Mỹ Thực Gia Ở Dị Giới

Chương 387: 387




- Chúc mừng kí chủ đã hoàn thành nhiệm vụ buôn bán chi nhánh, bắt đầu chữa trị Tiểu Bạch, quy định mới của chi nhánh cũng bắt đầu thi hành.
Bộ Phương nhìn Nam Cung Uyển bưng lên bát sứ, thần tình chờ đợi nhìn mình, ánh mắt xin thêm một bát nữa, trong đầu lại vang lên thanh âm trầm đục của hệ thống.
Lời nói của hệ thống khiến Bộ Phương hơi sững sờ.
Sau đó sâu trong đôi mắt hiện lên ý mừng, sắp chữa trị cho Tiểu Bạch rồi sao?
Thời điểm lúc trước, Tiểu Bạch sau khi đại chiến với Thiên Kiêu Địa Hoang Tông Lương Khai, bị xuyên thủng thân hình, được hệ thống thu lại sữa chữa.

Hệ thống yêu cầu phải đợi Bộ Phương xử lý xong chuyện chi nhánh mới bắt đầu chữa trị.

Hiện giờ sau khi bán ra bát đậu hủ thối đầu tiên, Tiểu Bạch rốt cục bắt đầu chữa trị rồi.
Nội quy mới của tiểu điếm cũng bắt đầu thi hành.
Bộ Phương thầm thở phào một hơi, thật ra cũng có chút chờ mong Tiểu Bạch trở lại.
Nhưng mà nếu quy củ của tiểu điếm sắp bắt đầu thi hành, vậy Bộ Phương đành phải cự tuyệt yêu cầu thêm một bát đậu hủ thối nữa của Nam Cung Uyển.
Nhưng mà… cô nàng này ăn cũng quả thật có chút nhiều rồi.
Sắc mặt Bộ Phương không chút biểu tình đáp trả ánh mắt của Nam Cung Uyển, khóe miệng cong lên, lạnh nhạt nói:
- Thật ngại quá, từ hôm nay trở đi, món ăn trong tiểu điếm, mỗi người mỗi lần chỉ có thể gọi một phần.
Thanh âm của Bộ Phương không lớn nhưng cũng thật rõ ràng.
Nam Cung Uyển sửng sốt, sau đó có chút xấu hổ nhìn về phía Bộ Phương.

Người này đang chê cười mình ăn quá nhiều rồi sao?
Cho dù chê cười mình, cũng không cần phải đặt ra loại quy củ này yêu cầu nàng chứ.
Nam Cung Uyển hếch mắt nhìn một hàng bát sứ bên cạnh mình, không nhịn được chu môi đỏ mọng, bất tri bất giác nàng đã ăn nhiều như vậy, bản thân rõ ràng là thục nữ mà?
- Đậu hủ thối không thể gọi, kỳ thật ngươi có thể gọi món ăn khác.
Bộ Phương nhìn Nam Cung Uyển giống như có chút ảo não, nghiêm túc nói.
- Phật Nhảy Tường thật xứng đôi với đậu hủ thối nha.
- Xứng cái đầu ngươi!
Nam Cung Uyển trợn mắt liếc nhìn Bộ Phương.

Phật Nhảy Tường một vạn nguyên tinh, nàng là thiểu năng mới gọi.
Nàng lấy ra một ít nguyên tinh đưa cho Bộ Phương, sau đó tao nhã đứng dậy, lay động dáng người yêu kiều đi ra ngoài tiểu điếm.
Tâm tình của nàng hơi sung sướng, tâm tình sau khi ăn no khiến nàng có chút say mê.
Đi được vài bước, nàng cũng ngây ngẩn cả người.

Tâm tình sung sướng thế này là ăn bao nhiêu Ích Cốc Đan nhiều vị cũng hoàn toàn không hề xuất hiện…
Đây chẳng lẽ là tác dụng của mỹ thực sao?
Trong lòng Nam Cung Uyển suy tư, quay đầu nhìn Bộ Phương bưng lên một hàng bát sứ nàng ăn.
Thanh niên này… tựa hồ có gì đó không giống người thường.
Có lẽ, thế cục của Thiên Lam Thành… thật sự sẽ xuất hiện biến hóa gì đó nhờ vào quán ăn nhỏ bé này đi.
Đôi môi đỏ mọng của Nam Cung Uyển nhếch lên, có chút hưng trí.
Nam Cung Minh đứng cách đó không xa, nhìn Nam Cung Uyển tiêu sái đi ra, đôi mắt hơi co rụt lại.
Làm người của gia tộc Nam Cung, Nam Cung Minh rõ ràng nhất đáng sợ của Nam Cung Uyển.

Nữ nhân kỳ cục mà xinh đẹp này, thiên phú luyện đan là đáng sợ cỡ nào.
Nữ nhân này… vậy mà không làm khó xử quán ăn Vân Lam?
Khi Nam Cung Uyển sải bước đi ra, tất cả mọi người bao vây bên ngoài điếm đều ồ lên một tiếng, tranh giành nói chuyện.
- Nam Cung tiểu thư… hương vị của vật kia như thế nào?
- Mùi thối như vậy… Nam Cung tiểu thư làm sao dám nuốt xuống?
- Nữ thần… nàng không muốn ói sao?
……….
Người chung quanh đều nghị luận, không khỏi nghi ngờ hỏi ra đủ loại vấn đề.
Đối mặt với những vấn đề này, Nam Cung Uyển cười dịu dàng, ngón tay trắng nõn thon dài điểm lên đôi môi đỏ mọng.
Thanh âm dễ nghe vang lên quanh quẩn.
- Hương vị… các ngươi tự mình đoán đi.
Sau đó nữ nhân này trở lại cửa hàng đan dược của chính mình, bang một tiếng, đóng cửa chính cửa hàng đan dược lại.
Trong tiểu điếm, Bộ Phương sau khi thu lấy nguyên tinh của mấy nam nhân lưu luyến không thôi, khóe miệng cũng không nhịn được nhếch lên.
Tựa hồ là bởi vì Nam Cung Uyển đã dẫn động mối quan tâm của các nhân vật chung quanh, không ít người đều đi vào trong điếm, muốn gọi một phần đậu hủ thối nếm thử.
Bộ Phương kéo ra một ghế dựa, ngồi lên.
Nhìn thấy đám người bước vào trong tiểu điếm, mặt không chút thay đổi.
- Lão bản… đem ra một phần đậu hủ thối cho ta.

Ta thật muốn nếm thử xem, món ăn có thể khiến nữ thần ăn đến không thể ngừng rốt cuộc có hương vị thế nào?
- Cũng mang ra một phần cho ta! Nụ cười cuối cùng của nữ thần chính là đang cổ vũ ta đến thưởng thức món ăn này!
- Nữ thần cũng đã ăn rồi, ta làm sao lại còn không ăn! Mang đến cho ta mười phần! Ta phải chứng minh, ta mới là tình yêu đích thực của nữ thần!
……….

Một đám lớn người tiến vào trong tiểu điếm, nhất thời khiến tiểu điếm trở nên huyên náo.
Bộ Phương bình tĩnh nhìn vào đám người huyên náo này, ánh mắt bình thản vô cùng.

Đợi tình tự những người này thoáng bình phục một chút, hắn mới chậm rãi đứng lên.
- Thật ngại quá, thời gian buôn bán hôm nay đã xong rồi, muốn dùng bữa, ngày mai đến sớm một chút.
Bộ Phương bình tĩnh nói.
Mọi người đang líu ra líu ríu trong tiểu điếm nhất thời ngây ngẩn cả người, thần tình cổ quái nhìn Bộ Phương.
 
Thời gian buôn bán đã chấm dứt rồi? Ta giống như nghe được một chuyện cười…
- Ngươi nói cái gì? Tiểu tử ngươi đang cố ý phải không?
- Cái gì gọi là thời gian buôn bán đã xong? Chúng ta đến ăn là nể mặt ngươi lắm rồi! Ngươi còn ra vẻ nữa?
- Mẹ nó… Nếu không phải nể mặt nữ thần, ai con mẹ nó sẽ ăn cái thứ giống phân này chứ! Ngươi lại còn dám trả lời với chúng ta thời gian buôn bán đã chấm dứt?
……
Sau khi mọi người sửng sốt trong chốc lát, nhất thời lần nữa bùng nổ, nhóm người này lại líu ríu nói không ngừng, càng nói càng xúc động phẫn nộ.
Quả thật không ai ngờ đến, Bộ Phương sẽ giở thủ đoạn như vậy.
Đây là định lạt mềm buộc chặt?
Nam Cung Minh đứng ở cửa, nhìn đám khách hàng xúc động phẫn nộ trong quán ăn, sắc mặt nhất thời lạnh lẽo.

“Tên này chính là não tàn, chưa thấy qua tìm đường chết như vậy…”
Ở Thiên Lam Thành này mở quán ăn đã đủ não tàn rồi, có nhiều khách hàng như vậy, hắn lại còn cự tuyệt.

Đây không phải lại càng não tàn sao?
Nghĩ rằng dựa vào Nam Cung Uyển liền có thể sống yên ở nơi buôn bán Ích Cốc Đan nhiều vị sao?
Những khách hàng này cũng chỉ là tò mò mới mẻ mà thôi, thứ giống phân đó, muốn thắng Ích Cốc Đan nhiều vị của gia tộc Nam Cung, quả thực là người si nói mộng!
Đám người xúc động phẫn nộ trở thành đối lập rõ ràng với Bộ Phương đang bình tĩnh hòa nhã.
Bộ Phương cũng không thèm để ý.
Hắn liếc mắt nhìn đám người này, lạnh nhạt tiếp tục nói:
- Đừng bao vây trong tiểu điếm, ta nói thời gian buôn bán đã xong rồi, lập tức phải đóng cửa, giải tán đi.
- Ngươi nói giải tán thì giải tán sao? Ngươi con mẹ nó tính là cái gì?
- Tiểu gia ta hôm nay phải ăn một bát đậu hủ thối!

- Ngươi có biết đại gia ta là ai không? Ta chính là con của trượng phu của Tam cô nãi nãi của dì Hai đại cữu gia của thành chủ Thiên Lam Thành này!
Bộ Phương không nói gì còn tốt, vừa nói xong, những người này nhất thời trừng lớn hai mắt, trở nên nóng nảy.
Theo đuổi Nam Cung Uyển vốn đều là một đám đệ tử gia tộc của Thiên Lam Thành.

Bọn họ đều là người nói như rồng leo, làm như mèo mửa, làm sao chịu nổi vũ nhục của Bộ Phương đối với bọn họ.
Bộ Phương nhếch khóe miệng, trên mặt cũng toàn là bất đắc dĩ.
Những người này… nói chuyện đàng hoàng với bọn họ, vì sao đều không nghe a.
Khói nhẹ lượn lờ trong tay, nhất thời Huyền Vũ Oa xuất hiện trên tay hắn.
Bộ Phương cầm lên Huyền Vũ Oa, chậm rãi nâng lên, đối diện nhóm người này.
- Quá ồn ào rồi… cút.
Thanh âm lạnh lùng của Bộ Phương vang lên.
Mấy người gần nhất với Bộ Phương lập tức xù lông, đây là muốn động thủ sao? Nhưng bọn họ còn không kịp mở miệng, đôi mắt đã co rụt lại.

Bởi vì bọn họ phát hiện, nồi đen đột nhiên bị thanh niên kia vứt về phía bọn họ.
Nồi đen càng ngày càng lớn khi ném ra xa.
- Mẹ nó! Đây là cái quái gì?
Có người kinh hô một tiếng, muốn ngăn trở nồi đen này.

Nhưng Huyền Vũ Oa bị lực đạo lớn đánh ra, bọn họ căn bản không thể ngăn cản được.
Nhóm người này trực tiếp bị đánh bay ra khỏi tiểu điếm.

Nhiều người như vậy đều ngã thành một đoàn.

Một vùng vang lên đầy tiếng kêu r.ên, vang vọng khắp nơi.
Có người sốt ruột đến đỏ mắt, đứng dậy từ trên mặt đất, căm tức nhìn vào tiểu điếm.
Bộ Phương thu hồi lại Huyền Vũ Oa, chậm rãi đi đến cửa, không nhìn ánh mắt của những người này, bang một tiếng, cửa thanh đồng đóng chặt.
- Ngày mai buôn bán như thường lệ, muốn ăn đậu hủ thối, ngày mai đến sớm một chút đi.
Bộ Phương bình tĩnh nói, thanh âm bay ra từ trong cửa, khiến đám người ngã dài trên đất, sắc mặt đều trở nên khó coi.
- Ngày mai buôn bán như thường lệ? Ngươi con mẹ nó đã đánh tiểu gia ta rồi còn muốn buôn bán?
Có người cười lạnh nói.
Một đám đều mang theo tâm tình kỳ lạ rời đi.
Trong lòng Nam Cung Minh mừng thầm, đắc tội nhóm người này rồi, quán ăn này ngày mai khẳng định không thể mở cửa nữa, ngày mai tiếp tục đến xem trò hay.
………
Đóng chặt cửa chính, Bộ Phương cũng cảm thấy bất đắc dĩ.
Hắn bỗng nhiên chờ mong Tiểu Bạch nhanh chóng chữa trị xong.


Đối phó với đám tên ngu đần mất não này, vẫn cần đến thằng nhóc lột đồ cuồng ma Tiểu Bạch ra tay.
Trực tiếp lột sạch rồi vứt ra ngoài, bọn họ liền ngoan ngoãn.
- Hệ thống, Tiểu Bạch còn cần bao lâu mới chữa trị xong?
Trong lòng Bộ Phương hỏi hệ thống.
- Tiểu Bạch đang tiến hành thăng cấp trí năng, trang bị linh kiện mới….

Thời gian còn cần sáu canh giờ.
Hệ thống nghiêm túc nói.
Sáu canh giờ sao?
Bộ Phương gật đầu, đại khái vào sáng mai đã có thể nhìn thấy Tiểu Bạch rồi.
Sau khi về phòng bếp, Bộ Phương đặt thau gỗ lớn vào trong tủ bếp, để mùi hôi này tản đi một chút.

Tuy hương vị của đậu hủ thối quả thật không tồi nhưng mùi thối này không phải người bình thường có thể chịu đựng.
Ngoài đậu hủ thối, Bộ Phương cũng muốn tiếp tục nghiên cứu một vài món ăn mới.

Cho nên hắn lại tiếp tục bận rộn.
………….
Trong cửa hàng đan dược, Nam Cung Uyển ngâm mình trong thùng gỗ đặc chế thật lớn, dược hương độc đáo tràn ngập trong thùng nước.
Nước thuốc trong thùng dược không ngừng trôi nổi, ngón tay của Nam Cung Uyển quấn lấy mấy sợi tóc đỏ lửa của mình, híp mắt lại.
- Chân khí trong cơ thể vậy mà sôi trào không thể khống chế, chân khí gia tăng sản lượng lớn.

Chẳng lẽ là nhờ vào đậu hủ thối kia sao? Món ăn cũng có thể gia tăng tổng sản lượng chân khí?
Nội tâm của Nam Cung Uyển hơi khiếp sợ, thậm chí cảm thấy khó tin.
Một bát món ăn lại có tác dụng của đan dược, điều này nàng sao có thể bình tĩnh được.
Rào rào rào… nước thuốc dâng trào, nóng hôi hổi, Nam Cung Uyển xoay người, một tấm khăn vải trắng bay lên cuồn cuộn, ôm lấy thân mình nàng, che lấp thân hình nóng bỏng, uyển chuyển của nàng.
- Lão bản của quán ăn này rốt cuộc là ai? Chẳng lẽ cũng là luyện đan sư? Trong những món ăn kia vẫn luôn có cảm giác có bóng dáng của thủ pháp luyện đan…
Nam Cung Uyển nói thầm, nàng đi ra khỏi thùng gỗ, bàn chân trong suốt như ngọc đạp lên mặt đất, đùi đẹp thon dài hấp dẫn mắt người.
Búng tay một cái, một đạo thân ảnh khoác hắc bào nhất thời lặng yên xuất hiện, cung kính đứng cách Nam Cung Uyển không xa.
- Mộc Di, giúp ta thăm dò thân phận của lão bản quán ăn kia.

Thiên Lam Thành khi nào có người như vậy, có chút thú vị.
- Dạ, tiểu thư…
Thanh âm trong hắc bào cung kính hồi đáp, sau đó, thân hình biến mất như bọt biển.
Nam Cung Uyển đứng ở trong phòng, nhìn xuyên cửa sổ, nhìn về phía quán ăn Vân Lam đèn đuốc sáng trưng, ngón tay cầm một viên đan dược màu xanh, nuốt vào trong miệng, chậm rãi cười.
- Quán ăn Vân Lam? Quán ăn cuối cùng của Thiên Lam Thành?.