Nghe được câu trả lời của Văn Chinh, hô hấp của Yến Cửu hơi ngưng lại, đầu ngón tay cũng dần dần trở nên lạnh lẽo.
Tư Việt? Cách ly? Nhiễm virus?
Nhiệt độ trong phòng bệnh thích hợp nhưng sau lưng Yến Cửu lại không nhịn được sinh ra một trận lạnh lẽo.
Loại tâm tình lo lắng này khiến cậu cảm thấy hết sức quen thuộc, phảng phất như nó đã vắt ngang trong lòng nhiều năm, khiến cậu tập mãi thành quen.
Yến Cửu ngàn vạn lần cũng không nghĩ ra nguyên cớ, chỉ đành quy kết do thiết lập tính cách vạn nhân mê cho nam chính Tư Việt của tác giả, mới có thể miễn cưỡng coi như có logic.
Sau khi nghĩ thông, Yến Cửu định hỏi về tình huống trước mắt của Tư Việt liền phát hiện ánh mắt né tránh của Văn Chinh, cậu theo bản năng nghĩ đến chuyện khác.
"Bạch Lạc cũng ở khoang máy bay kia?"
Bạch Lạc chính là thụ chính vô hại ôn hòa trong nguyên tác kia.
Bản thân là một chàng vợ nam ác độc khó lắm mới gặp tai nạn giao thông, coi như gặp báo ứng, Tư Việt nhất định mang người kia xuất ngoại ăn mừng.
Chỉ là một trợ lý, tất nhiên Văn Chinh không dám nhiều lời về chuyện sinh hoạt cá nhân của cấp trên, anh ta không nghĩ tới chính biểu cảm chột dạ của mình đã khiến anh ta bị lộ manh mối. Yến Cửu thầm nghĩ.
Văn Chinh nghe thấy Yến Cửu hỏi chuyện có liên quan đến Bạch Lạc, anh ta rõ ràng bối rối một chút, trong lòng dường như cũng không chuẩn bị trước đáp án có liên quan đến vấn đề này.
Quả thực hình như Bạch Lạc trên cùng một chuyến bay với ngài Tư, ngay cả phòng khách sạn cách ly cũng ở gần nhau.
Nhưng... hai người này có quan hệ gì sao?
Chẳng qua nếu Yến Cửu đã hỏi, anh ta phải thành thật trả lời: "...Đúng vậy, diễn viên Bạch Lạc trùng hợp lên cùng chuyến bay với ngàiTư."
Hai chữ "trùng hợp" này cũng đủ vi diệu.
Yến Cửu cũng không coi thường nét kinh ngạc chợt lóe trong đáy mắt Văn Chinh.
Xem ra, trợ lý Văn này hẳn biết rõ sự việc tư tình gian díu của hai người kia. Xác định được đáp án, Yến Cửu cũng không miệt mài hỏi thêm.
Đã không còn quan trọng.
Nhớ tới kết cục thê thảm mình cuối cùng, Yến Cửu thờ ơ đi ra ngoài cửa sổ nhìn bụi cỏ bên ngoài cửa sổ.
Văn Chinh cho rằng cậu làm rơi thứ gì ở nơi đó, vì vậy chủ động hỏi: "Ngài Yến đang tìm gì sao? Tôi có thể giúp sao?"
Yến Cửu xua xua tay: "Đang nhìn xem có rau dại hay không."
Văn Chinh:?
Mạt Mạt không hiểu đoạn đối thoại của mấy người lớn, nhưng lại vô cùng nhiệt tình hiếu khách, bé nhiệt tình nâng miếng lê nhỏ từ bàn trà, di chuyển chân ngắn chạy về hướng Văn Chính: "Thú Văn thử ạ!"
"Cảm ơn Mạt Mạt, chú Văn gọt vỏ cho cháu ăn nhé."
Mạt Mạt cố sức bò vào lồng ngực của Yến Cửu, nghe xong lập tức gật đầu: "Cùng nhau ăn."
Sau khi Tư Việt ra nước ngoài, mấy ngày nay đều là Văn Chinh ở lại bệnh viện chăm sóc Yến Cửu đang hôn mê, thường xuyên qua lại, anh ta cũng trở nên thân thiết với Mạt Mạt.
Vợ chồng Yến gia đang ở nước ngoài dưỡng bệnh, con trai trưởng Yến Hằng chỉ có thể tạm thời gánh lên vai chức trách chủ tịch, coi như hiếm lắm mới nhín được chút thời gian tới thăm Yến Cửu, cũng phải vội vã chạy về công ty, cũng không thể chăm cậu kỹ càng.
Yến Cửu đã phục hồi tinh thần lại, cảm xúc cũng bình tĩnh hơn không ít.
Cậu nắm cổ tay Mạt Mạt, ngẩng đầu nói với Văn Chinh: "Vậy bảo hắn cứ yên tâm chăm sóc chính mình đi, tôi và Mạt Mạt ở đây đều ổn."
Khi nghe Yến Cửu nhàn nhạt nói ra những lời này, Văn Chinh cuối cùng mới xác định được những gì mình thấy, mình nghe, cũng không phải ảo giác.
Cho nên thật ra khi chủ nhiệm Tống làm xong kiểm tra cho Yến Cửu, lúc dời đi, anh ta cũng đã chờ ngoài cửa.
Sở dĩ một lát sau mới gõ cửa, bởi mình anh ta thấy được phán đoán sơ bộ đầu của chủ nhiệm Tống với Yến Cửu.
Vấn đề quái lạ trên giấy, nhưng chung quy lại cũng có vài câu đơn giản,"Sinh nhật là ngày bao nhiêu" cho đến "Thích ăn những món gì",những vấn đề này hoàn toàn không liên quan gì đến nhau, nhưng tổng kết lại giống nhau như đúc:
"X"
Tất cả những câu hỏi trên của chủ nhiệm Tống, Yến Cửu đều cung cấp câu trả lời sai.
Thế này là sao?
Chức vụ công tác của Văn Chinh là trợ lí hành chính của Tư Việt, khi đối mặt với toàn từ ngữ chuyên ngành y học, hắn cũng chỉ có thể hiểu được một vài từ ngữ phổ thông nhất.
Não có vết nứt, sưng tấy màng não dưới cấp tính, dễ mệt mỏi, trở nên gay gắt, không thể tập trung, ký ức hỗn loạn. Phân loại: Tiềm ấn, hư cấu, sai lệch ký ức.
Bởi vậy khi thảo luận với Yến Cửu đầu tiên anh ta đã chuẩn bị việc không kích thích Yến Cửu, sẽ không nói chuyện được cùng Yến Cửu, cũng theo bản năng tránh nhắc tới tình huống tệ hại của Tư Việt.
Lần này Tư Việt ra nước ngoài thảo luận công việc chỉ là thuận đường, chủ yếu là muốn đi thăm trưởng bối, cũng không nghĩ đến chỗ đó lại đột nhiên bùng phát dịch chuột quy mô nhỏ, trên máy bay về nước của Tư Việt, có ba người được chuẩn đoán mắc dịch chuột.
Mà không khéo ở chỗ, Tư Việt trước khi lên đã bị sốt đến 38 độ do cảm lạnh, mặc dù đã sắp xếp kiểm tra trước đó, cũng không tránh được quá trình phải cách ly ở khách sạn.
Nhưng hiện tại người xảy ra vấn đề ngoài ý muốn, dường như là Yến Cửu... Thật sự không quá thích hợp.
"Trợ lý Văn". Thanh âm của Yến Cửu mang theo ý xin lỗi, "Mạt Mạt cần phải ngủ trưa."
Lúc này Văn Chinh mới kịp phản ứng, vội đặt quả lê đã cạo vỏ lên trên đĩa: "Được, ngài Yến và Mạt Mạt nghỉ ngơi đi, tôi ở phòng cách vách, nếu có chuyện gì, rung chuông gọi tôi lại đây là được."
"Được, làm phiền anh rồi." Yến Cửu gật đầu.
*
Sau khi tiễn Văn Chinh đi, quả thực Mạt Mạt cũng có chút mệt mỏi, mặc kệ Yến Cửu khuyên nhủ thế nào, cậu bé cũng không hề có ý muốn nằm xuống ngủ.
"Mạt Mạt, con nên ngủ trưa." Yến Cửu vỗ vỗ vào gối mình, ý bảo Mạt Mạt tới nằm bên cạnh cậu.
Nhưng Mạt Mạt chỉ thò tới dán lên mặt Yến Cửu, hôn bẹp một cái, sau đó giãy giụa ngồi dậy từ trong chăn, nghiêm túc nhìn Yến Cửu.
"Mạt Mạt?"
Nhìn biểu cảm muốn nói lại thôi của Mạt Mạt, Yến Cửu bừng tỉnh hiểu ra ý tứ của cậu bé: "Sợ ba sẽ tiếp tục nhắm mắt lại không thể ý tới Mạt Mạt đúng không?"
Bị Yến Cửu đoán trúng tâm tư, rốt cuộc Mạt Mạt không giả bộ nổi, bả vai mất mát sụp xuống, thấp giọng "Dạ" một tiếng.
Chóp mũi Yến Cửu đau xót, giơ tay kéo Mạt Mạt vào trong ngực mình, trịnh trọng bảo đảm với bé: "Ba bảo đảm về sau sẽ không bao giờ... không để ý tới Mạt Mạt, không bao giờ... khiến Mạt Mạt lo lắng nữa, được không?"
Nói xong, dường như còn sợ Mạt Mạt không tin, vươn ngón tay, nhẹ nhàng ngoéo... một cái vào ngón tay nhỏ của Mạt Mạt.
Bé con không hề chống cự hành động này, bất luận bảo đảm bao nhiêu, đều không bằng một cái ngoắc tay này.
"Lúc này tin tưởng ba rồi chứ?" Yến Cửu thân mật nhéo bàn tay mũm mĩm của Mạt Mạt: "Bây giờ có thể đi ngủ rồi chứ?"
Quả nhiên, Mạt Mạt lập tức ngẩng đầu lên, tặng cho Yến Cửu một khuôn mặt cười thật to, hoàn toàn không để ý đến đậu đậu vàng trong khóe mắt cũng bị rơi ra: "Vâng."
Trẻ con có chất lượng giấc ngủ cực tốt, đi vào giấc ngủ cũng rất nhanh.
Nhìn thấy Mạt Mạt ngay cả ngủ bàn tay nhỏ vẫn không buông góc áo của mình, Yến Cửu đau lòng thở dài.
Cậu sửa sang lại góc chăn, cũng nằm xuống bên trên gối đầu, duỗi tay ôm trọn Mạt Mạt vào trong ngực, xây dựng cho con một khu vực ngủ tràn ngập cảm giác an toàn. Dường như cảm nhận được tình thương của bố, Mạt Mạt thỏa mãn chép chép miệng, ngủ càng sâu giấc.
Trong buổi chiều yên tĩnh thanh bình, Yến Cửu cứ như vậy nhìn Mạt Mạt đang ngủ say, không dám động cũng không nhúc nhích nhìn một tiếng hơn.
Nhưng dù sao cũng là người bệnh nặng mới khỏi, cảm giác mệt mỏi tới thường xuyên hơn người bình thường.
Ánh nắng rơi xuống trên chăn, Yến Cửu rốt cuộc không nhịn được cơn buồn ngủ, lại dém góc chăn cho Mạt Mạt, cũng nhắm mắt chìm vào giấc ngủ.
*
Yến Cửu là bị một tiếng nhai của động vật tựa như đang lén ăn đánh thức.
Trong phòng bệnh có chuột? Yến Cửu nghĩ thầm trong cơn buồn ngủ.
Nhưng khi cậu vừa mở mắt, đã thấy một người đàn ông thoạt nhìn cao lớn thô kệch đang ngồi trước giường của mình, không coi ra gì gặm táo.
Không đợi Yến Cửu tìm từ ngữ hợp lí để hình dung, cậu đã nghe thấy tiếng mắng truyền đến từ sô pha: ""Người liều lĩnh không có nơi nào để đặt, cầm quả táo trong tay như cây thu hải đường." "
Kiểu ăn ý vào tận thân tâm này nháy mắt kéo ý thức Yến Cửu lại.
À, thì ra là hồ bằng cẩu hữu của cậu.
(*)狐朋狗友 [húpénggǒuyǒu] bạn xấu; bạn bè không tốt
Bốn chữ này nghe vào dường như đại biểu cho ý nghĩa trừu tượng nào đó, nhưng đồng thời cũng có ý nghĩa thật sự.
Bởi vì hai tên bọn họ, đã tên Hồ Bằng, Cẩu Dậu.
Hai người bọn họ đứng chung một chỗ quả thực tương phản mãnh liệt, Cẩu Dậu cao hơn mét chín da ngăm, Hồ Bằng da trắng một mét bảy mươi sáu, hai người quen biết nhau từ nhỏ đến lớn. Hồ Bằng tát một cái chỉ như gãy ngứa, còn một đánh của Cẩu Dậu cũng đủ đánh cậu chàng thăng thiên, cho nên trước giờ cũng không chấp nhặt với cậu chàng.
Đoán chừng đã muốn có miễn dịch với công kích, Cẩu Dậu cũng không phản ứng lại, nói với Yến Cửu: "Tiểu Cửu, coi như cưng đã tỉnh rồi, mấy ngày nay cậu làm anh đây sợ muốn chết, biết không."
Nói xong, lại gặm một miếng táo, nước táo no đủ lập tức bắn lên trên mí mắt Yến Cửu, khiến Yến Cửu theo bản năng nhắm một mắt lại: "..."
Cẩu Dậu hết sức chuyên chú khen quả táo, căn bản không tự thấy hành động của mình: "Cậu rõ ràng hôn mê không thể ăn được gì, còn chuẩn bị táo Aomori(*) hàng ngày ở đây, tên nhóc Tư Việt này thật sự là. .."
(*) Mức giá các loại táo Aomori dao động từ 250.000 - 500.000 đồng/kg, nhiều loại hiếm, có kích cỡ lớn và ngoại hình đẹp có mức giá lên tới 1 triệu - 1,8 triệu đồng/kg.
Khóe mắt nhìn thấy Yến Cửu đang lau mắt, Cẩu Dậu còn tưởng rằng cậu bị cảm động đến không nói nên lời, duỗi lay cậu: "Này, này, đừng có như vậy nữa nha, cậu sao rồi?"
"Anh bắn nước vào mắt tôi." Yến Cửu hít sâu một hơi, trong lòng mặc niệm 'Mạt Mạt ở chỗ, không thể động thủ'
"À à." Cẩu Dậu vội vàng rút giấy nhét vào trong lòng bàn tay Yến Cửu.
Hồ Bằng Cẩu Dậu biết Mạt Mạt đang ngủ, cho nên tiếng nói chuyện cũng giảm nhỏ, nhưng không biết có phải nước táo bắn lên mặt Mạt Mạt không, làm bé đột nhiên tỉnh dậy.
Mạt Mạt không có tật xấu khi rời giường, bị bừng tỉnh cũng chỉ ngốc ngốc chớp chớp mắt, nằm phát ngốc trong khuỷu tay Yến Cửu một lát.
Nhìn thấy người quen ngồi bên giường, Mạt Mạt lập tức lộ ra chiêu bài răng nhỏ: "Á ~ thú Tiểu Cẩu."
Nghe thấy thanh âm của Mạt Mạt, Cẩu Dậu hưng phấn dùng một tay đào Mạt Mạt từ trong ổ chăn ra, ôm trong ngực làm bộ như muốn cù lét: "Bánh bao nhỏ bướng bỉnh, đã nói với cháu bao nhiêu lần,trước họ của chú không được thêm chữ "Tiểu"? Hơn nữa, chú còn lớn hơn cả bố cháu, cũng phải gọi là bác."
Mạt Mạt là một bé ngoan biết sai liền sửa, nghe xong Cẩu Dậu nói vậy, bé lập tức ngoan ngoãn sửa miệng: "Bá Đại Cẩu ~"
"..." Cẩu Dậu đột nhiên hối hận, "Bảo bối ngoan, kỳ thật gọi là chú Tiểu Cẩu cũng rất dễ nghe, tiếp tục kêu như cũ đi, kêu là thú Tiểu Cẩu."
"Chữ sau cũng có thể bỏ đi được đấy."
Hồ Bằng không khách khí cướp lấy Mạt Mạt từ lòng Cẩu Dậu, cười tủm tỉm nói: "Mạt Mạt, có nhớ chú là ai không?"
Mạt Mạt đối xử bình đẳng, nhe răng nhỏ: " Thú Tiểu Phúc ạ ~"
(*) bé Mạt lại ngọng, 胡朋 [hú péng] Hồ Bằng thành福[fú] Phúc.
Cẩu Dậu đoạt bé con về: "Chú Tiểu Cẩu rất khỏe, có thể nâng Mạt Mạt bay lên cao, có muốn không?"
"Muốn ~" Mạt Mạt chỉ vào bố mình, nói với chú Tiểu Cẩu: "...Mang theo cả Cửu Cửu nữa."
Cẩu Dậu đang nhìn Hồ Bằng nói chuyện phiếm với Yến Cửu, quyết đoán cự tuyệt thỉnh cầu của Mạt Mạt: "...Nếu làm vậy, ba của con sẽ lấy mạng chó của chú Tiểu Cẩu mất thôi."
"Trợ lý Văn gọi hai người tới đây có chuyện gì sao?" Yến Cửu hỏi Hồ Bằng.
Tư thị có không ít chi nhánh công ty gặp tình trạng bất ổn, Văn Chinh chỉ có thể tự mình đi giải quyết tình huống, nhưng Yến Cửu bên này sẽ không có ai chăm sóc, tìm người chăm hộ thì không yên tâm, anh chỉ có thể tìm tới hai người bạn tốt của Yến Cửu.
Mà nếu bị Văn Chinh gọi tới, có lẽ Hồ Bằng và Cẩu Dậu cũng biết được tình huống đại khái của Yến Cửu, nói chuyện cũng đặc biệt chú ý, không nói ra những lời gây kích thích trước mặt Yến Cửu.
"Trợ lý Văn nói tụi này chốc nửa đến văn phòng chủ nhiệm tìm hiểu một chút về bệnh tình của cậu, cũng tiện báo cáo." Hồ Bằng không chút sơ hở, ngắn gọn rõ ràng.
"À, thì ra là vậy." Yến Cửu gật đầu, ánh mắt dừng ở trên tay Cẩu Dậu, ngữ khí đột nhiên trở nên đông cứng: "Chỉ được chơi thôi, không được xoa mặt con tôi."
Hai cái bàn tay lớn kia của anh chàng y hệt cái quạt hương bồ, dù chỉ nhẹ nhàng chạm vào mặt của bé con thôi cũng đã in lên một mảnh hồng nhạt, đừng nói đến chuyện không ngừng hôn nhéo.
"Aiz, không xoa thì không xoa, có chuyện gì cũng bình tĩnh rồi nói nha Tiểu Cửu..." Cẩu Dậu lưu luyến không rời trả bé con lại cho bố, cũng nghênh đón công kích tàn bạo hung mãnh ——
"Mang theo hạt táo của anh cút ra ngoài."
*
Trong văn phòng.
Bác sĩ tư nhân của Tư gia đã chạy tới bệnh viện, kiên nhẫn giải thích với Hồ Bằng Cẩu Dậu về những lời nói của chủ nhiệm Tống, đồng thời ghi lại bệnh tình để về sau còn thuật lại với Tư Việt.
Ngoài tầm với, mặc dù Tư Việt ngày thường có mạnh đến mức một tay che trời, dưới tình huống này, cũng không có biện pháp hiểu biết tận tình của bệnh tình Yến Cửu như bác sĩ.
"Ngài Yến bị tai nạn xe cộ khiến não bị nứt, mà thời gian hồi phục của nó, quyết định mà tính nghiêm trọng của vết nứt."
Rất nhiều người bệnh bị sưng tấy quá mức, cho nên thông qua thời gian đại khái một tháng trị liệu, là có thể được hiệu quả tốt."
"Nhưng cũng có không ít bệnh nhân tình huống nghiêm trọng, có thể xuất hiện hôn mê tới vài tháng... Thậm chí là hôn mê nửa năm đã là tình huống ngoài."
"Mà tình huống trước mắt rất lạc quan, ngài Yến đã khôi phục tỉnh táo, hơn nữa các hạng mục chức năng đều nằm trong phạm vi chỉ số bình thường, bởi vậy đây là một dấu hiệu tốt."
Chủ nhiệm Tống nói xong, nhìn về phía bác sĩ tư nhân của Tư gia, ý nhắc y nên dùng lời lẽ thích hợp trấn an vài người không chuyên nghiệp kia.
Bác sĩ tư nhân hiểu ý ra hiệu "OK", xoay người nói với Hồ Bằng: "Chú ba của tôi muốn nói, tình huống của ngài Yến tuy tương đối nghiêm trọng, nhưng không phải đặc biệt nghiêm trọng..."
Nói một nửa, lại quay đầu nhìn về phía Hồ Bằng, nói tiếp: "Giao toàn bộ cho thời gian đi, thời gian sẽ cho chúng ta đáp án."
Cẩu Dậu nghe xong câu vô nghĩa này không khỏi cắn răng, nắm chặt khớp xương đến kêu răng rắc: "Thi Hách Nhân, nếu anh không làm bác sĩ nổi nữa, tôi sẽ thay Tư Việt điều anh đến Nam Phi đào mỏ quặng."
Hồ Bằng trực tiếp móc di động ra: "Để tôi gọi người đem bao tải tới đây, Tiểu Cẩu, khống chế y đi."
"Được rồi." Cầu Dậu dứt khoát đứng lên, suýt nữa ném bay bàn làm việc của chủ nhiệm Tống.
Thi Hách Nhân bị K.O trong một giây, bị ấn chặt trên mặt bàn.
"Các vị, các vị, trước tiên chúng ta không nói đến chuyện trùm bao tải được không?"
Nhìn thấy ba tên nhóc này nhảy nhót lung tung ở trong phòng làm việc mình, chủ nhiệm Tống cảm thầy mình dường như thấy được cảnh thường xuất hiện trong nhà trẻ.
Mà ở thời điểm này, thường cần phải có ít can thiệp cưỡng chế mới được.
Ông đè lại màn hình máy tính lung lay sắp đổ của mình, nâng bàn tay đã cầm vô số cờ thưởng bác sĩ xuất sắc nặng nề vỗ bàn: "Im lặng!"
Đầu Thi Hách Nhân bị dán trên mặt bàn, rõ ràng bị chú ba nhà mình đánh đến tê rần cả mặt, ngoan ngoãn ngồi lại chỗ cũ: "Chú ba tiếp tục nói lại đi.'
Chủ nhiệm Tống trừng mắt liếc y một cái, tiếp tục nói: "Tiếp tục quan sát xem, sau khi ngài Yến biểu hiện thái độ thế nào, ngoại trừ thái độ bình thản với Mạt Mạt ra, đối với tất cả người khác đều cực kỳ thiếu kiên nhẫn bộp chộp, dễ dàng nảy sinh mâu thuẫn với người khác, cho nên người nhà cần phải thông cảm nhiều hơn."
Cẩu Dậu đoan chính ngồi trên ghế, giơ tay tỏ ý với chủ nhiệm Tống có chuyện muốn hỏi.
"Mời cậu nói."
Chủ nhiệm Tống thích những đứa trẻ lễ phép, ví dụ Mạt Mạt nhà ngài Yến, cực kỳ làm người ta vừa lòng.
"A, đó thật ra không phải như vậy, tính tình cậu ấy trước kia cũng không tốt lắm." Cẩu Dẫu đã chịu đựng tính khí nóng nảy của Yến Cửu thật lâu, nhân cơ hội phun ra, "Còn kém hơn cả chó."
Chủ nhiệm Tống: "..."
Ba người trong phòng này cộng lại còn chẳng đáng tin cậy bằng một nửa ngài Tư.
***
Một tay Yến Cửu ôm đứa nhỏ, vừa ra khỏi phòng tắm đã thấy di động trong túi rung lên.
Mạt Mạt sau khi tắm xong tự mình chọn một bộ áo dài hình trúc, hưng phấn ôm lấy bố không ngừng hôn lên mặt, thấy Yến Cửu lấy điện thoại ra, bé bất đắc dĩ mím môi, ngoan ngoãn dựa vào vai Yến Cửu.
"Bố nghe điện thoại xong rồi chơi với con, được không?"
Yến Cửu cười cười, dùng thái dương cọ vào khuôn mặt nhỏ Mạt Mạt, một tay kia bấm nút nghe: "Xin chào, ai vậy?"
Di động của cậu đã sớm vỡ thành bột phấn ở vụ tai nạn, đây là cái mới Văn Chinh đã chuẩn bị cho cậu, nhưng danh bạ có nhiều người, thẻ SIM không đủ bộ nhớ, kết quả là nhiều địa chỉ liên hệ trên điện thoại di động mới không có ghi chú.
Dường như tín hiệu bên kia không được tốt, Yến Cửu kiên nhẫn nắm di động, chậm rì rì mà ngồi xuống sofa, két tay Mạt Mạt: "Lại đây, ngồi trên đùi bố."
Cơ thể cậu còn chưa khỏe hẳn, vừa tắm rửa cho mình cùng Mạt Mạt, bị hơi nóng phả vào, lúc này không khỏi có chút đầu váng mắt hoa.
Tuy rằng Mạt Mạt nhỏ tuổi nhưng lại rất hiểu chuyện, bé con biết cơ thể Yến Cửu không tốt nên dù ngồi trên đùi cậu cũng không dám đem toàn bộ trọng lượng của mình lên trên, mà trộm chống tay ở bên cạnh sofa.
"Tiểu Cửu! Là tôi nè!"
Nghe thấy thanh âm bên kia có phần quen thuộc, Yến Cửu sửng sốt trong chốc lát mới kịp phản ứng: "A, Hòa Lý."
Ngoại trừ đối diện với những người dáng vẻ mơ hồ ra, dường như cậu còn nhớ tinh tường rất nhiều người.
"Đúng vậy, là tôi!" Người đại diện Chân Hòa Lý kích động: "Tiểu Cửu, cậu thật sự không sao chứ?"
"Không có việc gì, các chỉ tiêu đều bình thường." Yến Cửu thuận tay vuốt tóc Mạt Mạt, phát hiện bé vì con vì giảm bớt áp lực cho mình mà cố gắng thẳng hai chân nhỏ, bất đắc dĩ nở nụ cười, kéo bé vào ngực hôn một cái.
Mạt Mạt vui vẻ đến quơ tay chân, da thịt phấn nộn cực kỳ đáng yêu.
"Ban đầu tôi còn tính sẽ đẩy chương trình thiếu nhi kia đi, nghe trạng thái này của cậu, có vẻ khôi phục thật sự không tồi?" Chân Hòa Lý thân thiết hỏi han.
"Tôi phải hỏi lại ý kiến của Mạt Mạt, nếu bé đồng ý thì hai người chúng tôi liền..."
Nghe Yến Cửu nói "hai người chúng tôi", Mạt Mạt mặc kệ chính mình nghe chữ có chữ không, lập tức lớn tiếng trả lời: "Đồng ý!"
Mạt Mạt có thể đi chơi cùng Cửu Cửu, đi chỗ nào cũng được hết á!
Yến Cửu bật cười truyền đạt ý của Mạt Mạt: "Thằng bé đồng ý rồi."
"Vậy bên này yêu cầu báo thông tin cho tổ tiết mục... Tên họ thật của Mạt Mạt, Tiểu Cửu cậu xem..."
Đương nhiên Chân Hòa Lý biết rõ bối cảnh của Yến Cửu, chẳng qua ngại Yến Gia và Tư Việt gây áp lực với công ty, nên bọn họ không thể tùy tiện đem thông tin tiết lộ ra được.
"Yến An." Yến Cửu nói: "Đại danh Yến An."
Đã biết đáp án không giống nhau, Chân Hòa Lý ngoài ý muốn "a" một tiếng, mặc niệm 'Chuyện của kẻ có tiền ít quản lại', trả lời Yến Cửu: "Được rồi, tôi đang ở Cương thị, chờ trở về sẽ đi thăm cậu, Tiểu Cửu nghỉ ngơi tốt nhé."
Tắt điện thoại, Yến Cửu dựa vào sofa, yên lặng thở dài.
Cậu là cô nhi, từ nhỏ được vợ chồng Yến gia có lòng hảo tâm nhận nuôi, nuông chiều lớn lên. Tuy rằng anh cả luôn nghiêm khắc với cậu, nhưng bình tĩnh xem xét, vẫn luôn rất yêu thương cậu.
Nhưng Yến Cửu cũng biết, mình đã trưởng thành rồi, không thể chuyện gì cũng trông cậy người nhà đến giải quyết.
Huống hồ, thân là bố của một đứa trẻ ba tuổi, cậu nên gánh vác trách nhiệm của một người bố mới được.
Chỉ là... Hiện giờ cậu không có tiền tiết kiệm, không có chu cấp hàng tháng, nếu đưa ra yêu cầu ly hôn chỉ sợ càng đúng ý Tư Việt. Huống chi, phân chia tài sản ở hào môn cũng chẳng dễ dàng như vậy. Nếu bây giờ ly hôn, rất có khả năng cậu sẽ không đucợ quyền nuôi Mạt Mạt.
Nghĩ đến đây, Yến Cửu ôm Mạt Mạt chặt hơn.
Đúng, trước mắt cậu chưa thể ly hôn.
Kiếm tiền quan trọng hơn.
"Cửu Cửu vui lên nhaa." Mạt Mạt chui vào khuỷu tay Yến Cửu, dùng đầu cọ vào khuỷu tay Yến Cửu.
Bị ánh mắt to tròng trong sáng sùng bái như vậy chăm chú vaof mình, Yến Cửu mãn nguyện hứa hẹn nói: "Mạt Mạt, bố nhất định sẽ chăm sóc con thật tốt."
Mạt Mạt được khích lệ, không cam lòng yếu thế ưỡn ngực, hai bàn tay như bánh mì trắng nhỏ nắm chặt: "Mạt Mạt cũng sẽ chăm sóc Cửu Cửu thật tốt."