"Ngọc Chúc ta hỏi muội, sao bọn muội lại chạy đến nơi này?" Tề Tĩnh Thiện hỏi.
"Muội vốn định kéo Trương Đình Khê về tìm các huynh." Sài Ngọc Chúc ngẩng đầu đáp, giữa đôi lông mày có chút buồn rầu, ngược lại có vẻ vô cùng đáng yêu: "Trên đường gặp được Sầm tỷ tỷ, Sầm tỷ tỷ tốt bụng an ủi hắn, hắn thì hay rồi! Lại chọc Sầm tỷ tỷ khóc!"
Sầm Linh Lộ thấy Sài Ngọc Chúc nhắc đến mình, sắc mặt càng đỏ hơn, thấp giọng nói: "Gia Nghi, gặp đã lâu."
Tề Tĩnh Thiện cười nói: "Chắc cũng đã ba tháng không gặp." Hắn suy nghĩ một lát, lại thản nhiên hành lễ: "Mặc dù không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng Tử Khanh làm sai, ta ở đây thay Tử Khanh nhận lỗi. Hai người cùng nhau lớn lên, tính cách của hắn, chắc ngươi cũng biết."
Nước mắt trên mặt Sầm Linh Lộ đã khô, lắc đầu: "Không sao."
Trương Đình Khê có vẻ cực kỳ bất mãn với hành vi của Tề Tĩnh Thiện, khẽ hừ một tiếng: "Chỉ có ngươi ôn văn hiểu lễ nhất."
Tề Tĩnh Thiện cười khẽ: "Nếu bàn về ôn văn hiểu lễ, ta không bằng một góc tiên sinh."
Trương Đình Khê nhìn Tuân Trinh đang mỉm cười, khí thế trong nháy mắt yếu đi, thấp giọng nói: "Tiên sinh đương nhiên mạnh hơn ngươi, cũng mạnh hơn rất nhiều người."
Trong lời nói của hắn mang theo tình cảm quấn quýt nồng đậm, nét mặt giống như con báo con vừa mới giương nanh múa vuốt thu hồi móng vuốt sắc bén dịu dàng ngoan ngoãn.
Vương Uẩn hơi giật mình.
Những người khác đều thấy nhưng không thể trách.
Chỉ là Phương Dĩ Mặc "chậc chậc" hai tiếng, tỏ vẻ thảm không nỡ nhìn mà nhắm mắt lại: "Mỗi lần nghe thấy ta đều nghiến răng nghiến lợi, cũng không biết tiên sinh chịu đựng như thế nào."
Cuồng? Cuồng thầy?
Người này hơi âm trầm, với ai cũng kiêu ngạo, với Tuân Trinh lại cung kính hữu lễ.
Tuân Trinh cười nói: "Tử Khanh tôn kính ta, vì sao ta không thể chịu đựng?"
Khóe môi La An Thái cong lên: "Nếu tất cả mọi người đều ở đây, không bằng hôm nay chúng ta nhân cơ hội này, cùng nhau leo núi đi."
Lâm Phi Hoa cười nói: "Trường Canh có ý này, sao chúng ta lại không nghe theo?"
Vương Uẩn thấy Sầm Linh Lộ đứng lặng ở đó, xung quanh đều là nam tử, ánh mắt không ngừng nhìn về phía mình. Sầm Linh lộ có dáng người yểu điệu khỏe mạnh, tuy không phải liễu yếu đào tơ, nhưng bởi vì vừa mới khóc xong nên cũng đặc biệt khiến người ta thương yêu. Vương Uẩn đi lên phía trước bắt chuyện với nàng.
Sầm Linh Lộ mới đầu có chút ngượng ngùng, những rất nhanh đã thả lỏng xuống.
***
Sài Ngọc Chúc giống như một con yến non chạy vội tới trước mặt mọi người, đường núi quanh co khúc khuỷu, nàng ấy lại như giẫm trên đất bằng, không lộ ra chút mỏi mệt nào.
Sầm Linh Lộ kéo tay Vương Uẩn đi theo phía sau. Tuy rằng nàng ấy thẹn thùng, nhưng không nhịn được liếc mắt nhìn những thiếu niên đang phất ống tay áo, hai mắt chớp động vẻ tò mò.
Vương Uẩn vô cùng có thiện cảm với nàng ấy.
Sầm Linh Lộ hoàn toàn phù hợp với tưởng tượng của cô về các kiều nữ sĩ tộc, có chút thẹn thùng nhưng không yếu ớt, biết lễ đồng thời lại không bị lễ giáo phong kiến trói buộc, duy trì lòng hiếu kỳ, ngây thơ đến mức làm cô cũng sinh lòng yêu thích. Chẳng trách Trương Đình Khê thỉnh thoảng lại nhìn trộm nàng ấy một cái.
Vương Uẩn cảm nhận được ánh mắt của Trương Đình Khê. Hắn tự cho là mình che giấu rất tốt, nhưng mà người xung quanh dường như không ai không biết, không ai không hiểu tâm tư của hắn, nhưng thái độ của tất cả mọi người đều là xem kịch vui, không có ai vạch trần. La An Thái nhìn thấy cũng cười trộm.
Dường như Trương Đình Khê muốn xin lỗi Sầm Linh Lộ, nhưng lại không bỏ được lòng tự tôn nực cười của mình, không được tự nhiên. Sầm Linh Lộ không muốn để ý đến hắn nữa, chỉ lôi kéo Vương Uẩn nói chuyện với nàng.
Đó là chuyện giữa hai người bọn họ, Vương Uẩn kẹp giữa hai người, tay chân có chút không được tự nhiên.
Nhưng mà cô lại nghĩ lại thì phát hiện mình không cần như thế, cô cũng không phải là đương sự, hai người kia mới là người không được tự nhiên.
Vì vậy, cô quyết định, giới thiệu các học sinh của Tuân Trinh cho Sầm Linh Lộ.
"Người mặc áo gai kia tên là Lư Tử Khải."
"Người không câu nệ là Phương Dĩ Mặc."
"Người mặc áo đỏ có tướng nữ nhân tên là Lâm Phi Hoa."
"Người đẹp trai tuyệt vời kia chính là La An Thái."
Sầm Linh Lộ nghiêng tai lắng nghe, vẻ mặt kì lạ, đôi mắt như là nước sông chảy cuồn cuộn, nhìn quanh phát sáng.
...
Khi mọi người đi tới đình bát giác, bên cạnh đình đã tụ tập không ít du khách.
Nơi đây là một nơi nghỉ ngơi. Dưới mái cong của đình bát giác có treo một cái chuông, gió nhẹ thổi qua, gió thổi rung chuông, khiến người nghe cảm thấy sảng khoái tinh thần.
Bên cạnh đình mọc không ít hoa dại, Sài Ngọc Chúc cười hì hì đi hái hoa. Tuổi nàng ấy không lớn lắm, lại rất giỏi bện hoa, chỉ thấy ngón tay nàng ấy làm rất nhanh, chỉ chốc lát sau đã bện xong ba vòng hoa. Nàng ấy tự mình đeo một cái, cầm hai cái cho Vương Uẩn và Sầm Linh Lộ.
Vương Uẩn đeo cho Sầm Linh Lộ, nhưng mình lại không đeo. Cô đã lớn như vậy rồi, đeo hoa ở trước mặt mọi người có chút xấu hổ.
Sầm Linh Lộ cài hoa, chẳng những không bị hoa trên đỉnh đầu làm cho thất sắc, ngược lại càng giống như một vị thần nữ.
Sầm Linh Lộ đỏ mặt, ánh mắt dịu dàng nhìn hắn. Trương Đình Khê cũng đỏ mặt lên, quay đầu thấp giọng nói: "Đẹp."
Sài Ngọc Chúc cười ha ha: "Đẹp, cũng không liên quan đến ngươi."
Vương Uẩn nhìn thấy Trương Đình Khê chán nản, muốn đánh người.
***
Rời khỏi đình, mọi người một đường hướng lên, đảo mắt đã đến đỉnh núi.
Từ đỉnh núi nhìn xuống, núi xanh nguy nga liên miên chập chùng, mây mù lượn lờ, có thể quan sát toàn bộ thành Đại Lương dưới núi, dân cư san sát nối tiếp nhau bao vây hoàng cung khí thế mênh mông. Chân trời hiện ra kim quang, gió núi đỉnh núi cuốn lên lá rụng bay về phía hoàng thành, bầu trời có chim bay xẹt qua, trong nháy mắt đã biến mất ở dưới bầu trời vô tận.
Khoảnh khắc đó, Vương Uẩn bị chấn động đến mức gần như rơi lệ.
Gió núi từng trận, bọn họ lưng tựa Trường Giang, mặt hướng hoàng thành. Trong nháy mắt đó, cô giống như xuyên qua lịch sử, cảm động vì tang thương hoàng cung gió trở mây vần. Mà bất luận triều đại thay đổi bao nhiêu lần, dân chúng phố phường dưới núi vẫn một đời lại một đời sinh sôi nảy nở không thôi, mỗi hộ gia đình đều đang trình diễn bi hoan ly hợp khác nhau.
Vậy mới biết bản thân nhỏ bé như hạt cát trong biển cả, người như giọt nước, như sương mai, thoáng qua tức thì, không đáng giá nhắc tới.
Trong nháy mắt đó, cảnh bị vây ở trong trạch đấu đã trở nên vô cùng buồn cười.
Lúc này các thiếu niên bên cạnh cũng bị cảnh sắc chấn nhiếp, lại cao giọng cười ha ha, là chí khí nam nhi có thể lấp núi, là khí phách của thiếu niên thư sinh, chỉ điểm giang sơn, phóng khoáng tự do.
"Đời người vốn chẳng tròn trăm, mắc chi ôm nỗi băn khoăn ngàn đời*, thấy cảnh này, đau buồn ư?" Phương Dĩ Mặc cười lớn nghiêng đầu hỏi Lư Tử Khải bên cạnh.
*Câu thơ Sinh Niên Bất Mãn Bách, khuyết danh, bản dịch thơ theo Thi Viện.
Lư Tử Khải cười nói: "Có vui có buồn, ngược lại không đến mức thê lương bất an, chỉ là..."
La An Thái xưa nay ôn hòa cười nói: "Chỉ là... "Đời người không làm An Kỳ Sinh, uống say xuống biển cưỡi cá voi*", trăm năm mây khói chớp mắt, dù phải làm ra gì đó mới không đến mức dần dần già đi, hối hận cả đời."
*Hai câu trong bài Trường Ca Hành của Lục Du. An Kỳ Sinh, theo Baidu là một đạo sĩ tu hành đắc đạo, nhưng ở chùa Yên Tử của Việt Nam có một tượng đá được gọi là tượng An Kỳ Sinh, vị này cũng được cho là một tu sĩ có y thuật, chữa bệnh cho bách tính miền biển, từng gặp Tần Thủy Hoàng.
Sầm Linh Lộ cũng chậm rãi mỉm cười: "Vậy ta sẽ đợi các ngươi thi triển kế hoạch vĩ đại."
Sài Ngọc Chúc cảm thấy mới lạ, giọng nói giòn giã tiếp lời Sầm Linh Lộ: "Ta cũng chờ các ngươi tương lai có thể có thành tựu, để ta có cớ mà khoe mẽ."
Các thiếu niên đều cười to.
Trên núi đầy mây trắng, không biết là vị du khách nào lòng có cảm giác, đang thổi tiêu. Tiếng tiêu ù ù truyền đến, như bay xuống từ mây trắng, thê lương hòa hoãn, biến hóa cùng mây mù. Người nọ thổi tới chỗ động tình, tiếng tiêu càng xa xăm, cảm giác thế sự biến ảo khôn lường, bãi bể nương dâu.
Vương Uẩn mỉm cười nhìn các thiếu niên bên cạnh, đáy lòng cũng sinh ra một cỗ hào khí.
Tuân Trinh đột nhiên nhẹ giọng hỏi: "Tiểu hữu hình như có cảm giác?"
Vương Uẩn đáp, "Nghĩ đến Xích Bích Phú của Tô Đông Pha, cũng nghĩ đến Tiêu Dao Du của Trang Chu."
"Hả?"
"Nghĩ đến rất nhiều." Vương Uẩn mỉm cười: "Cũng nghĩ đến Lan Đình Tự, nghĩ đến danh sĩ Ngụy Tấn, nghĩ đến thể ngộ của bọn họ đối với cuộc đời." Nói đến đây, cô có chút ngượng ngùng: "Khiến tiên sinh chê cười rồi."
Danh sách tên mà biết có hạn, suy nghĩ phức tạp, nhất thời cũng nghĩ không ra cái gì, ngược lại là cổ văn học mà cô đã học thuộc hồi cấp ba đúng lúc kích động nội tâm cô, chấn động thật lâu sau. Tâm của cô bình tĩnh lại, yên tĩnh trước nay chưa từng có.
Thiếu niên bên cạnh không phải là vịt bơi trong nước, không phải ve sầu hay chim cu, mà là côn bằng* quẫy nước ba ngàn dặm, vượt qua xoáy nước mà đi chín vạn dặm, nhìn khắp non sông.
*Côn bằng: loài đại bàng do cá côn hóa thành trong Tiêu Dao Du của Trang Tử.
Nghĩ đến đây, lần đầu tiên cô ngẩng đầu chuyên chú nhìn thẳng vào hai mắt của Tuân Trinh.
Tuân Trinh thản nhiên mỉm cười, đôi mắt kia trải qua thế sự, nhìn khắp thế gian vạn vật, chất chứa rất nhiều rất nhiều.
Vương Uẩn từng chữ một, chân thành nói: "Đa tạ tiên sinh."
Đa tạ ngươi, kéo ta từ trong vũng bùn ra ngoài, giúp ta thoát khỏi cảnh bị vây ở trong một trạch viện lục đục với nhau. Đa tạ ngươi, để cho ta thấy được phong cảnh đẹp như vậy, để cho ta cảm nhận được thiên địa mênh mông, đột phá lồng giam tạm thời, có thể tiêu dao thiên địa.
Tuân Trinh cũng cười, đó là lần đầu tiên Vương Uẩn nhìn thấy y cười thoải mái như thế. Ygiơ tay phủ lên đỉnh đầu Vương Uẩn, khẽ xoa đầu cô: "Ta chưa từng làm gì cả, tiểu hữu vốn không nên như thế."
"Chỉ tiếc ta là kẻ ngu dốt, không làm được gì cả." Vương Uẩn hạ giọng.
Cô không giống đám người La An Thái, cô biết mình vô năng, nghe nói Tuân Trinh nói như vậy, lại khiến cô sinh ra cảm giác thất bại.
Tuân Trinh nói: "Tiểu hữu."
Vương Uẩn nói: "Hả?"
Tuân Trinh nói: "Vừa rồi tiểu hữu từng nói nghĩ đến Tiêu Dao Du, tiểu hữu có hiểu Tiêu Dao Du không?"
Vương Uẩn nói: "Không hiểu."
Sao mà cô hiểu được sự huyền diệu trong đó chứ, chân ý trong đó, mỗi người đều có lý giải riêng, vốn không có đáp án thống nhất.
Tuân Trinh lại cười nói: "Sẽ có một ngày, tiểu hữu sẽ biết được, ta tin tưởng tiểu hữu."
Vương Uẩn không nói.
Có lẽ Tuân Trinh muốn cô thoát khỏi phàm tục, thật sự đạt được cảnh giới tự do, thoát khỏi gánh nặng, tiêu dao khắp trời đất, nhưng sao có thể đơn giản như thế chứ?
"Bạch Ngọc Kinh trên trời, mười hai lầu năm thành, tiên nhân xoa đầu ta, kết tóc thụ trường sinh".” Vương Uẩn nhẹ giọng thì thầm: "Tiên sinh, ngài là tiên nhân sao?"