Mỹ Nhân Và Nô Lệ - Ly Đình Nghê Diễm

Chương 5: An ủi thầm lặng



Thân hình cao lớn chắn trước mặt Ly Đình, lấy từ trong thực hạp ra một bác cháo ngọt nóng hầm hập. Mấy ngày gần đây hắn đã biết được sở thích của Ly Đình, là đồ ngọt.

Ly Đình trên mặt bình tĩnh, cầm bát lên ăn sạch sẽ, cuối cùng lại quay về biểu tình cao ngạo.

Đột nhiên trên bụng xuất hiện một bàn chân, Nghê Diễm lúc này mới chịu nhìn y một cái, theo cái chân trắng nõn nhìn về phía Ly Đình, hai chân mở rộng, phía dưới rất sạch sẽ, vật nhỏ mềm mềm non nớt kia cũng giống như Ly Đình rất tinh xảo, nhưng ở giữa lại cắm thứ gì đó, thoáng lộ ra lỗ nhỏ đỏ bừng.

Ly Đình như không biết xấu hổ, như phát tiết mà đá vào người Nghê Diễm, nhưng đồ xấu xí rất rắn chắc, Ly Đình chỉ cảm thấy gót chân đau.

Nghê Diễm vẫn không nhúc nhích, sắc mặt không đổi. Ly Đình trong lòng vừa gấp vừa tức, ai cũng ức h.i.ế.p y, ngay cả đồ xấu xí này cũng như vậy, đánh mắng đều không có phản ứng gì, Ly Đình như là đá vào một đống bông, mệt mỏi lại tức giận.

“Tí tách.” Một giọt nước rơi xuống đất, Nghê Diễm ngẩng đầu, mới phát hiện người trên tháp đang khóc, hai mắt đỏ bừng, môi khẽ run.

Bốn mắt nhìn nhau, Ly Đình kinh ngạc cảm thấy mình thất thố, ở trước mặt một tên nô lệ thấp hèn chật vật yếu thế. Ly Đình lau hai má, kéo quần áo lại, hung tợn nói, “Nhìn nữa ta móc hai con mắt của ngươi ra.”

Buổi chiều cũng không thấy Ly Đình ăn được bao nhiêu, sắc mặt hậm hực, ngồi trong phòng tức giận.

Nghê Diễm quay trở lại gian phòng của hạ nhân, có mấy tên hạ nhân túm tụm vào một chỗ, “A Giáp, giúp ta mua son.”

“Ồ, tặng nha đầu ở tiền viện hả.” Nhóm hạ nhân cười ầm.

Có một vài người phải đi ra ngoài làm việc, giúp mọi người mua đồ. Nghê Diễm rất ít nói chuyện cùng bọn họ, hắn không giống như những hạ nhân ở đây, không có lương tháng, ngày thường không mua mấy thừ này kia.

Hắn chỉ có một chút bạc vụn, mua không được vật đáng giá, Nghê Diễm lần đầu xen vào đám hạ nhân, “A Giáp.”

Nghe Diễm vừa mở miệng, đám người không ai lên tiếng theo giõi hắn. Nô lệ dị tộc, bọn hạ nhân vừa xa lánh hắn, vừa kiêng dè thể trạng của hắn, cao lớn cường tráng.

“Có thể giúp ta mang một phần kẹo hạt sen được không.” Hán tử trong phòng đều nhìn hắn, Nghê Diễm lần đầu cảm thấy xấu hổ đến luống cuống, “Có thể hay không…”



Mấy mẩu bạc vụn lẻ loi thừa sức mua kẹo. A Giáp lấy lại tinh thần, nháy mắt, “Đều cho ta sao?”

“Ừ.”

A Giáp hưng phấn chà lên người hai lần, “Nói rồi nhé.”

Buổi trưa ngày hôm sau đã nhận được đồ của A Giáp, những hạ nhân khác ở đằng sau lưng chế nhạo Nghê Diễm, nam nhân cao lớn thô kệch lại thích ăn đồ ăn vặt ngọt.

Mỹ nhân ở hậu viện vẫn không lên tinh thần, Nghê Diễm mang bát đũa từ trong thực hạp ra, còn bỏ vào bên trong hai viên kẹo hạt sen.

Ly Đình thấy người đến mở cửa, mới từ trên tháp đi xuống. Kẹo hạt sen tròn tròn lăn qua lăn lại trong bát, Ly Đình cầm bát trong tay nhìn thoáng qua, chẳng hề cảm kích, cầm lấy ném ra ngoài cửa.

Lúc muộn Nghê Diễm quay lại, Ly Đình đang vô cùng đắc ý đứng dựa vào cửa, nhìn hai viên kẹo hạt sen bị gió thổi lăn qua lăn lại.

 

Thấy đồ xấu xí lại tới rồi, Ly Đình lại hất cằm liếc nhìn hắn.

Nghê Diễm giống như không phát hiện ra, lập tức đi vào trong phòng, để đồ ăn và kẹo xuống, quay người ra ngoài.

Ly Đình đã từng gặp nhiều loại người, ham sắc đẹp của y, trên miệng nói lời ngọt ngào muốn thân cận y cũng có, xem thường y, luôn tỏ ra khinh thường cũng có, nhưng mà chưa từng thấy ai giống như Nghê Diễm, không nóng không lạnh, không buông lời đùa giỡn, cũng không khinh thường, ngược lại làm cho Ly Đình không biết phải làm sao.

“Này!” Mặc cho Ly Đình kêu to phía sau, cũng không thấy đồ xấu xí quay lại liếc nhìn y một cái, la lối om sòm cũng chẳng có tác dụng, chỉ có thể làm mình tức giận mình mà thôi.

Dựa vào bên cạnh bàn, vẫn nghẹn một bụng tức, giơ tay muốn hất bàn, nhưng y lại nghĩ, làm cho ai xem đây, cánh tay đang giơ lên chậm rãi buông xuống.