Ngô Đồng nhắm mắt nhắm mũi, cắm đầu cắm cổ mà chạy thục mạng ra khỏi cánh đồng bắp, cuối cùng sau một hồi chạy đua với những chiếc lá mà Bắp Tiến Vua bắn ra, hắn cũng chạy thoát ra khỏi được cánh đồng bắp.
"Mẹ nó... cuối cùng... cuối cùng cũng thoát!" Ngô Đồng ngay lập tức ngã lăn ra mặt đất, cũng may đám nguyên liệu không có chạy theo mà ném Tỏi, Ớt vào đầu của hắn nữa, nếu không hắn có mà khóc thét.
Ngô Đồng tay chân rã rời, quần áo bị những chiếc lá của Bắp Tiến Vua cắt rách không ít chỗ, mà những chỗ quần áo bị cắt rách thì hắn cũng b·ị t·hương không nhẹ, tựa như bị một con dao cắt ngang qua thịt, khiến chảy máu rất nhiều.
Cũng may chỉ là chảy máu một chút mà thôi, chứ v·ết t·hương cũng không có nặng, hai chân của hắn đạp trên đống lá tre mà thoát ra khỏi cánh đồng bắp, hai chân của hắn giờ phút này vừa đau vừa ngứa, vừa nóng vừa rát, cực kỳ khó chịu.
Ngô Đồng nằm im trên mặt đất, nhắm lại đôi mắt, bất tri bất giác hắn ngủ lúc nào không hay, hôm nay chạy trốn nguyên một đoạn đường dài, cơ thể thì bầm tím, khắp nơi thì toàn là vết dao cắt, khiến cho hắn mệt mỏi mà ngủ th·iếp đi.
Một lát sau, Ngô Đồng tỉnh lại, cơ thể đau nhức, h·ôi t·hối, khiến cho hắn có chút ngửi không được, lại thêm trên người mùi ớt cùng mùi tiêu cay nồng, khiến cho hắn như là muốn ngủ thêm một giấc nữa.
"Phải nhanh chóng đi đến con suối gần đây mới được!" Ngô Đồng đứng dậy, ngay lập tức di chuyển đến con suối ở nhất.
Một lát sau Ngô Đồng cuối cùng cũng đến được con suối tươi mát của Thực Thảo Giới, nước ở đây trong vắt, nhưng lại không có một con cá nào, tựa như ở đây động vật không thể sinh sống.
Cũng đúng thôi, nơi này gọi là Thực Thảo Giới, chỉ có thực vật mới có thể sinh sống, khắp nơi đều là cánh đồng, lại không bị hư hại chút nào, cho nên có thể đoán ra là động vật hay là côn trùng đều không sống được ở đây.
Nước suối ở nơi này cũng cực kỳ tươi mát, Ngô Đồng ngay lập tức cúi đầu xuống dưới, uống một ngụm nước vào bụng.
Nước suối này mát mẻ cực kỳ, so với nước Tinh Hà không kém bao nhiêu, thậm chí Ngô Đồng còn cảm nhận được nước này so với Nước Tinh Hà không khác gì nhau.
Uống nước xong xuôi, Ngô Đồng lúc này cũng cởi ra quần áo, nhảy xuống dòng suối bắt đầu tắm rửa thật sạch sẽ, gội rửa đi những vết bẩn trên người.
Nước suối của dòng suối này có công dụng chữa trị v·ết t·hương, hắn chỉ mới ngâm mình một chút thôi, mà những v·ết t·hương trên người đã hoàn toàn biến mất, thậm chí là đôi mắt của bị dính hạt ớt có chút đau rát, không nhìn rõ, hắn chỉ cần rửa mặt một cái, là đôi mắt của hắn ngay lập tức sáng tỏ như lúc ban đầu.
Tắm rửa sạch sẽ, Ngô Đồng cũng giặt luôn hai bộ quần áo bẩn của mình, sau đó hắn thay một bộ quần áo mới, hắn lần này muốn chơi chiến thuật.
Hắn đã không thể tóm gọn một lần một ổ nguyên liệu, vậy thì lần này hắn sẽ bắt lẻ, bắt lẻ bọn chúng cho bằng được, phải nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ sớm nhất có thể mới được.
Nhưng mà trời bây giờ đã tối, hắn nên đốt lửa cắm trại ở con suối này một đêm cái đã, ngày mai lại tìm cách bắt lẻ những nguyên liệu nấu ăn kia.
Ngô Đồng đi vào bên trong rừng, nhặt một ít củi khô, sau đó dùng đá đánh lửa nhóm lửa, cũng may tay nghề của hắn không có vấn đề gì, chỉ mất mười phút liền thành công nhóm được một đống lửa lớn.
"Đáng tiếc không mang theo Tiên Linh Đào Tửu cùng Thịt Trâu Gác Bếp, đêm nay chỉ có thể ăn bắp nướng vậy!" Ngô Đồng từ trong không gian hệ thống lấy ra hai trái Bắp Tiến Vua, lột sạch võ ở bên ngoài.
Bắp Tiến Vua hạt màu vàng, chưa nấu lên đã cảm ngửi thấy hương thơm của nó rồi, không hổ là Bắp có tu vi Chân Tiên Cảnh.
Nhưng mà đáng tiếc đã rơi vào tay của hắn thì đêm nay sẽ trở thành thức ăn của hắn.
Ngô Đồng lấy một cây củi khô cứng rắn một chút, xiên vào ruột trái bắp, đem hai trái bắp lên lửa than mà nướng.
Từng tiếng bắp nổ bốp bốp vang lên, hương thơm tỏa ra bên ngoài, khiến cho bụng của Ngô Đồng ngay lập tức kêu lên.
"Phải thêm một chút mở hành cùng ớt bột mới được!" Ngô Đồng từ trong không gian hệ thống lấy ra một cái nồi nhỏ, sau đó cho một chút mở heo vào bên trong phi thơm, lấy Hành Lá Thải Độc cắt ra thành mảnh nhỏ, làm thành mở hành.
Hắn không có mang theo ớt bột có chút đáng tiếc cho nên hắn đành đem Ớt Tam Muội cùng với Hành Lá phi chung một chỗ, trộn lẫn hành lá cùng ớt với nhau, tạo nên một hỗn hợp nước sốt vô cùng ngon lành.
Ngô Đồng quét lên trên thân trái bắp trên bếp lửa, mùi hương từ ớt, từ mở hành tỏa ra, khiến cho trái bắp càng trở nên tuyệt hảo, Ngô Đồng cũng rắc thêm một chút muối lên bên trên trái bắp cho nó mặn mặn.
Âm thanh xèo xèo của mở hành rơi xuống đống lửa, khiến cho mùi hương từ món ăn càng trở nên tuyệt vời, đậm đà, khiến cho Ngô Đồng cảm thấy thèm thuồng vô cùng, nhưng vẫn tiếp tục chờ đợi cho bắp chín hẳn hoi mới ăn.
Mùi hương từ trái bắp tỏa ra, thu hút không ít thực vật đến gần, bọn nó không biết mùi này là mùi gì, nhưng ngửi thôi đã cảm thấy tuyệt vời, nhưng mà không có thực vật nào dám lại gần Ngô Đồng.
Vì bọn nó sợ lửa, ngọn lửa hồng hào c·háy r·ừng rực có thể g·iết c·hết bọn nó, tuy rằng bọn nó cũng có không ít thực vật có thể thét ra lửa, nhưng lửa đó không có làm tổn thương được thực vật.
Còn lửa mà Ngô Đồng tạo ra có thể nướng chín bọn nó, khiến cho bọn nó sợ hãi vô cùng, chỉ núp ở trong cánh rừng mà nhìn chằm chằm Ngô Đồng đang nướng bắp mà thôi.
Ngô Đồng cũng cảm nhận được có không ít hoa cỏ, rau quả nhìn chằm chằm hắn, nhưng bọn chúng không có động thái t·ấn c·ông hắn cho nên hắn cũng mặc kệ, bọn chúng cho dù là nguyên liệu nấu ăn đi chăng nữa, cũng không nên tùy tiện cắt g·iết được.
Ngô Đồng lúc này mới cảm thấy bản thân có chút không được lương thiện, dù sao thì Ớt Tam Muội, Hành Lá Thải Độc hay Tỏi Ngũ Hành thậm chí là Bắp Tiến Vua đang nằm trên than hồng thì cũng từng là sinh mệnh, thậm chí có linh trí, hắn g·iết bọn nó rồi, thì cũng tương đương như g·iết đi một sinh vật sống thật sự vậy.
"Thôi, nghĩ đến chuyện này làm gì, không g·iết bọn nó, làm sao có thể có được nguyên liệu nấu ăn đây!" Ngô Đồng thở dài một hơi, lúc này bắp nướng cũng đã chín, hắn không chần chừ chút nào cầm lên, cắn một miếng.
Hạt bắp giòn giòn ngọt ngọt tan vào trong miệng của hắn, vị mặn của muối, vị cay của ớt, hương thơm của hành lá, khiến cho vị giác của Ngô Đồng bùng nổ, Bắp Nướng Mở Hành ăn lúc giữa đêm đúng là thơm ngon vô cùng.
"Thật ngon, giá như có Diêm Vương ở đây cùng thưởng thức thì tốt biết mấy!" Ngô Đồng lại nhớ đến Diêm Vương người có thể xem như là bằng hữu của hắn.
Ngô Đồng tiếp tục ăn sạch trái bắp nướng, ăn đến không còn một hạt bắp nào, sau đó hắn ném cái ruột bắp vào trong đống lửa, tiếp tục lấy thêm một trái bắp còn lại tiếp tục ăn, hắn ăn một trái vẫn chưa no, cho nên ăn thêm một trái.
Ngô Đồng ăn xong hai trái bắp nướng, mệt mỏi thở dài một hơi, sau đó nằm xuống bên đống lửa nghỉ ngơi, đêm nay phải ngủ một giấc để lấy lại sức sống, ngày mai còn đi bắt lấy đám nguyên liệu mới được.