Tỏi Ngũ Hành bị Ngô Đồng quay trên đống lửa, khiến cho nó không ngừng la hét, khiến cho nó cả người bị bỏng mất rồi, quá đau, quá khó chịu.
"Hehe! Mày không phải rất hung hăng cùng thông minh sao? Tìm cơ hội thoát khỏi tao đi!" Ngô Đồng vừa cắn bắp nướng, vừa nhìn Tỏi Ngũ Hành giãy giụa trong tuyệt vọng mà cười cười.
"Ngươi... Ahhh... Ahhh... thà ngươi g·iết ta đi... chứ đừng... h·ành h·ạ ta như thế này... Ahhh... Ahhh... nóng quá... nóng quá... Ahhh!" Ngọn lửa tuy rằng không chạm vào cơ thể của nó, nhưng chỉ là hơi nóng từ ngọn lửa tỏa lên thôi, cũng khiến cho nó khô héo, khiến cho nó đau rát khó chịu rồi.
"Giết ngươi thì đơn giản quá... ngươi có nhớ ngày hôm qua ngươi đã làm gì ta hay không?" Ngô Đồng ung dung tự tại uống một hớp trà, khuôn mặt u ám nhìn Tỏi Ngũ Hành hỏi.
"Ta biết sai rồi... biết sai rồi... tha cho ta đi... tha cho ta... Ahhh... nóng quá... lửa nóng quá... Ahhh!" Tỏi Ngũ Hành điên cuồng gào thét, hơi nóng không ngừng làm nóng cơ thể của nó, khiến cho vỏ tỏi bị cháy đen, sắp bung ra ngoài rồi, thậm chí là có những tép tỏi gần như bị nướng chín rồi.
Ngô Đồng không có quan tâm đến Tỏi Ngũ Hành, hắn lúc này nằm sang một bên, nhắm mắt lại đi ngủ, mặt cho Tỏi Ngũ Hành không ngừng la hét trong tuyệt vọng.
Cứ như thế một đêm trôi qua, Tỏi Ngũ Hành bị lửa nóng mà Ngô Đồng nhóm lên h·ành h·ạ nguyên một đêm, sáng sớm sắc mặt tiều tụy vô cùng, tuy rằng không có m·ất m·ạng, nhưng nửa cái mạng đã cần như không còn.
Nếu không phải đêm qua có một cơn mưa lắc nhắc làm cho lửa tắt, thì có lẽ nó đ·ã c·hết ngắt rồi không chừng, ấy thế mà cái tên kia vẫn không tỉnh lại, ngủ luôn ở giữa trời mưa.
Ánh nắng mặt trời chiếu rọi xuống khuôn mặt của Ngô Đồng, đánh thức Ngô Đồng tỉnh lại, chỉ là khi hắn tỉnh lại than củi đã tắt, đêm qua có lẽ là có một trận mưa nhỏ, nhưng không đủ đánh thức hắn tỉnh lại.
"Tỏi Ngũ Hành... mày vậy mà vẫn còn sống, mạng cũng thật trâu bò!" Ngô Đồng nhìn Tỏi Ngũ Hành lúc này te tua mà cười cười châm chọc nhìn nó nói.
"Hức... hức... tha cho ta đi... ta bị h·ành h·ạ nguyên một đêm rồi... tha cho ta đi... Ahhh... rát quá... rát quá... Ahhh!" Tỏi Ngũ Hành cầu xin được tha thứ, nhưng nó biết Ngô Đồng chắc chắn sẽ không tha cho nó.
"Tha cho mày cũng được, chỉ là mày phải giúp tao làm một số việc!" Ngô Đồng nhìn Tỏi Ngũ Hành nói.
"Được... được... ta giúp ngươi!" Tỏi Ngũ Hành hết cách, bây giờ chỉ có thể làm theo lời của Ngô Đồng mà thôi.
Ngô Đồng mỉm cười một cái, nếu có thể lợi dụng Tỏi Ngũ Hành để hoàn thành nhiệm vụ thì quả thật rất tốt, tha cho nó một mạng cũng không phải là không được.
"Được rồi, dẫn ta đến nơi có Cà Chua Bi, Nấm Hương Mùa Đông, Măng Tây Mùa Hạ đi!" Ngô Đồng ra lệnh cho Tỏi Ngũ Hành.
"Được... được!" Tỏi Ngũ Hành hết cách, giờ phút này chỉ có thể làm theo lệnh của Ngô Đồng, phản bội đồng loại để có một con đường sống.
Ngô Đồng vác Tỏi Ngũ Hành ở trên vai, đi theo lời hướng dẫn của nó về khu vực phía Đông, nơi mà thời tiết nơi này vừa có chút ấm vừa có chút lạnh giá, nơi mà Nấm Hương Mùa Đông cùng Măng Tây Mùa Xuân thường hay mọc lên.
"Nơi này sao? Thật là một vườn Cà Chua Bi lớn!" Ngô Đồng cảm thán, nơi này vừa có ánh nắng, vừa có không khí lạnh, quả nhiên thích hợp để cho Cà Chua Bi tồn tại.
"Ta đã dẫn ngươi đến nơi rồi, có thể thả ta đi được hay chưa?" Tỏi Ngũ Hành chờ mong, chờ mong được Ngô Đồng thả ra.
"Chưa được, ai biết ngươi có lừa ta hay không? Lỡ như ngươi đã tính toán từ trước, mai phục ta một lần nữa thì sao?" Ngô Đồng mỉm cười nói.
"Mẹ... nhà ngươi!" Tỏi Ngũ Hành chửi thầm ở trong lòng, tên này bị nó dùng chiến thuật t·ấn c·ông một lần ở cánh đồng bắp, bây giờ thật là cẩn thận.
Ngô Đồng biết là Tỏi Ngũ Hành không có giở trò, nhưng mà hắn cũng không muốn tha cho Tỏi Ngũ Hành sớm như vậy.
Ngô Đồng bước vào bên trong vườn Cà Chua Bi, vừa nhìn thấy hắn đám Cà Chua Bi ngay lập tức bưng lên gốc rễ của mình mà bỏ chạy.
"Tỏi Ngũ Hành... ngươi là đồ phản bội... dẫn kẻ địch đến đây tiêu diệt đồng loại!" Cà Chua Bi tức giận cực độ, nhưng vẫn bưng lên gốc rễ của mình mà chạy, bọn nó còn chưa muốn c·hết.
Ngô Đồng nhìn thấy đám Cà Chua Bi không ngừng bỏ chạy, hắn cũng không có ý định đuổi tận g·iết tuyệt, hôm nay là ngày cuối cùng rồi, hắn chỉ lấy đủ số lượng mà hắn cần mà thôi, sau đó còn đi tìm những nguyên liệu khác nữa.
Ngô Đồng cầm lên dao chặt thịt, vung mạnh một cái, ngay lập tức mấy chục bụi Cà Chua Bi bị hắn chém g·iết, nhận được hơn 100 điểm XP hơn 100 quả Cà Chua Bi hắn mới vui vẻ rời khỏi cánh đồng Cà Chua Bi.
Ngày hôm qua g·iết Tỏi Ngũ Hành mấy chục củ, hôm nay lại g·iết mấy chục bụi Cà Chua Bi, tất cả hắn được hơn 200 XP, đủ để hắn từ cấp 2 lên đến cấp 3 tu vi cũng từ Hóa Khí Cảnh đột phá đến Luyện Tinh Hóa Khí.
Muốn đạt được đến Luyện Thần Cảnh bây giờ phải tiêu tốn ít nhất 500 XP, lên đến Phản Hư Cảnh chắc phải 1000 XP mất, có lẽ muốn fam quái đạt đến được Thánh Nhân phải tốn một thời gian rất dài.
"Tỏi Ngũ Hành nơi nào tồn tại nhiều nhất Nấm Hương Mùa Đông!" Ngô Đồng quay đầu ra sau nhìn Tỏi Ngũ Hành hỏi.
"Đi thẳng về phía trước năm trăm mét, lại đi thẳng tiếp tục năm trăm mét sẽ thấy luôn nơi mà Măng Tây Mùa Xuân mọc lên!" Tỏi Ngũ Hành bây giờ lười trả lời câu hỏi của Ngô Đồng lắm rồi, nhưng nó vẫn phải mở miệng trả lời, sợ Ngô Đồng thất hứa.
Ngô Đồng di chuyển đến khu vực có chút lạnh giá, thậm chí là còn có tuyết rơi, bước trên mặt băng mỏng mà đi.
"Lạnh thật, nơi này tựa như là Bắc Cực vậy!" Ngô Đồng lạnh run cả người, nhưng vẫn tiếp tục đi về phía trước, đi đến một cái cây cổ thụ to lớn ở khu vực lạnh giá này.
Ở trên thân cây mọc ra không ít Nấm Hương Mùa Đông, bọn nó không thể bỏ chạy được, cũng không có cách nào chạy, bọn nó tồn tại ký sinh trên cây cổ thụ này, cho nên chỉ cần cây cổ thụ này còn ở đây, thì bọn nó mãi mãi ở đây.
Nấm Hương Mùa Đông thu thập rất đơn giản, XP nhận lại cũng chỉ có được 1 XP, Ngô Đồng tranh thủ ngắt lấy mấy trăm cây Nấm Hương Mùa Đông để dành ăn dần, vì nó rất là hiếm thấy so với Nấm Hương Mùa Hạ.
Rời khỏi khu vực lạnh giá, Ngô Đồng đi thẳng về phía trước thêm 500 mét nữa, hắn bước vào một khu vực cho chút ấm áp, khắp nơi toàn là hoa mai cùng hoa đào, ở xa có một rừng tre to lớn tồn tại, những cây tre khổng lồ chọc thẳng lên bầu trời, xuyên qua cả mây xanh.
"Thật hùng vĩ!" Ngô Đồng ngước đầu lên nhìn, nhìn thấy những cây tre to lớn hùng vĩ tồn tại mà cảm thán một câu.
Ngô Đồng bước vào rừng tre, ngay lập tức dùng dao chặt thịt chặt lấy nhưng mầm non của những cây tre chưa trưởng thành, bọn chúng chính là Măng Tây Mùa Xuân hiếm có, chỉ mọc ở nơi này.
Măng Tây Mùa Xuân rất dễ thu thập, chỉ cần chặt nó đi là được, bọn nó không có phản kháng, cũng không có mở miệng rên la, khác với những loại Măng Tây mọc vào những mùa khác, hoàn toàn yên lặng chịu trận bị ngắt đi.
Ngô Đồng nhanh chóng thu thập đủ Măng Tây Mùa Xuân, hắn ngay lập tức rời đi, nguyên liệu đã thu thập đầy đủ, bây giờ còn dư lại nửa ngày, Ngô Đồng muốn đi xem Thực Thảo Giới còn có những loại thực vật nào khác cường đại hơn không.