Tuân Trinh suy nghĩ nửa khắc: “Ngọc Chúc đã tìm được Tử Khanh, theo tính tình của nó, chắc chắn nó sẽ dẫn hắn trở về tìm các ngươi. Tử Khanh không muốn cũng sẽ bị nó lôi đi, đã như vậy, chúng ta chờ thêm một lát đi.”
Lư Tử Khải gật đầu nói: “Tính tình của Ngọc Chúc, Tử Khanh không lay chuyển được muội ấy.”
Tuân Trinh hỏi: “Lúc trước các ngươi có hẹn chỗ gặp nhau không? Nếu Ngọc Chúc muốn trở về tìm các ngươi, đại khái sẽ qua đó.”
“Có.” Phương Dĩ Mặc không quá tình nguyện, nhưng vẫn quay đầu chỉ vào Thanh Sơn Đạo bên bờ sông: “Chính là đình bát giác trên sơn đạo kia.”
Vương Uẩn ngước mắt nhìn theo hướng Phương Dĩ Mặc chỉ, trên núi quả thật có một mái đình bát giác cột đỏ ngói vàng, thấp thoáng ở giữa cành lá xanh tươi, du khách trên đường núi đang bước từng bước lên, có lẽ là vì muốn ngắm cảnh từ trên cao.
Tuân Trinh mỉm cười: “Vậy đi thôi.”
Do Phương Dĩ Mặc dẫn đường, mọi người đi lên dọc theo đường núi hẹp. Trong lúc đó, bởi vì đường xá khá xa, Phương Dĩ Mặc đề nghị kể chút chuyện thú vị để chọc cười.
Tuân Trinh không tham dự, chỉ lẳng lặng dự thính.
Hầu hết những gì họ kể là mẩu chuyện cười lý thú được ghi lại trong Hài Cự Lục của Chu Quý nhà Đường và Khải Nhan Lục của Hầu Bạch nhà Tùy. Vì những chuyện này đều có liên quan rất nhiều đến danh nhân lịch sử nên Vương Uẩn không biết buồn cười ở đâu, tuy trong lòng vẫn duy trì thái độ lạnh lùng, nhưng ngoài mặt vẫn nể tình mà mỉm cười. Cũng có lẽ là do những câu chuyện cười ở hiện đại quá mức hài hước nên cô chỉ cảm thấy chuyện bọn họ nói có chút thú vị, cũng chỉ có “có chút thú vị” mà thôi.
Phương Dĩ Mặc để ý thấy tâm hồn Vương Uẩn đang treo ngược cành cây, dừng câu chuyện cười đã nói được một nửa lại, cười nói với Vương Uẩn: “Sư nương có từng nghe nói đến Thơ Thổi Lửa của Vô Danh thị người Đường không?”
“Chưa từng nghe nói.” Vương Uẩn thành thật lắc đầu.
Phương Dĩ Mặc nở nụ cười hơi ranh mãnh: “Xưa kia có đôi phu thê vô cùng yêu thương nhau. Một ngày nọ, trượng phu thấy thê tử đang thổi lửa nấu cơm thì đã xuất khẩu thành thơ: “thổi lửa môi son động, tay ngọc nghiêng thêm củi, xa xa nhìn trong khói, giống như hoa trong sương”. Bài thơ này bị phụ nhân hàng xóm nghe được, phụ nhân đợi trượng phu về nhà, muốn trượng phu cũng làm một bài thơ cho mình, trượng phu đã nói:' thổi lửa môi thâm động, tay đen nghiêng thêm củi, xa xa nhìn trong khói, trông như Cưu Bàn Đồ*'”.
*Cửu Bàn Đồ: là một loài quỷ chuyên hút hết sinh khí của chúng sanh, kể cả con người, có thân người đầu ngựa, với đôi ngọc hành to bằng quả bầu hay bình nước, còn gọi là quỷ bầu hay quỷ bí đao.
Giọng Phương Dĩ Mặc trầm bổng du dương, thần sắc rất sống động, thỉnh thoảng phối hợp với động tác tứ chi, đám người Lâm Phi Hoa “phụt” một tiếng bật cười.
Cưu Bàn Đồ chính là ác quỷ ăn thịt người, Vương Uẩn bị lời nói ác độc của trượng phu trong câu chuyện này chọc cho muốn cười, vui vẻ xong mới phát hiện Phương Dĩ Mặc mượn chuyện cười này trêu chọc cô và Tuân Trinh.
Vẻ mặt nghiêm túc của Lư Tử Khải không kìm được, mang theo chút ý cười: “Ngươi không biết nặng nhẹ như thế, không sợ tiên sinh trách phạt ngươi sao?”
Tuân Trinh cũng có chút dở khóc dở cười, “Tử Thận!”
Phương Dĩ Mặc lạy một cái: “Mạo phạm tiên sinh và sư nương rồi. Lúc trước ta đã nói với sư nương, ta là người không biết nặng nhẹ, mong sư nương đừng so đo với ta.”
Vương Uẩn bị bầu không khí giống như bạn bè cùng đi dạo chơi ngoài thành này lây nhiễm, cười nói: “Ta thông cảm cho ngươi cũng được, nhưng ngươi có hứa hẹn gì không? Nếu không, không phải đã uổng công ta bị ngươi trêu chọc hay sao?”
Phương Dĩ Mặc không ngờ Vương Uẩn lại nói đùa với hắn. Hắn sửng sốt một lát, lại cười ha ha: “Sư nương đã gánh danh tiếng sư nương, ta đương nhiên sẽ đối đãi với sư nương như tiên sinh.”
Vương Uẩn cười nói: “Vậy ta nhớ kỹ, ngươi cũng đừng nói mà không giữ lời.”
Mọi người một đường nói nói cười cười, tiếng cười trong trẻo của các thiếu niên quanh quẩn ở trong núi, như kim ngọc va vào nhau, khiến người nghe cảm thấy vui vẻ.
Khi đi lên nữa, Tuân Trinh đột nhiên dừng bước chân.
“Tiên sinh làm sao vậy?” Vương Uẩn hỏi.
“Ngươi nghe đi.” Tuân Trinh ôn hòa nói.
“Hả?” Lâm Phi Hoa phản ứng nhanh nhạy nhất: “Sao lại có tiếng nữ tử khóc?”
Lúc này, nhóm Vương Uẩn đang đi trên đường núi hẹp, gió núi thổi qua cây tùng sam cao lớn, tạo thành những lớp sóng lá, cộng thêm tiếng cười lúc trước, rất khó để ý thấy có thanh âm khác tồn tại.
Vương Uẩn tập trung chú ý vểnh tai lên cẩn thận nghe, mới mơ hồ nghe được một chút.
Đó là tiếng khóc đè nén của một cô gái, nức nở nghẹn ngào, như yêu ma trong núi, nếu nghe lúc nửa đêm thì sẽ nghĩ là đụng phải yêu quái trong núi, nhưng ban ngày ban mặt thì nghe thế nào cũng thấy là tiếng cô nương nhà ai đó chịu thiệt, trốn đi khóc lén.
“Tiểu nương tử nhà ai leo núi ngã xuống à?” Phương Dĩ Mặc hỏi.
Tề Tĩnh Thiện nhướng mày: “Có lẽ vậy, đường núi gập gânhf, nhất thời xẩy chân cũng không chừng.”
Trông có vẻ không muốn để ý lắm.
Vương Uẩn không đồng ý: “Hôm nay nhiều người, khó tránh khỏi có người lòng mang ý xấu, đi xem thử đi, nhỡ đâu thật sự bị bắt nạt, không phải chúng ta đã trở thành hạng người khoanh tay đứng nhìn, sống chết mặc bay sao?”
Nếu thật sự có người nào đó mượn việc cây cối rậm rạp, bóng cây như cái lọng, làm chuyện gì đó, làm vấy sự trong sạch của con gái nhà người ta, cô lại cứ như vậy rời đi, sau đó nhất định sẽ hối hận. Nhóm bọn họ đông người, đi xem cũng không sao.
Hơn nữa, cô có lý do tin tưởng, đám người Tuân Trinh và La An Thái sẽ không ngồi yên không để ý tới.
La An Thái hiển nhiên cũng hết sức tán đồng với Vương Uẩn, cau mày nói: “Nếu lúc này rời đi, xảy ra chuyện gì, chính là lỗi của chúng ta.”
Vương Uẩn nghiêng đầu nhìn Tuân Trinh.
Tuân Trinh Hồi cười khích lệ, nụ cười ấm áp đó khiến Vương Uẩn có chút hoảng hốt.
Tuân Trinh nói, “Vậy thì đi xem đi.”
Hình như tiếng khóc truyền tới từ bên trái đường núi, nhóm Tuân Trinh quay đầu vượt qua thềm đá, đi về phía bên trái đường núi.
Hai bên đường núi là sườn núi nhỏ, cỏ cây um tùm, cây cối trên núi rễ sâu, xanh um tươi tốt. Bởi vì có rất ít người chặt cây, cho nên người đi đường lui tới dưới tàng cây thường nghỉ chân hóng mát.
Tuân Trinh đi trước, bước qua thềm đá đi lên sườn núi, Vương Uẩn đang muốn cất bước thì y đột nhiên vươn tay, thấp giọng nói: “Tiểu hữu, đưa tay cho ta, cẩn thận dưới chân.”
Vương Uẩn nhìn bàn tay rõ ràng khớp xương của Tuân Trinh, thật ra cô rất muốn nói không cần lo lắng cho cô, trước kia cô trèo cao rất nhiều lần, bây giờ chẳng qua chỉ là bước lên bậc thang mà thôi.
Nhưng nhìn Tuân Trinh như thế, cô không tiện từ chối, thật cẩn thận đặt tay lên. Bàn tay to ấm áp kia nắm chặt cô vượt qua bậc đá, đợi Vương Uẩn đứng vững, lại nhanh chóng buông ra.
Vương Uẩn không dám nhìn những học sinh kia nữa, chắc chắn tương tác giữa cô và Tuân Trinh đã bị phát hiện, quá mất mặt.
***
Mọi người tiếp tục đi về phía trước, cỏ cây càng thêm xanh tốt, tiếng khóc cũng càng thêm rõ ràng, mơ hồ xen lẫn tiếng nói chuyện đứt quãng.
Vòng qua khúc ngoặt, hai người quen và một thiếu nữ yểu điệu xuất hiện.
Thiếu nữ mặc váy xếp màu đỏ, ngón tay như ngọc che mặt. Nàng đang khóc nức nở rất đau, thân thể thướt tha, tư thái phong lưu.
Mà hai người quen chính là Sài Ngọc Chúc và Trương Đình Khê mà Vương Uẩn nhìn thấy hôm nay.
Sao bọn họ lại ở đây?
Sắc mặt Sài Ngọc Chúc hơi buồn rầu lôi kéo tay thiếu nữ kia, khuyên gì đó. Trương Đình Khê cứng ngắc đứng ở một bên, sắc mặt rõ ràng mang theo hối hận nhưng lại có vẻ không chịu cúi đầu.
Giọng nói của thiếu nữ mềm mại uyển chuyển, bởi vì vừa khóc nên giọng còn mang theo chút run rẩy: “Ta hảo tâm an ủi ngươi, ngươi lại đối đãi với ta như thế, Trương Đình Khê ngươi có lương tâm không?”
Lúc này, ba người nghe được tiếng bước chân, đều ngẩng đầu lên.
Thiếu nữ có tướng mạo rất xinh đẹp, nhưng trên khuôn mặt mềm mại như cánh hoa lại có nước mắt lăn dài, hốc mắt ửng đỏ, thoạt nhìn cực kỳ đau lòng.
Cho dù Vương Uẩn nhìn thấy không ít thiếu nữ sĩ tộc xinh đẹp, giờ phút này cũng ngơ ngẩn vì vẻ đẹp tuyệt trần của thiếu nữ trước mắt.
Nhìn thấy nhóm Vương Uẩn, vẻ mặt của ba người kia đều khác nhau.
Hai mắt Trương Đình Khê khẽ mở, có vẻ hơi buồn cười.
Hắn không ngờ rằng, Tuân Trinh và mọi người sẽ đến đây, cũng không thể ngờ rằng Vương Uẩn sẽ đi cùng với bọn họ.
Trong lòng Vương Uẩn cũng vô cùng khiếp sợ. Gặp lại Trương Đình Khê và Sài Ngọc Chúc thật sự là có duyên, nhưng sao lần nào cũng để cô gặp hình ảnh xấu hổ Trương Đình Khê ức hiếp người ta chứ? Nhưng lần này đối tượng bị ức hiếp không phải người ăn xin, mà là quý nữ nhà nào đó.
Tuân Trinh gật đầu cười: “Ngọc Chúc, Tử Khanh, và vị tiểu nương tử này.”
“Nha!” Thiếu nữ đang khóc thút thít dậm chân kêu lên một tiếng sợ hãi, cuống quít lau nước mắt. Bởi vì đột nhiên xuất hiện nhiều đàn ông xa lạ, khuôn mặt của nàng nhanh chóng đỏ ửng, kiều diễm ướt át như hoa hải đường.
Sau khi nhìn thấy bọn họ Sài Ngọc Chúc giật mình, vui mừng như thấy được cứu tinh, lao về phía mọi người: “Là tiên sinh! Sao các ngươi lại ở đây?”
Nàng chạy chậm nửa đường lại phanh lại: “A? Tỷ tỷ sáng nay?” Sài Ngọc Chúc cả kinh kêu lên với Vương Uẩn, hai hàng lông mày giương lên, chớp mắt, hết sức không thể tưởng tượng nổi: “Sao lại đi cùng tiên sinh?”
Lâm Phi Hoa cười giới thiệu: “Ngọc Chúc, đây là sư nương, còn không mau chào sư nương?”
“Sư nương?” Tiểu cô nương trợn tròn mắt, bật thốt lên: “Thế không phải Trương Đình Khê đã ức hiếp sư nương sao?”
Lâm Phi Hoa cả kinh: “Cái gì?”
Nhất thời tất cả mọi người đều bị lời này hấp dẫn chú ý, đều nhìn về phía Trương Đình Khê và Vương Uẩn, ngay cả thiếu nữ vừa khóc cũng không khỏi chú ý.
Phương Dĩ Mặc hỏi: “Sư nương, Ngọc Chúc nói vậy là có ý gì?”
Vương Uẩn lập tức trở thành tiêu điểm của mọi người, vội xua tay giải thích: “Không có chuyện này, có lẽ Sài Ngọc Chúc nghĩ đến việc Trương Đình Khê giận chó đánh mèo đối với nàng lúc trước, nghiêm túc tính toán thì cũng không có cái gì.”
Vương Uẩn có chút đau đầu. Trước mặt mọi người nhất định phải giải thích một phen, nếu không về sau cô gặp với các thiếu niên nói không chừng sẽ có ngăn cách. Bọn họ quanh năm suốt tháng chơi với nhau, Vương Uẩn vừa gả cho Tuân Trinh, so sánh với tình nghĩa đồng môn, cô chỉ là một sư nương đột nhiên đến, nếu chớp mắt có mâu thuẫn với học sinh y, thật sự không phải chuyện vẻ vang gì, khiến y cũng khó xử.
Lúc này, Tuân Trinh đột nhiên dùng giọng nói chỉ hai người có thể nghe thấy, trấn an: “Tiểu hữu chớ hoảng hốt.”
Vương Uẩn giống như bị tiêm một liều thuốc an thần, dùng giọng điệu bình tĩnh thuật lại sự việc một lần, cố ý bỏ qua phần Trương Đình Khê ức hiếp tên ăn mày bị vây xem, chỉ nói hắn bị tên ăn mày quấn chân.
Lâm Phi Hoa thở phào nhẹ nhõm.
La An Thái ôn hòa khẽ cười: “Thì ra chỉ là hiểu lầm thôi.”
Trương Đình Khê cụp mắt xuống, như có điều suy nghĩ.
Tuy Sài Ngọc Chúc không rõ, nhưng cũng nhận ra lời mình vừa nói có chút không ổn, ngoan ngoãn không lên tiếng, chỉ chớp mắt tò mò đánh giá mọi người.
Phương Dĩ Mặc nhìn thiếu nữ, lại nhìn Trương Đình Khê, sắc mặt lập tức trở nên cổ quái: “Nói như vậy, Trương Đình Khê ngươi bị tên ăn mày quấn chân, chạy tới bắt nạt cô nương nhà người ta để trút giận à?”
“Phương Dĩ Mặc, ngươi câm miệng!” Sắc mặt Trương Đình Khê rất khó coi.
Phương Dĩ Mặc cười hì hì nói: “Ngươi bảo ta câm miệng, ta cứ không câm đấy. Miệng mọc trên người ta, ngươi làm gì được ta?”
Phương Dĩ Mặc bĩu môi: “Ta biết, ngươi và Trương Đình Khê thân nhau nhất, cái gì cũng thiên vị hắn nhất.”
“Ta và hắn là bạn bè từ khi còn nhỏ, ta không thiên vị hắn thì thiên vị ai đây?” Tề Tĩnh Thiện thản nhiên cười, không quên đưa tay ra bắt chuyện với Sài Ngọc Chúc: “Ngọc Chúc, đến đây.”