Mỹ Nhân Và Nô Lệ - Ly Đình Nghê Diễm

Chương 4: Nhục nhã



Đại nha đầu cũng là cô nương chưa lấy chồng, nói ra những lời này có chút xấu hổ,  “Đây là để tốt cho công tử…” Không đợi Ly Đình trả lời, nàng phân phó một tiểu nha đầu, “Hầu hạ công tử tắm rửa đi.”

Mấy nha đầu ngoan ngoãn hầu hạ Ly Đình tắm rửa, đợi Ly Đình thân thể không mặc gì của y bước ra khỏi nước, y không nói một tiếng lại nằm lên tháp.

Đại nha đầu vén màn lên, Ly Đình đột nhiên nói, “Ta tự mình làm.” Ngữ khí trong trẻo nhưng lạnh lùng, rõ ràng mới vào thu chưa lâu, động tác đại nha đầu như lạnh đông cứng lại.

Màn được khép lại, bên trong trướng vang lên vài tiếng ma sát, cạch một tiếng, ngọc thế từ trong trướng vứt ra gãy làm hai đoạn.

“Công tử, ngươi bẻ chưa xong đâu.” Đại nha đầu không nhanh không chậm lại dâng lên một cây, chỉ thấy người trong màn không ngừng bẻ.

Trong phòng đột nhiên tối sầm lại, Nghê Diễm mang thực hạp tới đây. Đại nha đầu liếc mắt một cái, đều là tù binh dị quốc thấp hèn, mở miệng nói, “Ngày sau thức ăn của công tử ngươi phải đặc biệt để ý, phân phó nhà bếp chỉ làm thức ăn lỏng.”

Dứt lời, màn trướng phồng lên một góc, không biết là cái gì. Nghê Diễm cúi đầu nhìn những thứ gãy đứt đoạn trên mặt đất, dường như có thể nhìn ra hình dạng gì đó.

Đại nha đầu không nhẫn nại nữa, nửa uy h.i.ế.p nói, “Công tử, trút giận lên những đồ vật này có ích gì, đều là do chủ tử phân phó.”

Ly Đình giống như nghe vào tai lời khuyên, trong trướng lại có âm thanh vải dệt ma sát. Ngay sau đó là tiếng rên rỉ khe khẽ, giống như cắn chặt môi, mang theo vài phần quật cường, nhưng âm thanh rên nhỏ vẫn vô cùng sống động.

 

Nghê Diễm ngẩng đầu, qua màn có thể nhìn thấy rõ ràng một bóng người, cuộn mình thành một đống, nằm trên tháp.

Đợi trong trướng không còn động tĩnh, đại nha đầu mới cúi người, “Nô tỳ xin cáo lui.”



Mấy nha đầu vừa đi, Ly Đình vén mạnh màn lên, vẫn là bộ dáng ngông cuồng tự cao tự đại, nói với Nghê Diễm, “Cút…”

Gió khẽ thổi làm tấm màn bay lên, cảnh sắc kiều diễm trong trướng bị Nghê Diễm nhìn rõ ràng, người trên tháp quỳ không mặc gì, giữa bắp đùi hình như còn giấu vật gì đó.

Nghê Diễm buông thực hạp xuống liền rời đi, vừa mới đi qua ngưỡng cửa, bên trong truyền tới tiếng nức nở của mỹ nhân.

Mấy nha đầu vừa rồi đi khá chậm, Nghê Diễm vừa ra khỏi sân đã nhìn thấy các nàng, nghe được đại nha đầu chế nhạo nói, “Thực sự coi bản thân mình như thiếu gia rồi, chẳng qua là được đưa cho Kỳ tướng quân, nếu không phải chủ tử phân phó, ai chịu được tính tình nóng nảy của hắn.”

Mấy tiểu nha đầu thi nhau hùa theo, “Tỷ tỷ nói phải.”

Đại nhà đầu mặt mày đắc ý, “Tù binh dị quốc, thân phận còn không bằng những hạ nhân như chúng ta, chẳng qua dáng vẻ xinh đẹp mà thôi, mới không bị vứt làm hạ nhân.”

“Đúng vậy, nhưng cũng phải nói lại, nếu như y thật sự bám víu được Kỳ tướng quân, chẳng phải là sẽ nở mày nở mặt sao.”

Đại nha đầu khẽ hừ một tiếng, “Có dạng mỹ nhân nào mà Kỳ tướng quân chưa từng gặp, vào phủ tướng quân rồi, còn không phải cùng với những người ở hậu viện đấu đá lẫn nhau.”

 

Nghê Diễm qua buổi trưa mới đến để lấy thực hạp, người trong phòng hình như chưa động đến, trên mặt đất vẫn toàn những đồ vật tình thú bị bẻ gãy, cảm thấy có vài phần cô đơn.

Thực hạp chưa ai động đến, người nằm trên tháp dường như khóc mệt rồi, mềm mại nằm trên tháp ngủ sâu. Sau khi Nghê Diễm dọn dẹp phòng xong, mang theo thực hạp đi ra ngoài, không bao lâu lại quay về.

Người nằm trên tháp ngây ngô thức dậy, khoác một cái áo khoác, bên trong nửa kín nửa hở, thõng chân ngồi đó, thấy Nghê Diễm đi vào cũng không phản ứng.