Mỹ Thực Gia Ở Dị Giới

Chương 409: 409




Huyền Ưng đã chết? Hắn làm sao có thể chết? Chỉ với thằng nhãi con Nam Cung Vô Khuyết kia làm sao có thể giế,t chết Huyền Ưng được?
Hơi thở trên người Nam Cung Huyền Hạc không chút che giấu, phóng xuất ra hết, dao động đáng sợ tràn ngập cả đại sảnh, khiến cuồng phong gào thét.
Cường giả của Tu La Cổ Thành lạnh nhạt nhìn Nam Cung Huyền Hạc, khóe miệng không nhịn được cong lên ý cười thản nhiên.
Bên trong ý cười kia tràn ngập trào phúng…
Nhưng là Nam Cung Huyền Hạc lúc này cũng không có tâm tình để ý cường giả của Tu La Cổ Thành.

Lòng của hắn hiện tại đang rất hỗn loạn, Huyền Ưng đã chết? Đó là đệ đệ của hắn…
Làm sao lại chết chứ?
Càng nghĩ, trong lòng hắn càng tức giận!
Cuối cùng dường như muốn rít gào lên!
- Nói cho ta biết! Rốt cuộc là ai làm?
Nam Cung Huyền Hạc rít gào lên, đôi mắt đỏ bừng, hung hăng nhìn chằm chằm vào cường giả đã phá vỡ một sợi gông xiềng Chí Tôn kia.
Thủ vệ kia cũng hơi run sợ, dù sao đáng sợ của Nam Cung Huyền Hạc hắn rõ ràng nhất.
Dù sao cả Nam Cung Gia đều đã bị Nam Cung Huyền Hạc đoạt lấy, này đủ nói rõ đáng sợ của con người Nam Cung Huyền Hạc này.
Cho nên hắn thật sự rất không muốn đối mặt với Nam Cung Huyền Hạc đang phẫn nộ, chỉ là…
- Là một quán ăn nhỏ… Huyền Ưng Nhị trưởng lão là biến mất trong một quán ăn… Ở nơi đó, ngoài thi thể của Nhị trưởng lão, thi thể của những người khác cũng có ở đó.
Thủ vệ run rẩy nói.
Quán ăn nhỏ?
Nam Cung Huyền Hạc áp chế lửa giận trong lòng, trừng mắt với thủ vệ kia…
Đi con mẹ nó quán ăn nhỏ?
Thiên Lam Thành còn có loại quán ăn nhỏ này sao?
Không có khả năng mà!
Cho dù có quán ăn… cũng chỉ là loại bán sống bán chết.

Ở Thiên Lam Thành, có Ích Cốc Đan nhiều vị gia tộc Nam Cung nghiên cứu ra, vì sao còn có tồn tại như quán ăn?
Hơn nữa một quán ăn còn dám bao che phạm nhân gia tộc Nam Cung bọn họ đang đuổi giết.

Đây quả thực là chuyện tình không thể tha thứ!
Bên trong thân thể Nam Cung Huyền Hạc bùng cháy lửa giận, hơi thở áp lực tràn ngập, uy lực áp chế thiên địa lan tràn ra.
Nam Cung Huyền Hạc là một cường giả đã phá vỡ hai sợi gông xiềng Chí Tôn, gần như đã sắp phá vỡ sợi thứ ba, tu vi rất mạnh, hơi thở cũng thật đáng sợ, hơi thở vừa phát ra vẫn khiến không ít người run sợ.
Thế nhưng cường giả Tu La Cổ Thành vẫn còn tốt, bởi vì tu vi của bọn họ cũng không yếu, nhưng cũng hơi nhíu mày.

- Huyền Hạc Đại trưởng lão! Nếu các hạ đang có việc, vậy chúng ta trước rời đi.

Nhưng mà mong các hạ nhớ kỹ chuyện đã nhận lời… ngày mai gặp lại.
Di Tán mặc huyết bào đứng lên, thản nhiên nói, nói xong lập tức cùng đồng bạn rời khỏi đại sảnh.
Di Tát đi ra ngoài đại sảnh, khóe miệng nhếch lên, liếc mắt nhìn Nam Cung Huyền hạc đột nhiên rít gào trong đại sảnh, cười nhạo một tiếng, tiếp tục đi về trước.
……..
Ngày thứ hai, quán ăn Vân Lam.
Sắc trời rất nhanh sáng lên, từng luồng ánh sáng mặt trời xuyên thấu qua khe hở cửa sổ, chiếu rọi xuống, chiếu sáng gương mặt đầy máu dơ của Nam Cung Vô Khuyết, khiến cho cơ thịt trên mặt người này không nhịn được hơi run lên.
Chậm rãi mở mắt, hết thảy trước mắt dần dần rõ ràng lên.
- Ta đang ở nơi nào… còn chưa chết sao?
Phần eo truyền đến một trận đau đớn kịch liệt, khiến cho Nam Cung Vô Khuyết không khỏi hít sâu một ngụm khí lạnh.

Lão cẩu Nam Cung Huyền Hạc này xuống tay ngoan độc như vậy.
Vậy mà nhẫn tâm đá mạnh lên eo một người nam nhân như vậy, đó là sẽ mất mạng mà.
- Hửm? Nơi này là nơi nào?
Nam Cung Vô Khuyết rốt cục nhìn rõ bốn phía, không khỏi nhíu mắt, có vẻ nghi ngờ.
Sạch sẽ, ngăn nắp, còn mang theo mùi thơm của khuê phòng nữ tử.
Nam Cung Vô Khuyết lập tức ngồi dậy từ trên giường, thương thế trên người hắn đã gần như khỏi rồi, từ trong không gian linh khí lấy ra một viên đan dược.
Sau khi nuốt đan dược, hắn vừa an tĩnh vận chuyển chân khí, tiêu hóa viên đan dược kia, vừa đánh giá bốn phía.

Sắc mặt hắn phi thường nghiêm túc và ngưng trọng!
Quả nhiên… nơi này quả nhiên là khuê phòng của một nữ tử! Hơn nữa, trong khuê phòng này còn có chỗ dùng vải hồng nhạt bao phủ lên, thơm mê người, có thể đoán ra được chủ nhân căn phòng này là một nữ tử vẻ ngoài xinh đẹp, nội tâm thông minh.
Nhưng… đây rốt cuộc là khuê phòng của ai?
Nam Cung Vô Khuyết nhớ rõ lúc hắn ngất đi… hắn đang ở bên ngoài quán ăn của Bộ lão bản.

Chẳng lẽ… nơi này là phòng của Bộ lão bản?
Ưm!
Nam Cung Vô Khuyết hít sâu một ngụm khí lạnh, đôi mắt trừng lớn, tràn ngập không thể tin nổi.
Bộ lão bản vậy mà có trái tim thiếu nữ như vậy? Quả thật nhìn người không thể nhìn tướng mạo mà!
Trong đầu nhớ tới khuôn mặt nghiêm túc của Bộ Phương, nghĩ đến Bộ Phương thần tình nghiêm nghị ngồi trên giường nhỏ trùm đầy tấm vải hồng nhạt…
Cái loại kiều diễm này… bầu không khí kỳ quái này, không khỏi khiến Nam Cung Vô Khuyết rùng mình một cái.
Ngay khi Nam Cung Vô Khuyết đang nghĩ miên man, cửa phòng đột nhiên bị mở ra, một tiếng bang.

Một bóng người xuất hiện trước cửa, chính là Bộ Phương kỳ quái đang tràn ngập trong đầu Nam Cung Vô Khuyết.
- Tỉnh rồi sao?
Bộ Phương thản nhiên hỏi.
Nam Cung Vô Khuyết trừng lớn tròng mắt, không tự chủ gật đầu, thân hình hơi lui về sau.
Bộ Phương có vẻ ngờ vực, trạng thái của Nam Cung Vô Khuyết này giống như có gì không đúng a.
Chẳng lẽ ngày hôm qua Nam Cung Huyền Ưng đá vào thắt lưng của hắn, khiến đầu hắn bị đập hư rồi?
Vẫn là không đúng mà…
- Quên đi, nếu tỉnh lại thì mau đi xuống dưới… có chuyện thương lượng cùng ngươi.
Bộ Phương liếc mắt nhìn Nam Cung Vô Khuyết một cái, nói.
Nói xong lập tức xoay người rời khỏi.
Nam Cung Vô Khuyết dựa vào góc tường, nhìn Bộ Phương rời đi, nhất thời thở ra một hơi dài.
Quả thật rất áp lực… thật không ngờ ngươi là Bộ lão bản như vậy.
Ở trong phòng tìm được nguồn nước, sau khi vệ sinh thân thể sạch sẽ, Nam Cung Vô Khuyết lõa lồ phần trên, đi ra khỏi phòng.
Trong không gian linh khí của hắn cũng không có chuẩn bị quần áo gì, thật ra có vài phần ngại ngừng.

Nhưng mà hắn vừa mới đi ra, Bộ Phương lập tức ném cho hắn một bộ quần áo.

Bộ quần áo kia rộng thùng thình, mặc lên người hắn, lõa lồ một phần da trắng nõn trước ngực.
Nam Cung Vô Khuyết nghẹn họng, thật cẩn thận nhìn Bộ Phương, cảnh giác vạn phần.

Ánh mắt Bộ Phương cũng hơi kỳ quái, giống như cảm thấy quái dị với ánh mắt của Nam Cung Vô Khuyết.
- Làm sao vậy?
Bộ Phương lạnh nhạt hỏi.
- Không… không có việc gì!
Nam Cung Vô Khuyết vươn thẳng cổ, trừng mắt hồi đáp.
- Nếu không có việc gì, vậy đi xuống dưới đi.
Bộ Phương nói.
Sau đó hắn không tiếp tục để tâm đến Nam Cung Vô Khuyết nữa, đi vào phòng bếp.


Chỉ trong chốc lát, thân hình lập tức biến mất không thấy.
Nam Cung Vô Khuyết hít sâu một hơi, mặc áo choàng hở ngực kia đi xuống lầu.

Vừa đến lầu dưới, một mùi hương bắt đầu tràn ngập.
Mùi hương kia phi thường nồng đậm, khiến Nam Cung Vô Khuyết rùng mình, hương vị này… là Phật Nhảy Tường? Quả nhiên, khi vừa đi vào trong tiểu điếm, đã có một vò Phật Nhảy Tường đặt trên bàn.
- Ăn đi, Phật Nhảy Tường có thể khôi phục thương thế của ngươi rất nhanh, nhưng mà nguyên tinh vẫn phải tiếp tục trả.
Bộ Phương nói.
Nam Cung Vô Khuyết vội vàng gật đầu, ngồi lên ghế, bắt đầu ăn lấy ăn để.
Hương thơm nồng đậm lan tỏa, ăn đến miệng dính đầy dầu.
Bộ Phương kéo ghế dựa ngồi bên cạnh Nam Cung Vô Khuyết, ánh mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm Nam Cung Vô Khuyết.
Ánh mắt này…
Thân hình Nam Cung Vô Khuyết nhất thời cứng đờ, gian nan xoay đầu về phía Bộ Phương, hít sâu một hơi, trong ánh mắt phủ đầy cảnh giác.
- Bộ lão bản… ngươi nhìn ta làm cái gì vậy?
Nam Cung Vô Khuyết nuốt cánh gà trong miệng, nói.
- Nam Cung Gia các ngươi có tên trong danh sách tiến vào bí cảnh kia không?
Bộ Phương nghiêm túc hỏi.
Nam Cung Vô Khuyết sửng sốt.

Hắn thật không ngờ Bộ Phương lại hỏi vấn đề này, vấn đề này hình như có khác biệt hơi lớn với suy nghĩ của hắn.
- Đương nhiên là có… Nam Cung Gia là đại gia tộc của Thiên Lam Thành, hơn nữa nắm trong tay Truyền Tống Trận của bí cảnh, tự nhiên sẽ có tên.

Nhưng mà cũng chỉ có hai vị trí, đây do gia chủ quản lý.
Nam Cung Vô Khuyết thở dài nói.
Nói đến Nam Cung Gia, trong lòng hắn chợt nổi lên ưu thương thản nhiên.
- Ta cần có một tên trong danh sách tiến vào bí cảnh…
Bộ Phương nghiêm túc nói.
Phụt…
Trong lòng Nam Cung Vô Khuyết vẫn đang ưu thương, nhưng nghe câu nói đột ngột của Bộ Phương, thiếu chút nữa phun thịt gà trong miệng ra ngoài.
- Bộ lão bản… đừng giỡn, tu vi của ngươi quá yếu.
Nam Cung Vô Khuyết cạn lời.
Có thể tiến vào bí cảnh, cường giả tu vi ít nhất đều đạt đến Thần Cảnh thập phẩm, phá vỡ một sợi gông xiềng Chí Tôn mới có tư cách.
Bộ Phương chỉ là Chiến Thần bát phẩm… không có tư cách mà, hơn nữa, tu vi của hắn có thể đi vào sao?
- Ngươi không phải người thừa kế của gia tộc Nam Cung sao? Ngươi hiện tại có thể có được hai chỗ trống… mang ta đi vào không được sao?
Bộ Phương nói.
Nam Cung Vô Khuyết uống một ngụm canh, hít sâu một hơi, kiên quyết lắc đầu.
- Không được… ta không thể để ngươi đi chịu chết được.


Ngươi đã cứu ta, Nam Cung Huyền Hạc lão cẩu kia khẳng định đã ghi hận ngươi rồi, một khi ngươi tiến vào bí cảnh kia… Lão cẩu kia tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho ngươi, huống hồ… tu vi của ngươi thật sự quá yếu rồi.
Bộ Phương nhíu mày, thái độ kiên quyết của Nam Cung Vô Khuyết khiến hắn cảm thấy ngoài ý muốn.
Đương nhiên… nếu không phải hệ thống phát cho hắn nhiệm vụ lâm thời này, Bộ Phương cũng thật không muốn tiến vào bí cảnh kia.

Với tính cách lười biếng kia của hắn, tiến vào trong bí cảnh còn không bằng kéo ghế dựa, nằm dài phơi nắng.
- Nhiệm vụ lâm thời, mong kí chủ tiến vào bí cảnh Vân Hải, ngắt lấy nguyên liệu nấu ăn Phật Nhảy Tường thiên phẩm, linh dược thập giai “Hóa Long Cốt Thảo”.

Phần thưởng nhiệm vụ: 20% nguyên khí chuyển hóa.
Đây là nhiệm vụ hệ thống tối hôm qua thông báo với hắn sau khi hắn vứt Nam Cung Vô Khuyết vào khuê phòng của Dương Mĩ Cát.
- Tiến vào bí cảnh còn có yêu cầu thực lực sao?
Bộ Phương nhíu mày.
- Không có… nhưng ta không muốn ngươi gặp chuyện không may.
Nam Cung Vô Khuyết lúc này bình tĩnh trở lại, bất đắc dĩ nói.

Bí cảnh hắn tuyệt đối sẽ đi, nhưng nhất định sẽ không mang theo Bộ lão bản.

Đợi sau khi thương thế của hắn khôi phục gần như bình thường, vị trí trong danh sách thuộc về hắn hắn sẽ đoạt trở lại.

Hắn là người thừa kế gia tộc Nam Cung, gia chủ nếu đã ngã xuống, vậy vị trí trong danh sách kia tự nhiên thuộc về hắn.
Đây là vật thuộc sở hữu của hắn.
- Nếu thực lực đủ là được sao?
Bộ Phương mặt không biểu tình nhìn Nam Cung Vô Khuyết, nhìn đến mức Nam Cung Vô Khuyết cũng hơi sợ hãi.

Thẳng đến khi Nam Cung Vô Khuyết gật đầu, Bộ Phương mới nhếch môi cười.
- Vậy ngươi trả tiền nguyên tinh của phần Phật Nhảy Tường này cho ta…
Bộ Phương đứng lên nói.
Nam Cung Vô Khuyết sửng sốt.

Bộ lão bản là muốn trở mặt sao.

Hắn còn chưa ăn xong mà.

Nhưng mà hắn cũng không quá để tâm, cái khác hắn không có nhiều, vì ăn món ăn của Bộ Phương, mang theo nguyên tinh là nhiều nhất, trực tiếp lấy ra một vạn nguyên itnh.
Bộ Phương thu vào một vạn nguyên tinh này, trong đầu lập tức vang lên thanh âm của hệ thống.
- Chúc mừng kí chủ đã đạt đến doanh số theo quy định… bắt đầu thăng cấp.