Mỹ Nhân Và Mã Nô

Chương 21



Ngọc Kiều luôn tự nhận thấy mình là một cô nương can đảm, không quan tâm những thứ tiểu tiết.

Nhưng bây giờ chỉ có hai người, nàng cảm thấy sợ.

Người trước mặt nàng không chỉ là cao thủ mà còn là người đầy mưu mô. Nàng trong giây lát cảm thấy vì một con thỏ mà lọt vào hang sói, và con sói đó đã trở lại.. Chỉ

Là con thỏ không phải dẫn dụ vào bẫy mà nàng tự nhảy xuống, đúng thật là ngu ngốc mà. Trời bắt đầu tối, trong hang cũng bị màn đen bao lại nên Ngọc Kiều không thể nhìn thấy biểu cảm của Bùi Cương, vì vậy nàng thấy sợ liền bám vào tường đá trong hang, Hoảng loạn nhìn chằm chằm: "Ngươi, tại sao ngươi lại xuống đây?"

Vai của Ngọc Kiều đang run lên.

Bùi Cương có đôi mắt tất tốt. Nỗi sợ hãi của nàng rơi vào mắt hắn, và sau một lúc im lặng, hắn nói: "Thấy tiểu thư đang sợ hãi, nên nhảy xuống để cho tiểu thư bớt sợ. Sau khi có người đến, tiểu thư hãy trèo lên lưng của nô tài."

Ngọc Kiều muốn nói rằng ta không sợ. Nhưng nhìn cái hang tối tăm và ẩm ướt, và những vết nứt, dường như sẽ có thứ gì đó khủng khiếp sẽ bò ra khỏi đó, nghĩ đến thôi là đã thấy sợ rồi.

Kỳ thật Ngọc Kiều đúng là sợ ở trong cái hố này, nhưng cũng sợ Bùi Cương.

"Vậy thì, ngươi cứ đứng đó đi, đừng di chuyển lung tung!" Giọng nói của Ngọc Kiều không còn tự tin như thường ngày, giờ trong giọng nói của nàng lộ ra sợ hãi, và khuôn mặt thanh tú của nàng hoàn toàn trắng bệch, không có chút huyết sắc.

Bùi Cương thực sự đứng im. Không biết nghĩ gì, hắn trầm mặc một lúc rồi nói: "Nô tài đã hỏi Phúc Toàn, hắn nói nô tài không xấu xí cũng không đáng sợ." Hắn đã hỏi Phúc Toàn vài ngày trước, bị hỏi như vậy Phúc Toàn chỉ không kém tìm một tấm gương soi khuôn mặt của Bùi Cương. Bùi Cương có một khuôn mặt khiến ai cũng ghen tị nhưng chính mình lại không biết điều đó. Sau đó, Phúc Toàn suy nghĩ, cảm thấy rằng Bùi Cương không tiếp xúc thế giới bên ngoài quá lâu, nên không thể phân biệt được đâu là đẹp đâu là xấu, vì vậy liền tận tình khuyên rằng Bùi Cương có khuôn mặt rất đẹp

Ai biết được rằng Bùi Cương không hỏi theo lẽ thường, hắn chỉ hỏi mình có đẹp hơn Thẩm Hoành Kính không.

Câu đáp án của Phúc Toàn chính là - tất nhiên.

Bề ngoài Thẩm Hoành Kính cũng cho là đẹp, nhưng so với Bùi Cương, chưa kể hắn đã thay y phục chỉnh tề thì Thẩm Hoành Kính kém xa. Chưa kể Thẩm Hoành Kính có một bộ dáng thư sinh quá yếu đuối, trong khi Bùi Cương đầy nam tính.

Khuôn mặt và dáng người của Bùi Cương chắc không ai có thể so lại.

Nghĩ về điều đó, Phúc Toàn thiếu chút nữa hoài nghi mình có phải thích nam nhân.

Ngọc Kiều thấy Bùi Cương nói một câu không đầu không đuôi, nàng phát ngốc, "Ngươi có ý gì?" "Tiểu thư sợ nô tài, nô tài nghĩ rằng là do nô tài xấu và đáng sợ." Ngọc Kiều bị choáng váng trong một lúc. Giật mình hỏi: "Ngươi cho rằng ta sợ ngươi, bởi vì ngươi trông xấu xí?"

Bùi Cương gật đầu.

Mặc dù nàng không thể nhìn rõ biểu cảm của Bùi Cương, nhưng không biết tại sao Ngọc kiều có thể tưởng tượng được ánh mắt của Bùi Cương có bao nhiêu khó hiểu, nghi hoặc.

Suy nghĩ của Ngọc Kiều cũng thay đổi cả ngàn lần. Sau một hồi im lặng, nàng rụt rè nói: "Ngươi hãy thề ngươi sẽ không khi dễ ta."

Bùi Cương khẽ cau mày, và giọng hắn kiên quyết: "Nô tài chưa bao giờ khi dễ tiểu thư."

Ngọc Kiều bán tin bán ngờ: "Ngươi thực sự sẽ không khi dễ ta?"

"Không."

"Vậy ngươi thề đi!"

Sắc trời dần dần tối, Ngọc Kiều chỉ có thể nhìn bóng dáng của Bùi Cương, làm cho nàng không có cảm giác an toàn.

Bùi Cương thực sự không thể hiểu tại sao nàng lại cho rằng hắn sẽ khi dễ nàng, nhưng vẫn giơ tay thề: "Nô tài sẽ không bao giờ khi dễ tiểu thư, nếu như vi phạm.."

Ngọc Kiều xen vào: "Từ giờ cho đến khi chết cũng không khi dễ."

Bùi Cương im lặng thề theo những gì nàng nói, "Nô tài sẽ không khi dễ tiểu thư từ giờ cho đến khi chết. Nếu có vi phạm, liền chết không tử tế, không thể siêu sinh."

Ngọc Kiều bây giờ mới cảm thấy nhẹ nhõm. Nếu bây giờ Bùi Cương nếu thực sự muốn làm gì với nàng, thì tại sao hắn phải thề độc như vậy?

Tâm trạng nàng thả lỏng, im lặng một lúc. Cái hố hẹp, ngay cả khi Ngọc Kiều dựa vào tường, chỉ cách Bùi Cương một nửa. Nàng dường như có thể nghe thấy tiếng hít thở của Bùi Cương, nhiệt độ bên trong hố hình như tăng lên, nàng cảm thấy nóng.

Không thể chịu đựng được bầu không khí như vậy, Ngọc Kiều phải tìm một cái gì đó để hỏi: "Mặc dù ta sợ, nhưng ngươi có thể ở bên trên chờ, tại sao ngươi phải nhảy xuống đây?"

Giọng điệu của Ngọc Kiều đã dịu xuống. Mặc dù nàng chưa hoàn toàn buông lỏng, nhưng cũng không còn quá lo lắng.

"Báo đáp." Bùi Cương trầm giọng trả lời.

"Báo đáp?"

"Nô tài chưa bao giờ ăn thức ăn nóng, chưa bao giờ sống ở nơi sạch sẽ và ngày nào cũng phải lo lắng về việc trở thành mục tiêu tiếp theo bị săn đuổi, nhưng kể từ khi vào Ngọc phủ, nô tài đã nếm thử thức ăn nóng, sống ở nơi sạch sẽ, không lo bị săn đuổi sau khi ngủ, và tất cả đều do tiểu thư cho, và việc nô tài báo đáp lại cũng chẳng có gì lạ."

Nghe giọng nói trầm trầm của Bùi Cương, như một dòng nước ngầm chảy vào tai nàng, khi Ngọc Kiều nghe những lời chưa bao giờ ăn đồ ăn nóng, bằng cách nào đó anh cảm thấy một chút thương cảm, và rồi lắng nghe những gì hắn nói, cảm thấy Bùi Cương rất đáng thương.

Nàng chỉ biết rằng hắn đã sống ở bãi săn mười năm, nhưng không bao giờ nghĩ về việc hắn ta đã trải qua những ngày đó như thế nào. Nàng từ nhỏ đã không phải lo lắng về thức ăn và y phục, nhưng bây giờ nghe hắn nói điều này, nàng cảm thấy hơi khó chịu trong lòng.

Nếu hắn không khi dễ nàng, thì sau này nàng sẽ đối xử tốt với hắn.

"Vào ngày ta kêu ngươi vào nội viện làm, tại sao ngươi lại khen ta đẹp?" Ngọc Kiều cảm thấy sợ nếu không hỏi rõ ràng.

Sau khi im lặng một lúc, Bùi Cương trả lời: "Nô tài đã sống trong khu săn bắn mười năm cho đến khi bị đưa đến chợ đen. Nô tài chưa bao giờ thấy một nụ cười trong sáng và tươi sáng như tiểu thư. Lúc đấy nô tài cảm thấy người rất đẹp"

Ngọc Kiều ngây người nhìn bóng đen cao lớn của Bùi Cương, không biết phải nói gì trong một lúc.

Muốn hỏi tại sao hắn biết ơn và tôn trọng nàng, tại sao sau này hắn lại khi dễ nàng như vậy? Nhưng nàng nghĩ đó chỉ là những cảnh trong giấc mơ. Nàng tự hỏi liệu có phải vì sau khi đánh đòn hắn, thường bắt nạt hắn, nên mới hắn sinh ra hận thù với nàng?

Nếu bây giờ nàng đối xử tốt với hắn, sau này hắn sẽ không khi dễ nàng chứ?

Ngọc kiều cảm thấy rằng kế hoạch này có lẽ khả thi, và nói: "Nếu ngươi đảm bảo từ bây giờ ngươi sẽ không khi dễ ta, ta sẽ đối xử tốt với ngươi."

Không phải chỉ vì nàng biết thân phận của hắn, mà chỉ đơn thuần muốn đối xử tốt với hắn thôi.

Trời đã tối, từ xa có tiếng sói hú, chân của Ngọc Kiều run lên, nàng cảm thấy chân bắt đầu đau hơn.

Bởi vì nàng không còn sợ Bùi Cương, nàng thì thầm, "Ngươi hãy đến đây, trời hơi tối, ta cảm thấy hơi sợ."

Bùi Cương đứng yên một thời gian, bước hai bước hai bước về phía Ngọc Kiều và dừng lại bên cạnh nàng.

Mặc dù không chạm vào, hơi nóng từ cơ thể của Bùi Cương vây quanh Ngọc Kiều. Đầu nàng liền hiện hình ảnh nàng với hắn không ngừng triền miên. Thân thể và mặt nàng nóng rát. Nóng đến mức nàng cảm thấy khó thở.

Đột nhiên nàng khô miệng.

Mặc dù không thoải mái, nhưng không biết tại sao, nàng cảm thấy không còn lo lắng, sợ hãi nữa.

Đứng một lúc, nàng cảm thấy mệt khi chỉ có một chân chống đỡ, chân kia của nàng chạm nhẹ xuống đất, Ngọc Kiều "Tê" một tiếng.

Đôi tai của Bùi Cương rất nhạy cảm, hắn nhìn Ngọc Kiều. Mặc dù trời tối, nhưng vẫn có thể nhìn thấy nỗi đau trên mặt của nàng.

"Tiểu thư sao vậy?"

Ngọc Kiều cảm thấy đau đớn: "Ta không may rớt xuống làm chân bị thương." Âm cuối cùng mang chút nức nở.

Hôm nay bị sợ hãi quá nhiều, Ngọc Kiều cảm thấy có chút ủy khuất.

Sau khi nghe điều này, Bùi Cương cởi áo ngoài ra, rồi trải nó xuống đất. Nói: "Tiểu thư, tốt nhất hãy ngồi xuống đi."

Ngọc Kiều ngập ngừng, rồi từ từ dựa vào tường và ngồi trên áo của Bùi Cương.

Sau khi cảm xúc đã ổn định rất nhiều, Ngọc Kiều đột nhiên cảm thấy rằng vì Bùi Cương đang ở đây với nàng, nàng cảm thấy không còn sợ và có chút thở phào nhẹ nhõm.

Tiếng sói đúng là dọa người, tiếng gió càng thấm người.

Bùi Cương cảm thấy ống chân mình giật giật, nhìn xuống, thấy nàng đang cầm một góc nhỏ của y phục.

Ngày thường ánh mắt thâm trầm, sâu thẳm vô thức dịu đi rất nhiều, và khóe miệng cũng có một vòng cung không thể nhận ra.

Nhưng đồng thời, đôi mắt của Bùi Cương có chút bối rối. Hắn thực sự không hiểu tại sao lại cảm thấy hạnh phúc vì sự phụ thuộc của nàng.

"Tại sao ngươi lại tìm được ta ở đây?" Theo lý thuyết, phát hiện không thấy nàng. Lẽ ra Thẩm hộ vệ và Tần hộ vệ phải tìm, phát hiện nàng chớ, chứ không phải Bùi Cương, người đã không đi săn cùng nàng trong rừng.

"Nô tài chưa thấy tiểu thư quay lại trong thời gian dài. Có người đã săn được một con sói, nô tài liền lo lắng đi tìm".

Không ai xung quanh chú ý nàng có khả năng gặp nguy hiểm. Bùi Cương lo lắng vì có người săn được sói. Ngọc Kiều trong lòng cảm thấy kỳ lạ.

Lúc này, bụng của Ngọc Kiều réo lên "Lộc cộc".

Tiếng rất là lớn, nàng xấu hổ nói: . "Trưa chỉ ăn một ít điểm tâm liền đã đi vào rừng rồi"

Bùi Cương nghe vậy, nói: "Nô tài có vài quả khô, tiểu thư tạm ăn trước cho đỡ đói."

Nói xong, lấy một túi nhỏ trên thắt lưng, lấy ra mấy quả hạnh đào, ngay sau đó dùng sức lột vỏ ra. Với thị lực tuyệt vời, thịt và vỏ được tách ra trong bóng tối.

Ngọc Kiều tự hỏi tại sao Bùi Cương lại mang trái cây khô bên mình. Nghe thấy tiếng vỡ vỏ hạt, nàng nghi ngờ hắn lột vỏ tới bao giờ mới xong, nhưng ngay sau đó, Bùi Cương đã lột xong rồi đưa cho nàng.

"Tiểu thư, tay."

Ngọc Kiều sững người một lúc, nhưng ngay lập tức đưa tay ra. Không thể nhìn rõ, lòng bàn tay nàng chạm vào bàn tay dày và nóng của Bùi Cương, Ngọc Kiều liền rút tay lại, nhưng Bùi Cương vẫn chính xác đưa hạnh đào vào lòng bàn tay nàng.

Ngọc Kiều ăn xong, thấy chưa no, Bùi Cương liền lột thêm nữa, cho đến khi trong túi chỉ còn mấy quả.

Bùi Cương, đang bóc vỏ hạt, bỗng dừng lại, nín thở, lắng nghe cẩn thận và đột nhiên nói, "Hình như có ai đó đang đến."

LỜI NHẮN

Mong mọi người ủng hộ, like và comment