Mỹ Thực Gia Ở Dị Giới

Chương 388: 388




Sáng sớm hôm sau.
Bộ Phương tỉnh lại từ bên trong tiếng rao hàng huyên náo ngoài cửa sổ.
Ngồi dậy từ trên giường, Bộ Phương duỗi thân người, ngáp một cái, đi tới phía trước cửa sổ, dựa vào cửa sổ, nhìn ra bên ngoài.
Cửa hàng đan dược bên dưới mở ra khí thế ngất trời, dòng người qua lại như nước chảy.
Bộ Phương chống cằm, nhìn cảnh tượng náo nhiệt phía bên dưới, cong khóe miệng.
Sau khi vệ sinh cá nhân xong, Bộ Phương đi xuống lầu, chui vào bên trong phòng bếp bắt đầu luyện tập trù nghệ.
Kỳ thật tâm tình của Bộ Phương lúc này có chút chờ mong, bởi vì trải qua một buổi tối, Tiểu Bạch hẳn là đã chữa trị xong rồi, Tiểu Bạch hoàn toàn mới sắp xuất hiện bên trong chi nhánh này.

Thật sự khiến Bộ Phương có chút kích động.
Một thanh thái đeo xoay tròn trong tay Bộ Phương, đao mang lóe sáng, cuối cùng chuẩn xác rơi lên giá đao.
Bộ Phương nhẹ nhàng thở ra một hơi, đi tới cửa, chậm rãi đẩy ra đại môn thanh đồng.
Khi cửa chính mở ra, trước mắt hiện ra chính là một vùng chói mắt, hào quang hoàn toàn bao trùm đôi mắt hắn, khiến hắn cảm thấy có vài phần không kịp thích ứng.
- Tiểu Bạch thăng cấp chữa trị xong rồi, hiện đang bắt đầu truyền tống…
Cửa chính mở ra, tiếng náo động ồn ào ngoài cửa giống như mở ra miệng cống, nhất thời trào mạnh vào.
Nhưng có chút không trùng khớp với huyên náo này, trong đầu Bộ Phương vang lên lời nói trầm ấm của hệ thống.
Hửm? Tiểu Bạch đã chữa trị xong rồi?
Đôi mắt Bộ Phương hơi sáng lên.

Tiểu Bạch sau khi thăng cấp chữa trị sẽ lợi hại hơn lúc trước rất nhiều… Trong lòng Bộ Phương nghĩ vậy, cho nên hắn càng thêm mong đợi.
Quán ăn Vân Lam, thông qua đậu hủ thối… mùi hôi thổi mười dặm ngày hôm qua, rốt cục đã bắt đầu nổi tiếng rồi.

Tuy đậu hủ thối rất hôi nhưng người từng nếm thử đều biết, vật này, mùi vị thật sự quá ngon rồi.
Còn mỹ vị hơn Ích Cốc Đan nhiều vị rất nhiều.
Ngoài cửa điếm đã có vài người đang xếp hàng, chính là mấy vị nam tử ngày hôm qua.
- Bộ lão bản, chào buổi sáng a! Mang ra một phần đậu hủ thối cho ta!
Vài nam nhân vô cùng thành thục bước vào trong tiểu điếm, tìm vị trí ngồi xuống, khẩn cấp nói với Bộ Phương.
Hôm qua mới nếm thử đậu hủ thối, sau khi trở về nhà, mấy vị nam nhân này đều nhớ mãi không quên loại hương vị này, tất cả suy nghĩ trong đầu đều là đậu hủ thối.

Thậm chí ngay cả mùi thối kia cũng khiến bọn họ có chút hoài niệm, hận không thể lập tức thức dậy, gọi thêm một bát.
Loại cảm giác này khiến bọn họ cảm thấy kinh hoảng, bởi vì Ích Cốc Đan nhiều vị căn bản không thể tạo ra loại cảm giác chờ mong này.
Bộ Phương liếc mắt nhìn mấy người này một cái, lạnh nhạt gật đầu, nói:
- Ừm, từ từ cái đã.
Sau đó Bộ Phương xoay người đi vào trong phòng bếp, hẳn là chuẩn bị chiên đậu hủ thối.
Nhưng rất nhanh, Bộ Phương đi ra từ bên trong phòng bếp.
Điều này làm cho tất cả mọi người đều sững sờ.
Bộ Phương nâng theo một thau gỗ đi ra, lại lần nữa đặt thau gỗ bên ngoài cửa, trong lúc đám nam tử há mồm lặng người.

Một cái nồi đen xuất hiện, đổ dầu vào trong nồi đen, một đoàn ngọn lửa màu vàng chui vào trong đáy nồi, bắt đầu thiêu đốt hừng hực.
Ùng ục ùng ục.
Trong nồi sôi trào lên.
Bộ Phương gắp ra một miếng đậu hủ thối đen kịt từ trong nồi, bắt đầu cho vào trong chảo.
Mùi hôi… lại phảng phất ra, thổi đến phần đông cửa hàng đan dược thanh âm ồn ào.
- Mẹ ơi! Lão bản quán ăn này lại con mẹ nó nấu phân rồi!
- Quả thực… mới sáng sớm đã nấu cái quái gì thối như vậy, muốn làm cái gì đây!
- Lão bản này là muốn gây sự sao? Hắn như vậy làm người ta làm sao còn mua Ích Cốc Đan nhiều vị…
………..
Nhóm khách hàng đang xếp hàng đều bùng nổ, mùi thối thoang thoảng ra, lượn lờ quanh quẩn, thổi quanh chóp mũi mỗi người, khiến sắc mặt nhóm khách hàng xếp hàng đều đen sì.
Bọn họ chưa từng nếm thử đậu hủ thối… cho nên đối với mùi thối này, bọn họ nào có thể nhịn được.
Một đám đều nhíu mày, phẫn hận không thôi.
Hắn vênh váo gây chuyện như vậy… không sợ bị đánh chết sao? Mới sáng sớm đã phóng độc rồi…
Lão bản cửa hàng đan dược chung quanh suýt nữa muốn điên rồi!
Bọn họ đều trừng lớn mắt, trong mắt phủ đầy tơ máu, người này thật muốn cắt đứt tài lộ của bọn họ sao a.

Mùi hôi này ngập trời nửa ngày, khách nhân đều bỏ đi hết rồi, bọn họ chạy đi đâu kiếm tiền đây.
Thật con mẹ nó tức quá đi!
Thế gian làm sao còn có người vô liêm sỉ như vậy.

Sắc mặt Bộ Phương lạnh nhạt, căn bản không quản ánh mắt phẫn hận của đám người bên ngoài nhìn hắn, vẫn tiếp tục chiên đậu hủ thối.
Đặt đậu hủ thối đã chiên hơi vàng vào bát, rắc lên một ít gia vị, Bộ Phương bưng đến trước mắt mấy vị nam nhân gọi món lúc trước.
- Đậu hủ thối của các ngươi đây, hữu nghị nhắc nhở một câu, đậu hủ thối này có thể gói mang về, có thể cầm ra ngoài ăn.
Bộ Phương đặt bát đậu hủ thối ở trước mắt mấy người này, nói.
Mấy người kia nhất thời sửng sốt, sau đó trong mắt đều hiện ra ý cười bỡn cợt, Bộ lão bản này thật xấu xa.

Nhưng mà bọn họ cũng không mang ra ngoài, trực tiếp ngồi ăn trong tiểu điếm, bẹp bẹp, ăn thật sung sướng.

Đậu hủ thối này thật mỹ vị, trong lòng bọn họ sung sướng thầm nghĩ.
Bỗng nhiên, đám người bên ngoài vang vọng lên một trận ồn ào.
Mọi người bao vây tiểu điếm, lòng đầy căm phẫn, nhất thời ồ lên một tiếng, xếp thành vòng tròn lớn.
Một trận sóng gió chậm rãi thổi đến, thổi mùi thối của đậu hủ thối bay đi càng xa, khiến sắc mặt của nhiều người càng đen.
Một trận tiếng bước chân có trật tự, trong đám người thối lui kia, có một đại đội nhân mã chậm rãi đến.
Giống như tự phát âm nhạc bối cảnh, nhóm người này từ xa đi đến, vênh váo hung hăng, bọn họ chính là đám đệ tử gia tộc của Thiên Lam Thành bị Bộ Phương dùng nồi đập đuổi ra khỏi tiểu điếm ngày hôm qua.
Bọn họ hôm nay đến là báo thù riêng.

Ở Thiên Lam Thành, bọn họ lần đầu tiên phát hiện lại có người dám dùng nồi đập đuổi bọn họ.

Cho dù là cửa hàng đan dược lớn nhất Thiên Lam Thành cũng không dám làm như vậy.

Một quán ăn nho nhỏ thôi mà dám không nể mặt mũi bọn họ.
Một khi đã như vậy, quán ăn này còn có tất yếu phải tồn tại sao?
Bên người đám đệ tử gia tộc đều có thủ vệ đi theo.

Tu vi của những thủ vệ này đều đạt đến cấp bậc Chí Tôn.

Một đám thanh lãnh đi bên người đệ tử gia tộc, hơi thở cuồn cuộn.

Bộ Phương chớp mắt, nhìn đám người bao vây tiểu điếm đông như đàn kiến, trong tay đang gắp một khối đậu hủ thối đen kịt.
- Tiểu tử… nghe nói ngươi rất cuồng vọng a.

Thời gian buôn bán hôm nay đã đến rồi hay chưa? Nếu vẫn còn chưa đến, vậy ta giúp ngươi đến trước hạn.
Một thanh niên mặc hoa phục cười lạnh nhìn Bộ Phương, lạnh như băng nói.
Vừa dứt lời, hai Chí Tôn phía sau hắn đi ra trước một bước, khí thế nghiêm nghị.
- Các ngươi đây là muốn gây sự sao?
Bộ Phương liếc mắt nhìn quét qua hai Chí Tôn này, lành lạnh nói.
Sau đó nhấc đũa lên, nhất thời miếng đậu hủ thối kia rơi vào trong chảo, nước dầu bắn ra, mùi thối bắt đầu lan tỏa, đập thẳng vào mặt hai Chí Tôn kia.
Ọe!
Trời ạ! Làm sao lại thối đến như vậy!
Sắc mặt của những Chí Tôn này lập tức đen ngòm, trong lòng buồn nôn, quả nhiên giống như lời của thiếu gia, người này thật sự đang nấu phân.
- Gây sự? Hôm nay chúng ta đến… là để phá điếm! Đều tiến lên cho ta! Đánh gãy tứ chi của tiểu tử này! Mẹ nó, dám đắc tội chúng ta! Thứ không biết sống chết này!
Nhóm người này vẫn luôn làm mưa làm gió ở Thiên Lam Thành, loại người làm ngơ bọn họ như Bộ Phương khiến bọn họ rất nổi giận.

Nhất thời hơn mười Chí Tôn đứng dậy, hai Chí Tôn đi đầu nháy mắt bùng phát chân khí, dẫn động không khí mênh mông, cất từng bước lớn đến chỗ Bộ Phương.
Bộ Phương cũng chỉ là tu vi Chiến Thần bát phẩm, bọn họ căn bản không để ý.
Hai Chí Tôn đồng thời ra tay, muốn áp bách Bộ Phương.

Trong mắt bọn họ hiện lên quang mang hung hăng, ý trào phúng nồng đậm.
Chân khí tung hoành trong không khí, hai người rất nhanh bước đến bên người Bộ Phương.

Sóng khí cuồn cuộn, thổi mái tóc của Bộ Phương không ngừng bay bổng.
Động tác của Bộ Phương bị cắt ngang, đang chuẩn bị đánh trả, đột nhiên lông mi của hắn run lên, khóe miệng hơi nhếch lên.
Động tác lần nữa thư giãn, tiếp tục gắp đậu hủ thối cho vào chảo.
Một tiếng “đông” vang lên, nước dầu bắn ra.
Hai Chí Tôn giận dữ.
Người này đối mặt với bọn họ lại còn có thể bình tĩnh được như vậy, đây là đang khinh thường bọn họ sao? Con mẹ nó chỉ là Chiến Thần bát phẩm dựa vào cái gì khinh thường bọn họ?
Tuy bọn họ chỉ là thủ vệ Chí Tôn nhưng tốt xấu gì cũng là Chí  Tôn!
Có thể tôn trọng Chí Tôn như bọn họ một chút không hả? Ngươi ít nhiều cũng giãy dụa một chút chứ?
- Nếu muốn chết… vậy đi tìm chết đi!
Một Chí Tôn lạnh như băng hét lên.

Không nhiều lời nữa, giơ một quyền lên, uy thế mạnh mẽ, nặng nề, chân khí mênh mông, đập về phía Bộ Phương.
Bỗng nhiên, hai Chí Tôn cảm thấy cả người lạnh lẽo một trận.
Theo bản năng nhìn về phía phương hướng phòng bếp trong tiểu điếm, bởi vì từ chỗ đó, bọn họ cảm nhận được một luồng sát ý lạnh như băng.
- Người gây sự… lột đồ làm gương thị chúng!
Một thanh âm lạnh như băng vang lên, từ phương hướng phòng bếp tối đen, đột nhiên sáng bừng lên hai đạo quang mang màu tím.
Luồng tử quang kai, u lãnh rét buốt, tản ra hơi thở khiến nội tâm hai Chí Tôn sợ run.
Giống như có một thân ảnh khổng lồ chậm rãi đi đến.
Mỗi một bước đi, trong lòng bọn họ lại giật mạnh.
- Tình huống gì vậy? Chỗ đó là cái quái gì?
Hai Chí Tôn nuốt một ngụm nước bọt, kinh nghi không thôi.
Khóe miệng Bộ Phương hơi cong lên, tâm tình sung sướng.
Thanh âm quen thuộc thế nào a, Tiểu Bạch của tiểu điếm Phương Phương quả nhiên đã trở lại rồi.
Vù vù…
Một tiếng vang vọng lên, ngay sau đó, hai Chí Tôn cảm thấy trước mắt đột nhiên nổi lên trận lốc mênh mông, một thân ảnh khổng lồ bất ngờ xuất hiện trước mặt bọn họ.
Khi bọn họ nhìn thấy rõ ràng thân ảnh người trước mắt là ai, không nhịn được hít một ngụm khí lạnh.

Bởi vì thân ảnh trước mắt lại là một con rối thiết tròn vo!
Thân hình kim loại lạnh như băng, tản ra quang mang khiến lòng người lạnh run.

Áo giáp góc cạnh rõ ràng mang theo hơi thở nặng nề, trên áo giáp vẽ đủ loại văn lộ huyền ảo, khiến đôi mắt bọn họ co rụt lại.

Đôi mắt màu tím giống như quang mang trong Cửu U, khiến trong lòng hai Chí Tôn không khỏi sợ run.
Một tiếng thét dài, hai Chí Tôn trong nháy mắt động thủ, muốn nổ tan nát con rối mang đến áp lực lớn này!
Đôi mắt màu tím của Tiểu Bạch cũng lóe sáng, bàn tay to như quạt hương bồ trực tiếp giơ lên.
Hai tiếng rắc rắc vang lên.
Hai Chí Tôn trực tiếp bị đánh ngã nhào trên mặt đất, đơn giản vô cùng.
Ngay sau đó, hai Chí Tôn hoảng sợ kêu lên, bởi vì bọn họ phát hiện bàn tay giống như ác ma kia vỗ tới chỗ bọn họ.
- Người gây sư… lột đồ thị chúng.
- Đừng… đừng như vậy mà! Dừng tay lại!
- Á!
Rẹt rẹt… xoẹt xoẹt…