【 thì ra nhìn người khác hạnh phúc thật sự sẽ rơi nước mắt 】
【 hu hu hu khóc chết tui 】
【 tui cũng đang khóc, chỉ có điều tui khóc chính là bản thân khi nào có thể tìm được một người đàn ông như Tư Việt đây TuT】
【 vẫn là chính mình phải giỏi hơn mới được, bằng không cũng không có cách nào xứng đôi cùng đối phương】
【 đúng vậy, nguyên nhân chính là vì Cửu Cửu cùng Tư tổng đều ưu tú, cho nên mọi người mới có thể theo bản năng bị tình yêu bọn họ cảm động 】
【 một khi đã nói như vậy, mục tiêu của tôi hiện tại chỉ có thể đặt trên người nhóc Mạt, chị lại chờ cưng bốn năm! 】
【 Mạt Mạt: Chị đừng lại đây a! 】
【 thiệt khổ sở, tận mắt nhìn thấy Cửu Cửu mang lên nhẫn đàn ông khác tặng ẻm 】
【 Trà Trà, Cửu Cửu của tôi đành giao cho anh ( che mặt khóc rống ) ( chạy trối chết ) 】
Tư Việt ở trên chương trình công khai cầu hôn Yến Cửu.
Đây là kinh hỉ tổng đạo diễn nằm mơ cũng không dám mơ như vậy.
Thế cho nên bởi vì có buổi cầu hôn này, khi ông kết thúc quay chương trình trở lại đài truyền hình, hận không thể làm giám đốc từ trong văn phòng bò ra đón mình vào nhà.
Tổng đạo diễn biết, chương trình《 Xuất Phát Thôi Bảo Bối》này tuy rằng kết thúc, nhưng hạn mức cao nhất của nó lại xa xa không chỉ như vậy, thậm chí sẽ bởi vì Tư Việt cầu hôn Yến Cửu trên chương trình, một đường tiếp tục tăng lên trên bảng hot search.
Mà sự thật quả nhiên giống như dự đoán của tổng đạo diễn.
Sự tình Yến Cửu và Tư Việt muốn làm hôn lễ bổ sung nhanh chóng loan truyền khắp các trang web giải trí, cứng rắn đậu trên bảng hot search suốt một tuần sau, mới thoáng có một chút xu thế giảm xuống, nhưng vừa lúc gặp cuối tuần, lại bị cư dân mang rảnh rang kéo lên đỉnh lại.
Đối chuyện này người cảm thấy vui mừng nhất, tự nhiên chính là ông bà Yến ở biệt thự Yến gia cùng với anh cả ít khi nói cười kia của Cửu Cửu.
Nghe nói con trai nhỏ muốn làm hôn lễ với Tiểu Việt, tình huống cơ thể chủ tịch Yến đang dần tốt lên nháy mắt phấn chấn hơn, đơn giản trực tiếp ném quải trượng, vui sướng dạo bước lầu trên lầu dưới, trước thời gian bắt đầu làm chuẩn bị tham gia hôn lễ của hai người.
*
Vì thu xếp hôn lễ, Tư Việt đẩy hơn phân nửa công việc trên tay cho Văn Chinh, chính mình một mình ở lại trong nhà, nghiêm túc lựa chọn hoa đồng đưa nhẫn trên hôn lễ.
Người khác có lẽ sẽ cảm thấy, hoa đồng ngoài Mạt Mạt ra, tất nhiên sẽ không chọn người khác.
Nhưng trong mắt Mạt Mạt lại không phải như vậy.
Mạt Mạt chính là đội trưởng gâu gâu, thời điểm nhận được nhiệm vụ, nhất định phải mang theo đội viên của mình đi cùng mới được!
Nhưng từ trong miệng ba biết được hoa đồng chỉ có thể có một người, Mạt Mạt như cũ đưa ra một phương pháp giải quyết công bằng.
Đó chính là mọi người cùng nhau cạnh tranh, ai thắng sẽ được trở thành hoa đồng đánh yêu lên đài đưa nhẫn cho Cửu Cửu và ba.
Tư Việt không có biện pháp với bé con nhà mình, chỉ phải đáp ứng thỉnh cầu nghe có vẻ tương đối thái quá ——
Ở trong phòng chó bắt đầu "Giải đấu tuyển cử Hoa đồng".
Lily khuôn mặt hoa anh đào là đứa bị loại đầu tiên.
Mà tính cách Hỏa Sài cùng Việt Quất, một đứa náo nhiệt đến làm người ta hãi hùng khiếp vía, một đứa vụng về đến làm người ta nghẹn ở cổ, thật không phải ứng cử viên làm hoa đồng.
Dư lại Tiểu Kê Mao, Hương Hương, Norbert cùng Hayden, là những chú chó có thực lực cuối cùng có khả năng trở thành hoa đồng đưa nhẫn.
Tư Việt kiên nhẫn phân tích cho bé con nhà mình: "Tính cách Tiểu Kê Mao quá thân thiện, rất dễ bị khách khứa kêu đi."
Mạt Mạt cảm thấy có lý.
Lỡ như đang đi trên sân khấu, Tiểu Kê Mao bị người khác "Mút mút mút" dỗ đi rồi, vậy Cửu Cửu cùng ba trên đài phải làm sao bây giờ nha?!
Nghĩ đến đây, Mạt Mạt càng thêm kiên định, bé quyết định huỷ bỏ cơ hội tiếp tục cạnh tranh hoa đồng của Tiểu Kê Mao.
"Norbert~Hayden~ Hương Hương ~ chỉ còn lại ba đứa thôi đó ~" Mạt Mạt một bên chúc mừng nhóm chó thăng cấp, một bên ôm Tiểu Kê Mao an ủi, "Không sao đâu Tiểu Kê Mao, chờ Cửu Cửu kết hôn lần sau, sẽ đến phiên mày thôi ~"
Tư Việt: "......"
Hắn quay đầu nhìn thoáng qua Thi Hách Nhân đang cười hì hì xem náo nhiệt cách đó không xa, trong lòng do dự có nên cho Mạt Mạt thơ ấu hoàn chỉnh hay không.
Thi Hách Nhân dường như đã nhận ra suy nghĩ của hắn, Tư Việt hít sâu một hơi trước, dẫn đầu giơ lên di động, uy hiếp Tư Việt: "Nếu cậu dám nói một câu nặng lời với bé Mạt, tôi hiện tại kêu Cửu Cửu trở về thu thập cậu."
Quả nhiên, nghe xong lời này, Tư Việt lập tức ngừng nghỉ.
Norbert và Hayden như muốn cười nhạo Tư Việt, khoe khoang dùng đầu ủn ủn tay Tư Việt.
Hương Hương bị tính cách Norbert kéo theo, ngày gần đây trở nên hoạt bát không ít, thấy chúng nó làm nũng cùng Tư Việt, Hương Hương cũng nhịn không được giơ lên đuôi to lắc lắc về phía Tư Việt.
Tư Việt cười nhéo nhéo lỗ tai Norbert và Hayden, lại sờ sờ đầu chó Hương Hương: "Tập kích trọng tài, hủy bỏ tư cách thi đấu."
Hương Hương nghe hiểu được rất nhiều lời, nghe vậy lập tức biến thành tai trực thăng, dùng đầu cọ ngón tay Tư Việt, không biết nhận sai vẫn tính chiến lược đầu hàng.
"Vậy kế tiếp liền chúc mừng bảo bối Mạt Mạt chúng ta trở thành quán quân 'Giải đấu tuyển cử Hoa đồng' nhé~" Tư Việt nói xong, cười vỗ tay, chúc mừng Mạt Mạt.
"Không thể, còn có Norbert, Hayden và Hương Hương mà," Mạt Mạt hô nói, "Nếu không công bằng, Mạt Mạt đêm nay phải kể chuyện cổ tích cho Cửu Cửu và ba cả đêm ~"
Tư Việt: "......"
Cái này thật sự không quan trọng.
Thế nào còn một hai phải tự đi trả lời câu hỏi mình tư ra, di truyền của ai đây.
Đang lúc Tư Việt vừa muốn giúp Mạt Mạt cùng nhóm chó tổ chức một cuộc thi đấu hoàn toàn mới, di động hắn đặt trong túi liền rung lên.
"Ong —— ong ——"
Tư Việt móc ra tới nhận.
"Tên nhóc thối kia đang ở Kim Bích Huy Hoàng uống rượu." Là anh cả gọi điện thoại tới.
"Uống rượu?" Tư Việt kinh ngạc hỏi.
Yến Hằng giống như đang đánh giá tình huống chung quanh, nói tiếp: "Cẩu Dậu cùng nó uống, cậu mau chóng lại đây lượm nó về đi."
Tên nhóc đó uống nhiều vừa dữ tơn vừa không chịu nói lý, sức cũng vô cùng lớn, ngoài Tư Việt, dường như không có ai có thể hàng phục nó.
Rốt cuộc ai cũng không cần thiết mạo hiểm bị tát cho hai cái, cứng rắn mang cậu khỏi Kim Bích Huy Hoàng.
*
Tư Việt thực mau đã chạy tới.
Mới vừa đẩy cửa phòng vào, đã bị hơi men ập vào trước mặt khiến nhíu mày.
Số độ không cao, nhưng hiển nhiên uống không ít.
Đây là muốn làm cái gì?
Muốn trước hôn lễ hoàn toàn tự mình thả bay một chút?
Nhiệt độ trong phòng cao, áo khoác thường ngày trên người Yến Cửu sớm đã không cánh mà bay.
Thấy Tư Việt đi vào, ánh mắt anh ta sáng lên, cười tủm tỉm vẫy vẫy tay với Tư Việt: "Ê? Mã số công việc của cậu là gì?"
Mặt Tư Việt âm trầm: "......"
Phỏng chừng Hồ Bằng cũng nhận được điện thoại của anh cả Yến, thời gian đẩy cửa vào không trễ hơn Tư Việt mấy phút.
Nhìn thấy Tư Việt đang dịu dàng dỗ dành hán tử say quắc họ Yến nằm liệt trên sô pha, Hồ Bằng vội vàng bổ sung giúp Cẩu Dậu cũng đang uống quá nhiều: "Chuyện có nguyên nhân, vẫn chờ bọn họ tỉnh táo lại rồi hỏi, hiện tại việc cấp bách là mang Tiểu Cửu về nhà nghỉ ngơi đã."
Tư Việt cũng không có phản bác anh chàng nói, "Ừ" một tiếng, trên sô pha túm áo khoác Yến Cửu, cuốn trên người cậu kín mít, ngay sau đó nhẹ bẫng ôm người vào trong lòng , xoay người rời khỏi phòng.
Cẩu Dậu đã sớm bị một bàn tay lớn của Hồ Bằng ném tỉnh, thấy Tư Việt ôm Yến Cửu rời đi, anh ta hâm mộ chép chép miệng, chờ mong nhìn về phía Hồ Bằng.
Hồ Bằng cảnh giác trừng anh ta một cái: "Cậu vì sao mang Tiểu Cửu tới uống rượu?"
Tửu lượng Cẩu Dậu tốt hơn Yến Cửu, nhưng chung quy uống lên không ít, lúc này bắt lấy tay áo Hồ Bằng không chịu buông, cũng không trả lời câu hỏi anh, mà không ngừng lẩm bẩm lầm bầm "cậu vì sao không ôm tôi giống Tư Việt ôm Tiểu Cửu', nói xong, còn giang hai tay cánh tay muốn kéo Hồ Bằng vào lòng.
Ai có thể ôm được người không di chuyển?
"Cậu xem nhẹ chính mình, hay đánh giá tôi quá cao?" Hồ Bằng tức giận dùng sức đạp anh ta một chân, nhưng Cẩu Dậu không những không xê dịch, chính anh lại bị thể trọng Cẩu Dậu bắn ngược đến lui về phía sau hai bước, sắc mặt càng thêm khó coi.
Cẩu Dậu hắc hắc cười ngây ngô, hoàn toàn không có khí chất mãng phu một đấm đánh ngất Bạch Lạc kia.
Hồ Bằng giúp hắn sửa sang lại vạt áo một chút, nhẹ trách mắng: "Đừng xả những cái đó vô dụng, cậu hôm nay sao lại mang Tiểu Cửu uống nhiều rượu như vậy? Cậu không biết sức khỏe em ấy không tốt à?"
Cẩu Dậu bất động thanh sắc đè lại vạt áo Hồ Bằng, nhỏ giọng nói: "Tiểu Cửu muốn khôi phục ký ức, cho nên mới bảo tôi uống cùng chút."
"Khôi phục ký ức?" Hồ Bằng khó thể tin hỏi lại một câu, "Cậu gặp qua nhà ai khôi phục ký ức dựa vào uống rượu chưa?"
"Có một lần tôi đụng đầu, cái gì đều nhớ không nổi, nhưng sau lại uống mấy bình liền nhớ ra tất cả ......" Cẩu Dậu cũng không dám nói chuyện lớn tiếng với Hồ Bằng, "Cho nên hẳn có chút tác dụng đi?"
Hồ Bằng trừng anh ta: "Tuần sau hôn lễ người ta, cậu có nghĩ tới tham dự không?!"
May hôm nay Tư tâm tình Việt còn không tệ, bằng không hai người bọn họ lén rót rượu cho Yến Cửu, hiện tại hẳn đã quỳ gối trong từ đường nhà bị trưởng bối răn dạy.
*
Biệt thự Tư gia.
Tư Việt ôm Yến Cửu rảo bước tiến vào cửa, Thi Hách Nhân đang theo dì Triệu cùng Tiểu Vân ngồi sô pha phòng khách tán gẫu, trên tay may quần áo cho hai bé con trong bụng.
Mạt Mạt mang theo Norbert cùng Hayden tùy ý chạy vội ở phòng khách rộng mở, thỉnh thoảng chạy đến bên cạnh sô pha chọc bác Thi, muốn cho y và em trai em gái trong bụng vui vẻ.
Thấy Yến Cửu bất tỉnh nhân sự dựa vào trong ngực Tư Việt, ba người ngồi ở phòng khách lập tức từ trên sô pha đứng lên, vội không ngừng đi về hướng Tư Việt.
"Đây là làm sao vậy a?" Dì Triệu lo lắng hỏi.
Thi Hách Nhân duỗi tay chạm chạm mặt Yến Cửu, xác nhận không bị đông lạnh, mới thu tay, khẽ cau mày hỏi Tư Việt: "Cậu từ chỗ nào đón về? Tiểu Cửu không bị thương chứ?"
Uống thành bộ dáng này, dì Yến nếu biết, không lột da hắn xuống đã coi mạng lớn.
Tư Việt lắc đầu: "Cùng Cẩu Dậu uống chút rượu, không có chuyện gì."
Thi Hách Nhân yên tâm nhẹ nhàng thở ra: "Cậu trước dẫn em ấy lên lầu đi nghỉ ngơi đi, tôi đi nấu chút canh giải rượu, lát nữa cậu đút em ấy uống."
Tư Việt lo lắng Thi Hách Nhân sẽ mệt, thấp giọng nói: "Anh nghỉ ngơi đi, một lát nữa tôi xuống dưới nấu."
"Không có việc gì." Thi Hách Nhân vẫy vẫy tay với hắn, cúi đầu cười với Mạt Mạt nói, "Đi, bé Mạt, bác Thi mang con đi nấu canh cho Cửu Cửu."
Lời còn chưa dứt, đã muốn cúi người xuống bế Mạt Mạt từ trên đất lên.
Thi Hách Nhân tuy rằng mang thai, nhưng còn không đến mức đến đứa nhỏ cũng không ôm nổi.
Ngược lại là Mạt Mạt, từ khi biết được trong bụng bác Thi có em trai em gái, liền chết sống cũng không chịu để bác Thi bế mình lên, tương phản, còn nơi chốn cẩn thận chăm sóc bác Thi, sợ cơ thể y không thoải mái.
Tư Việt ôm Yến Cửu lên lầu, đặt người ở trên giường lớn phòng ngủ, rút đi giày vớ.
"Tuần sau đã làm hôn lễ, uống thành như vậy," Tư Việt đút Yến Cửu uống ngụm nước miếng, rồi sau đó như trừng phạt nhéo nhéo vành tai cậu, "Em còn có muốn chụp ảnh không ?"
Yến Cửu uống xong nước, vừa muốn nhắm mắt lại đã bị niết tỉnh.
Mở to mắt nhìn đến Tư Việt, cậu trực tiếp kinh hỉ buột miệng thốt ra: "A? Anh...... Anh có bạn đời chưa?"
Đàn ông lớn lên đẹp như vậy, Yến Cửu cần phải có được.
Tư Việt hơi nhướng chân mày: "Có."
Kinh ngạc, Yến Cửu mất mát "A" một tiếng, cúi đầu nhỏ giọng nhắc mãi: "Vậy em chẳng phải đuổi không kịp anh."
Tư Việt bị cậu chọc nở nụ cười, chỉ phải dỗ nói: "Em đã đuổi tới."
Khá tốt, liền tính uống say, dục vọng cầu sinh cũng vẫn rất mạnh.
Ít nhất có thể vì chính hắn tránh thoát "Một hồi tai nạn". Tư Việt nghĩ thầm.
Nghe được Tư Việt trả lời, Yến Cửu tức khắc hít sâu một hơi, phảng phất không thể tin được, bắt lấy tay Tư Việt, lại chít chít truy vấn: "Em đuổi tới...... Là có ý tứ gì, anh là nói, em chính là bạn đời của anh?"
Tư Việt gật gật đầu: "Đúng vậy, có vấn đề sao?"
"Vậy anh hôn em một cái." Yến Cửu đánh bạo thí nghiệm.
Tại loại sự tình này, Tư Việt đương nhiên sẽ không cự tuyệt cậu.
Nghe vậy, hắn thuận theo cúi đầu, khẽ chạm một chút vào môi Yến Cửu.
Yến Cửu nếm tới rồi ngon ngọt lòng tham không đáy nói: "Còn muốn một chút."
Không đợi Tư Việt lại cúi đầu hôn Yến Cửu, cửa phòng ngủ đã bị Thi Hách Nhân gõ vang từ bên ngoài: "Tôi nấu canh xong rồi."
Tư Việt theo tiếng, đẩy cửa đi đến.
Nhìn đến người bưng chén đứng trước giường mình, Yến Cửu liền tâm tình phân biệt người này là ai cũng không có, gấp không chờ nổi khoe ra: "Xem này, vợ của tôi ~"
Thi Hách Nhân dựa vào trên bàn, lẳng lặng nhìn cậu khoác lác.
Yến Cửu tự hào vỗ vỗ sau eo Tư Việt, triển lãm nhiều góc độ cho Thi Hách Nhân, "Thân cao chân dài, vai rộng eo nhỏ...... Họ hàng cũng lớn!"
Cậu nói, giơ tay dùng sức chụp chỗ kia một cái.
Tư Việt, Thi Hách Nhân: "......"
Vốn tưởng rằng Yến Cửu khoe khoang chốc lát còn chưa tính, không nghĩ tới an tĩnh một lát, thế nhưng lại trầm trọng thêm.
Cậu chậm rì rì vươn tay, bám lấy ngón tay khớp xương rõ ràng thon dài của Tư Việt, thong thả theo đốt ngón tay một đường vuốt ve đi lên, ngừng ở Tư Việt cổ tay, lòng bàn tay đáp phía trên động mạch hắn, lười biếng chọc chọc: "Anh là ai?"
Cái ngữ khí này hiển nhiên là biết rõ cố hỏi.
Nhưng Tư Việt vẫn kiên nhẫn trả lời cậu: "Vợ em."
Hắn biết Yến Cửu thích nghe thấy xưng hô này nhất.
Quả nhiên, Tư Việt vừa dứt lời, Yến Cửu lập tức đắc ý cười hắc hắc, quay đầu nhìn về phía Thi Hách Nhân, ông cụ non vỗ giường, tiến hành thuyết giáo y: "Anh! Anh nhìn xem anh ta! Chúng ta đã quen biết bao lâu, anh cũng không có vợ, vợ anh đâu?!"
Còn chưa nói xong, Yến Cửu giống như đột nhiên nhớ tới sự tình gì, đỡ mắt kính chính mình, muốn thấy rõ Thi Hách Nhân.
Sau một lúc lâu, cậu mới chậm rì rì cảm thán một tiếng: "À ~~~ anh Thi ~ anh bị heo ủn, anh không có vợ "