quỳ hai đầu gối xuống đất
Anh Thi: ( nhíu mày ) cho nên anh thực kiêu ngạo đúng không?
Yến tổng: ( thành thật ) ( quỳ xuống đất ) cũng không phải, học không chừng mực
Anh Thi: ( táo bạo ) tôi đi đào quặng, viết thư liên hệ đi