Nam Chính Luôn Có Thể Nghe Được Ta Nói Chuyện

Chương 22: Ba chương trong một



Quý Ly cũng đã góp nhặt đủ chứng cứ, khiến Biên Lâm phải đầu hàng trước pháp luật.

Cho đến một khắc Biên Lâm bị tống vào tù, hắn ta mới biết được, hóa ra người tự tay tống hắn ta vào tù thế mà lại là con trai của em mình!

Lúc Biên Thích mai danh ẩn tích, khi Quý Ly được sinh ra đã cho hắn theo họ mẹ, họ Quý, tên Ly, ý nói sạch sẽ tinh khiết giống như ngọc.

Động tĩnh lớn như vậy, đương nhiên Biên lão gia cũng biết. Khiến ông không ngờ được nhất là thằng con lớn lại hại chết đứa thứ hai! Trong khoảng thời gian ngắn liền ốm đau bệnh tật không dậy nổi.

Tập đoàn Biên gia khổng lồ như vậy lại liên tiếp thiếu đi hai vị lãnh đạo, thị trường chứng khoán mau chóng sụt giảm, họ hàng thân thích chỉ lo giữ chặt lấy thân mình, chỉ còn lại Biên Vũ Thần gồng mình lên chống đỡ, tiếc là hắn không học vấn không nghề nghiệp, tư tưởng lại bảo thủ, Biên gia liền trong tình trạng nước sôi lửa bỏng.

Đến mức em iu Lâm Thanh Thanh của hắn làm hắn phiền chán đến nỗi phải vứt bỏ luôn, sau đấy cô ta luôn muốn tìm cơ hội để lật mình trong giới giải trí, nhưng thật đáng tiếc, sự việc cô ta hắt nước bẩn cho ảnh hậu còn chưa ai quên đâu, từ lúc công chiếu phim, cứ đến đoạn cô ta diễn là bị cư dân mạng mắng đến máu chó đầy đầu, sau lại bị tuôn ra cô ta bất hòa hơn phân nửa đoàn làm phim, tiền đồ hoàn toàn bị hủy hoại.

Lâm Thanh Thanh cảm thấy rằng mình đi đến nước đường cùng này đều do Biên Vũ Thần, Tống Mộ Từ với Quý Ly thì cô ta không làm gì được, nhưng Biên Vũ Thần lại có thể, dù sao cô còn có nhược điểm của hắn trong tay, vì thế Lâm Thanh Thanh với Biên Vũ Thần quay ra tàn sát lẫn nhau. Đúng là yêu nhau lắm cắn nhau đau mà.

Sau khi Quý Ly thu thập Biên gia xong, liền mặc kệ Biên gia tự sinh tự diệt, chuyện năm đó, không người nào ở Biên gia thoát được liên quan. Vào khoảnh khắc cha của hắn đoạn tuyệt quan hệ với Biên gia thì cũng không có chút nào liên quan đến hắn nữa.

Hắn không mơ ước sản nghiệp của Biên gia, cũng không quản sống chết của bọn họ.

Từ đầu đến cuối, hắn chỉ muốn đòi lại công đạo cho cha mẹ mình.

Quý Ly gạt bỏ hết mọi cảm xúc, thu thập đồ đạc, tiếp tục chạy tới hành trình kế tiếp.

- ----------------------------

Năm năm sau.

Tại sân bay có một cô gái mang theo kính râm to, đeo khẩu trang, trang bị kín mít kéo theo vali xuất hiện. Thần sắc cô câu nệ, nhìn xung quanh, hình như sân bay hôm nay có hơi nhiều người thì phải.

"Không phải ngươi nói rất nhanh à? Còn không phải năm năm sau mới đến giai đoạn nhiệm vụ cuối cùng?" Người tới là Mộ Từ, cô ở thế giới này chờ kết thúc nhiệm vụ, bây giờ tới tham gia lễ trao giải ảnh đến của Quý Ly.

"Ý ta là năm năm trong chớp mắt, chứ không phải thật sự trải qua năm năm nha." Hệ thống một đầu hắc tuyến.

"..." Lật bàn.

Ngay lúc Mộ Từ với hệ thống đang đấu khẩu với nhau, đột nhiên đoàn người hò hét ầm ĩ, đinh tai nhức óc, làm Mộ Từ hoảng một trận, cô theo bản năng quay đầu nhìn lại.

"Quý Ly Quý Ly!"

"Ly Ly, a a a, mẹ ở đây này!"

"Nhóm Tế tư (Quý ti) vĩnh viễn yêu anh!"

"Chồng yêu đẹp trai quá xá!"

Mộ Từ nghe xong liền nhíu mày, tế tư? Quả biệt danh của fan này nghe thật ba chấm, bất quá cô khong có ác ý gì, chỉ đơn giản châm chọc một chút.

Sau đó theo ánh mắt của mọi người, nhìn về phía mục tiêu.

(Truyện được đăng tải duy nhất tại Wattpad Cố Mộng Nhan)

Bên trong đoàn người, một người đàn ông nhan sắc tuấn mỹ, khí chất toàn thân cao quý thanh lãnh, đôi mắt lạnh lùng nhưng lại đẹp đến mức khiến người ta kinh tâm động phách, chỉ cần nhìn thoáng qua, cũng có thể khiến cho tim ngừng đập mấy giây.

Người đàn ông như cảm nhận được cái gì, nhìn về phía bên này, rồi rất nhanh dời tầm mắt, cùng fan của hắn chào hỏi.

Mộ Từ trong lòng lộp bộp một chút.

"Ta cảm thấy vừa rồi hắn nhận ra ta." Ánh mắt Quý Ly vừa rồi nhìn qua, quen thuộc làm cho người ta kinh hãi, trong nháy mắt cô nhìn thẳng vào mắt hắn kia, cô có loại cảm giác như bị nhìn thấu.

"Ngươi suy nghĩ nhiều quá rồi, ngươi lại không có hào quang nữ chính, bộ dáng cũng không phải xinh đẹp tuyệt đỉnh, ngươi còn ngụy trang như thế, người qua kẻ lại, không có khả năng hắn nhận ra ngươi đâu." Hệ thống mặt không biểu cảm châm chọc một câu.

Mộ- tầm thường –Từ "..."

Không nhận ra cô thì tốt rồi, không quản nữa, Mộ Từ xoay người tiếp tục đi về phía trước, trước tiên cô ra bên ngoài gọi xe đã, rồi tìm khách sạn ở một đêm, mà ngay thời điểm cô vừa xoay người, người đàn ông lại nhìn về bên này, khóe miệng khẽ cong lên.

Mộ Từ kéo vali ra khỏi sân bay, trầm trồ khen ngợi chiếc xe ở trước mặt, mới vừa lại gần định mở cửa xe, phía sau liền truyền đến một giọng nam, vừa quen thuộc lại vừa xa lạ, mang theo một chút ấm ức.

"Nhìn thấy tôi cũng không thèm lên tiếng chào hỏi à?"

Phảng phất như ghé vào bên tai cô nói, hô hấp ấm nóng phả vào cổ, nhưng ngữ khí lại mang theo xa cách.

Trái tim Mộ Từ thắt lại, tay run run, hành động nhanh hơn não mở luôn cửa xe, ngay sau đó cửa xe bị người đàn ông gắt gao đè lại, cô kéo nửa ngày, cửa xe không di chuyển chút nào.

"..." Đang chơi kéo co à.

Nhìn Mộ Từ không nói gì, Quý Ly hơi sửng sốt, như đột nhiên nghĩ đến cái gì, mang theo một chút phiền chán không thể che giấu, hắn lại nói.

"Tỷ tỷ, sao chỉ có một mình, mấy em trai tiểu thịt tươi đâu, thế nào lại không đến cùng em?" Lời nói của hắn rõ ràng thân cận ngọt ngấy, nhưng lại có một loại hàn ý lạnh thấu xương.

Mộ Từ bị hắn bất thình lình trào phúng làm cho mộng mị.

"Hệ thống đâu! Sao lại thế này, hắn nói lời này là có ý gì?!" Mộ Từ quát.

"À, chuyện này, lúc trước ngươi trực tiếp sử dụng cỗ máy thời gian, cho nên một ít sự tình liên quan đến cô liền sinh ra bug, thế giới này tự động bổ sung vào. Đúng rồi, ta hình như quên nói cho ngươi biết, dựa theo kịch bản phát triển, ngươi hiện tại là một người không có được tình yêu, ngược lại đành cam chịu, triệt để buông thả chính mình, ham thích tìm kiếm tiểu thịt tươi để giải sầu nha."

Ngữ khí hệ thống không hề dao động, sau đó lại bổ sung một câu: "Tuy rằng hiện tại thanh danh ngươi đã ô uế, nhưng thể xác lẫn tinh thần vẫn sạch sẽ như trước, xin mời bảo trì thể xác và tinh thần sung sướng, tiếp tục hoàn thành nhiệm vụ."

Mộ Từ bị lời nói của nó làm thở không ra hơi, cuối cùng hơn thiên ngôn vạn ngữ cũng chỉ biết nói đúng một câu, mẹ kiếp!

Mẹ nó sử dụng cỗ máy thời gian còn mang tác dụng phụ!

Cảm giác áp bách của Quý Ly càng ngày càng mạnh, Mộ Từ kéo kéo khóe miệng cứng ngắc, nói: "Nơi này là trường hợp công cộng."

Cho nên mời đại ảnh đế chú ý đúng mực! Đừng nghĩ động tay động chân, nói chuyện cũng không được!

"Được, tôi đã biết." Quý Ly dừng một chút, trả lời.

"Để sau...??? Anh lại biết cái gì?!" Mộ Từ còn chưa nói hết câu, tay đang cầm vali bị người một phen kéo đi, tay của cô bị một bàn tay to nắm giữ, sau đó bị người kéo đến trước chiếc xe màu đen.

Mới vừa tiến đến, có một người đàn ông trẻ tuổi đi xuống, có chút vô lại, tuy rằng ăn mặt quy củ, nhưng luôn có cảm giác cà lơ phất phơ.

Hắn tiến vài bước đến cầm vali trong tay Quý Ly, mở cốp xe ra cất vào, rồi ngồi trở lại ghế phó lái.

Ngay sau đó, Mộ Từ bị Quý Ly lôi kéo ngồi xuống ghế sau.

"Chào chị dâu!" Người đàn ông kia ngồi vào ghế phó lái, nhìn thoáng qua phía sau, sau đó cợt nhả ân cần thăm hỏi với Mộ Từ.

"Lái xe." Âm thanh Quý Ly lạnh lùng, nhưng đối với hành vi của hắn lại không có nổi giận.

"Được rồi! Tiểu Vương, mau, lái xe lái xe!" Cúc Hạo vẻ mặt 'em biết mà', thúc giục người ngồi ghế lái.

Rất nhanh xe liền khởi động, rời đi.

Dọc theo đường đi, từ đầu đến cuối Quý Ly không nói một câu nào, Cúc Hạo ngồi đằng trước lại hứng thú dào dạt liên tiếp hỏi Mộ Từ mấy vấn đề, còn lấy danh nghĩa là quan tâm.

"Hiện tại chị dâu có bạn trai không?" Cúc Hạo một bộ không sợ không sợ đất hỏi.

Khóe miệng Mộ Từ giật giật, mi luôn miệng kêu chị dâu, lại mẹ nó hỏi cái câu này, con hàng này tuyệt đối là muốn hại cô, người đàn ông bên cạnh đang không ngừng tỏa ra khí lạnh, cô vội vàng trả lời: "Không có, ngày nào cũng bận rộn như thế, lấy đâu ra bạn trai."

"Bên người Tống ảnh hậu nhiều yêu tinh như vậy, bận là phải." Quý Ly thình lình nói một câu trào phúng, ngữ khí lại mang theo cảm giác ghen tuông.

"..." Làm gì được miếng nào.

Mộ Từ ngượng ngùng cười, bày tỏ trên mạng đều là nói bậy. Không có tiểu yêu tinh nào hết, tiểu yêu tinh hay con thỏ nhỏ gì đấy dều là gạt người.

Quý Ly hừ lạnh một tiếng.

Cúc Hạo thấy mở miệng càng thêm hỏng chuyện nên đành thôi, trong xe liền lâm vào an tĩnh.

Mộ Từ nghẹn khuất trong lòng, bộ dáng không áy náy không được.

"Quý Ly, tôi đã đặt phòng ở khách sạn rồi, anh đưa tôi đến đấy nhận phòng đi, địa chỉ là..." Mộ Từ áp lực ngang, suy đi nghĩ lại một hồi, còn chưa kịp nói hết câu người bên cạnh đã cắt ngang.

"Không cần, đến chỗ tôi." Quý Ly ra vẻ đương nhiên nói.

Không đến chỗ của tôi, chẳng lẽ em lại muốn đi tìm tiểu yêu tinh để vui vẻ à?

Quý Ly trừng mắt với cô.

Mộ Từ "..." Clm, cẩu nam nhân!

Nhớ lại trước kia, Quý Ly ngoan biết bao nhiêu, thỉnh thoảng có hơi phát dồ lên nổi giận, nhưng đâu phải như bây giờ! Bị đánh tráo rồi à!

Quý Ly cúi đầu, nhìn Mộ Từ tức ói máu nhưng phải nhịn lại, trong lòng bỗng nổi lên phiền chán, hắn đưa tay nới lỏng cà vạt.

Cứ tưởng rằng gặp lại nhau, hắn nhất định phải đem cô gái bạc tình này lên án một chút, còn chưa nói được mấy câu, hắn lại bắt đầu không đành lòng. Cảm xúc có thể che giấu, nhưng thứ tình cảm cuồn cuộn kia không giấu được.

Hắn biết rõ, vừa rồi nhìn thấy cô ở sân bay, trong lòng hắn có bao nhiêu kích động cùng hưng phấn, hận không thể ở trước mặt mọi người chạy tới ôm chặt lấy cô.

Đáng tiếc cô gái này chỉ liếc mắt nhìn hắn một cái bâng quơ, trong mắt tất cả đều là xa lạ, rồi vô tình quay đầu bước đi.

- ---------------------------

Xe dừng ở khu biệt thự, thời điểm Mộ Từ bước chân vào trong nhà Quý Ly, đôi mắt mở to hết cỡ, nhà rất lớn, được thiết kế cực kì xa hoa, mọi bài trí đều đơn điệu giống như con người hắn, có một loại cảm giác cấm dục.

Quý Ly không thèm để ý cô, lập tức lôi kéo cô cùng chiếc vali lên trên tầng hai, dừng trước một căn phòng.

"Đây là phòng của em."

Mộ Từ đi vào, vậy mà lại phát hiện bên trong được thiết kế giống y như đúc phòng của cô lúc trước, trong lòng đột nhiên cảm thấy có chút phức tạp.

"Lần này em đến thành phố A làm gì?" Quý Ly đem hành lý sắp xếp cẩn thận, rồi yên lặng nhìn cô hỏi.

"Không làm gì a, đi đây đi đó chút thôi, lúc trẻ luôn lao đầu vào công việc, bây giờ già rồi thì muốn hưởng một chút thời gian nhàn hạ." Mộ Từ hờ hững trả lời.

Già rồi? Ha ha.

Khóe miệng Quý Ly giật giật, đã qua nhiều năm như vậy, cô gái này vẫn luôn ra bài không ấn lẽ thường. Bất quá không nghe được đáp án bản thân muốn, trong lòng có chút khó chịu.

"Già rồi còn thích vui vẻ cùng tiểu thịt tươi ha." Quý Ly theo bản năng châm chọc khiêu khích, nhưng nói ra khỏi miệng rồi lại hối hận.

Mộ Từ có chút nổi giận, "Anh có thể đừng nhắc đến chuyện này nữa được không!"

Thân thể Quý Ly hơi khựng lại, sau đó im miệng không nói gì nữa, trên mặt hắn lộ ra thần sắc cô đơn, hơi hơi cúi đầu, đáy mắt cất giấu bóng tối sâu thẳm.

Qua hồi lâu, mới nói: "Chờ qua lễ trao giải liên hoan phim quốc tế, tôi có chuyện muốn nói với em, là chuyện rất quan trọng."

Mộ Từ nhìn hắn, không nói gì.

Có khả năng cô không chờ được đến lúc đấy.

(Truyện được đăng tải duy nhất tại Wattpad Cố Mộng Nhan)

- ------------------------

Hôm sau, tại hội trường trao giải liên hoan phim quốc tế, Mộ Từ bị xếp ở hàng phía sau.

"Giải thưởng dành cho nam chính xuất sắc nhất, Quý Ly."

Sau đó tiếng vỗ tay vang lên ào ào.

Mộ Từ đang nhàm chán bị dọa cho thanh tỉnh, cô nhìn Quý Ly đang từng bước một đi lên sân khấu, rồi lẳng lặng đứng ở đó, ánh sáng chói lọi. Hắn mặc một thân tây trang màu đen, quý khí bức người.

Hắn nói vài câu khách sáo cùng cảm tạ đơn giản.

Thời điểm nói xong lời cuối cùng, hắn đột nhiên dừng lại. Ánh mắt dạo một vòng, rồi dừng trên người Mộ Từ đang ngồi hàng sau.

"Lời cuối cùng, tôi còn muốn cảm ơn một người, tuy rằng tính tình cô ấy hơi nóng nảy cổ quái, từ trước đến nay làm việc không theo lẽ thường, nhưng mà, ngoài mặt cô áy tỏ ra hung ác, thực chất lại luôn âm thầm giúp đỡ tôi. Tôi cứ cho rằng mọi chuyện đều có thể làm lại từ đầu, nhưng cô ấy rất đặc biệt, cô ấy bỗng dưng bước vào thế giới của tôi, rồi lại đột ngột rời đi..."

Nói xong, Quý Ly gắt gao nhìn chằm chằm người kia, thân thể của cô đang dần trong suốt, chậm rãi từng chút từng chút biến mất tại chỗ.

[Nhiệm vụ hoàn thành, đánh số BGLS001 tuyến thế giới đã tới điểm cuối, nhiệm vụ giả sắp thoát ly thế giới, mời nhiệm vụ giả chuẩn bị tốt để rời đi.]

Mộ Từ có thể cảm nhận rõ ràng bản thân đang thoát ly khỏi thế giới này, cô nhìn lên sân khấu, nhìn người đàn ông tuấn mỹ kia, nhìn biểu cảm trên mặt hắn mang theo bi thương cùng hận ý không thèm che giấu.

Cô cảm giác trái tim mình hơi thắt lại.

Trên mặt Quý Ly có một loại bi thương hiểu hết thảy, như là đã sớm dự liệu được kết quả này.

Mộ Từ nở nụ cười, nụ cười mang theo ý tứ an ủi phát ra từ nội tâm, đầy chân thật động lòng người.

Đợi đến khi thân thể Mộ Từ hoàn toàn biến mất tại chỗ, tất cả mọi người trong hội trường liền im ắng bất động, người MC đang định nói cái đó cùng đột nhiên im lặng, thời gian như bị ngưng đọng lại, vô số ánh sao màu vàng trôi nổi giữa không trung.

Ánh đèn tụ lại một chỗ, người đàn ông đứng giữa sân khấu lông mi khẽ nhúc nhích.

Hắn híp mắt lại, thời gian chậm rãi trôi qua.

Bỗng nhiên thân thể của người đàn ông phát ra ánh sáng màu lam, vòng sáng ấy luân phiên nhau lóe lên, dòng khí trong không gian hơi hơi chuyển động.

Ngay sau đó, tây trang màu đen người đàn ông mặc lúc trước giờ đây đã được thay đổi, thậm chí bộ dáng cũng thay đổi không ít, trở nên càng tinh xảo không thể chạm vào được.

Người đàn ông mặc một thân quần áo quân đội màu đen của tinh tế, trên đầu đội chiếc mũ chứa hoa văn phức tạp. Bên hông đeo đai lưng màu đen, ở giữa cài huy chương rực rỡ loang loáng, găng tay màu đen, chân dài thắt lưng hẹp, cả người toát ra khí thế khiếp người, làm cho người ta không dám tới gần nửa bước.

(Nhan: Rất tĩnh tâm mỗi khi đến đoạn tả trang phục! Không được đập bàn phím, không được giựt tóc!!!)

Một đầu tóc ngắn màu bạc, khuôn mặt tuấn mỹ tinh xảo, lông mi màu trắng cong mà dài, đồng tử màu hổ phách vừa yên tĩnh vừa thần bí, ánh mắt nhàn nhạt nhìn qua, mang theo một loại lạnh lùng tàn nhẫn.

"Thiếu úy đại nhân 980, nhiệm vụ giả số 054 đã thoát ly thế giới số BGLS001, nhiệm vụ hoàn thành cấp bập A-, báo cáo hết, mời ra chỉ thỉ." Một đạo âm thanh máy móc đột nhiên vang lên.

"Lưu trữ lại, còn nữa, tiếp tục khảo sát, chuẩn bị tiến vào thế giới khác." Thanh âm người đàn ông khàn khàn có từ tính.

"Rõ, Thiếu úy đại nhân 980" Thanh âm máy móc điện tử lại vang lên, vẫn như trước không hề dao động.

Người đàn ông là kiểm sát trưởng quản cục số hiệu 980, chức hàm thiếu úy, tạm quản trật tự thời không, từng cái hệ thống bao gồm cả nhiệm vụ giả đều là do hắn quản lý. Lần này tự mình tham gia khảo sát các thế giới, lựa chọn nhiệm vụ giả số hiệu 054.

Thông thường các thế giới chỉ có thể chứa một ý thức chủ của nhiệm vụ giả, cho nên khi thiếu úy 980 đi theo nhiệm vụ giả tiến vào thế giới phải chủ động phong bế ý thức, chỉ khi nhiệm vụ giả rời đi mới có thể trở về thân phận thật sự, tiện thể giám sát tiến độ hoàn thành của nhiệm vụ giả.

Âm thầm khảo sát, đều ở trong tình huống nhiệm vụ giả không biết gì cả mà tiến hành.

Một người một máy đối thoại xong, ánh sáng màu lam lại xuất hiện xung quanh người đàn ông, sau đó biến mất tại chỗ.

Hắn vừa rời khỏi, lưu lại thế giới sụp đổ ầm ầm.

- --------------------------------

"Hệ thống, mi đem tất cả ký ức tình cảm ở thế giới vừa rồi, phong tỏa trong hộp tình cảm của ta đi." Mộ Từ từ thế giới trước vẫn còn xót lại cảm giác chua xót cùng đau đớn.

"Ngươi có biết vì sao ngươi luôn bị bối rối ở thế giới sơ cấp không? Là vì ngươi hay xử trí theo cảm tính đấy." Hệ thống không chút lưu tình phê bình.

"Ha ha, ta biết đây là tật xấu, khổ nỗi không sửa được bản tính, mỗi lần diễn đều quá nhập tâm!" Mộ Từ cười cười, ý đồ bỏ qua đề tài này.

"...Ký ức tình cảm của ngươi ta đã phong tỏa xong rồi. Bây giờ cô có muốn vào thế giới mới luôn không?" Vì sang thế giới mới không cần kỹ năng đặc biệt nào đó, cho nên Mộ Từ không cần tiến hành huấn luyện, dù sao muốn có kỹ năng thì phải dùng tích phân để dổi.

"Ta có thể xin nghỉ ngơi à?" Mộ Từ chế nhạo nói.

"Không thể." Hệ thống trực tiếp cự tuyệt.

"Lần sau không cần phải nhiều lời như vậy, bằng không mỗi lần ta đều muốn thì ngươi lại cho ta nghỉ giả, làm ta phát điên, thế thì tàn nhẫn lắm đo!" Mộ Từ một mặt thương tiếc.

"..." Hệ thống câm nín.

[Chuẩn bị tiến vào thế giới số hiệu BGLS002, mời nhiệm vụ giả chuẩn bị sẵn sàng, đường hầm thời không đã mở ra, 5, 4, 3, 2, 1, 0 ---- ]

- --------------------------

Thời điểm Mộ Từ mở to mắt, ý thức bản thân dần dần khôi phục, cảm giác thân dưới xụi lơ, bên người còn có mùi hương gì đấy, mùi này... Cô có chút chịu không nổi!

Mộ Từ bật dậy, phát hiện bản thân đang ở trong một căn phòng kiểu cổ kính, ồ lần này là đến thế giới cổ đại. Cô vừa động đậy người, đột nhiên cảm giác được có bàn tay mềm yếu ở dưới, còn động đậy vài cái, éo phải ma chứ? Mộ Từ vội nhìn kỹ lại... Má nó chứ tay đàn ông!

Mộ Từ phát hoảng, quay đầu nhìn sang, vậy mà lại phát hiện hai tên đàn ông áo rách quần manh.

Bộ dạng hai người này cũng không xấu, nhưng có chút giống... trai bao!

Trên mặt trang điểm đậm, cả người toàn hương phấn nồng nặc, quần áo rải rác.

CLM, vừa đến đã được chơi kích thích như vậy rồi à!

Không cần không cần, ta không muốn mắt đổi thành màu vàng* đâu!!!

*Mắt màu vàng: Ý chỉ những người hay xem phim, tài liệu xxx (Tự hiểu hen)

Mộ Từ vội vàng nhìn lại bản thân, may vãi còn hoàn hảo, tuy không mặc áo khoác ngoài nhưng ít ra áo trong không có cởi, cô vẫn là tiểu khả ái thể xác lẫn tinh thần đều sạch sẽ.

"Không, ngươi đã không còn sạch sẽ nữa, ở cổ đại, ngươi đã bị lộ bả vai còn cùng hai tên đàn ông ở thanh lâu nằm với nhau, ngươi xem như bị coi là thất thân rồi." Hệ thống bổ một phát dao đâm thẳng vào tim tiểu khả ái.

"..." Thất thân cái quần què nhà mi! Ngươi nhìn xem ngươi đang nói tiếng người à!

"Đừng tốn thời gian chọc ngoáy ta, đưa nhiệm vụ với tin tức truyền cho ta đi." Mộ Từ xoa xoa mi tâm, lườm nguýt hệ thống.

Hệ thống không nói nhiều nữa, nhanh chóng đem tin tức của thế này truyền vào đầu Mộ Từ.

Lần này là thế giới cổ đại, thể loại xuyên không mác ngoài là 1v1 nhưng thực chất là NP, Mộ Từ tổng kết sau khi tiêu hóa hết lượng tin tức.

Nữ chính xuyên qua, nhập vào thân thể nữ nhi của một vị quan có chức vị nhỏ, từ đây mở ra cốt truyện nữ cường đi trên con đường đấu trí đấu dũng với các mỹ nam, mới đầu nữ chính ngụy trang thành hoa khôi ở thanh lâu, sau đó mấy đại vương gia vi phục tư phóng?, gặp được nữ chính hoa khôi che mặt liền cảm thấy hứng thú với nàng ta, qua từng lần chung đụng chậm rãi chuyển sang yêu.

Mộ Từ: "Đợi đã, mấy đại vương gia chạy đến thanh lâu làm gì? Sợ không phải là làm việc đi."

Hệ thống: "... Cái này không quan trọng."

Ám sát thủ trong một lần ra ngoài làm nhiệm vụ bị thương rất nặng, trốn trái tránh phải thế nào lại hôn mê bất tỉnh ngã trước mặt nữ chính, nữ chính thiện lương liền cứu hắn, ám sát thủ bị hòa tan bởi nữ nhân hồn nhiên tấm lòng lương thiện này, nhất kiến chung tình.

Mộ Từ: "Chả nhẽ ở thế giới cổ đại sát thủ đều kêu là ám à?"

Hệ thống một đầu hắc tuyến: "... Chắc thế."

Giáo chủ Ma giáo trên đường tìm kiếm người sinh giờ âm ngày âm tháng âm, gặp được nữ chính, trực tiếp bắt cóc nàng ta đem về Ma giáo, rồi sau những tháng ngày ở chung liền yêu nữ nhân tươi ngọt đáng chết này.

Cuối cùng, sau khi nữ chính trải qua nhiều chuyện như vậy, nàng ta phát hiện ra người mình yêu nhất chính là bạch nguyệt quang thế tử Ôn Tu Tề, vì thế điên cuồng theo đuổi, kết hai người HE.

Mẹ nó! Thể loại kịch bản thần tiên gì vậy! Mộ Từ cảm thấy tam quan của bản thân sụp đổ!

Thân phận lần này của cô là công chúa Thu Mộ Từ của Thanh Hạ Quốc, bởi vì cô là tiểu nữ nhi duy nhất mà tiền Hoàng hậu trước khi chết lưu lại nên Hoàng đế cực kì sủng ái, thậm chí cưng chiều đến mức quá đáng, vì thế nên tính tình của Thu Mộ Từ rất kiêu ngạo và ương ngạnh.

Ngày thường luôn cường đoạt nam nhân, là một cái nhan cẩu chính tông, cô thích nhất là những người có bộ dáng đẹp mắt, hơn nữa cô còn có một lão cha là Hoàng đế làm chỗ dựa nên cô dưỡng bản thân thành tư tưởng chiếm đoạt.

Gặp được bộ dáng đẹp mắt, thu!

Gặp được bộ dáng đẹp mắt nhưng không nghe lời, cường đoạt!

(Truyện được đăng tải duy nhất tại Wattpad Cố Mộng Nhan)

Vừa gặp được bộ dáng đẹp mắt nhưng không nghe lời, còn vừa không thể đánh không thể cường đoạt thì làm sao bây giờ, vậy thì chỉ có quấn lấy không buông. Tỷ như nam chính Ôn Tu Tề.

Thập công chúa Thu Mộ Từ thích thế tử Ôn Tu Tề của Vĩnh Nhinh Hầu phủ, từ nhỏ đã nhìn thấy tiểu ca ca đẹp mắt kia cô liền mê mẩn. Từ đây mở ra cánh cửa của thế giới mới.

Nữ sắc ma bởi vậy được sinh ra, nhưng Ôn Tu Tề vẫn luôn đứng đầu trong bảng xếp hạng người mà cô thèm muốn nhất.

Nam chính là thế tử Ôn Tu Tề, làm một nữ phụ độc ác, cô cần phải chèn ép và thỉnh thoảng dùng ngôn ngữ hoặc hành động để kích thích Ôn Tu Tề, làm cho hắn kiên định với quyết tâm của bản thân, cũng âm thần trợ giúp hắn tìm kiếm chân tướng thân thế thật của hắn.

Mộ Từ nhìn nhiệm vụ lại nhớ đến giai đoạn ở giữa của thế giới trước nhiệm vụ đột nhiên biến đổi, lần này phải tra rõ xem rốt cuộc xảy ra chuyện gì.

Mộ Từ khẽ híp mắt.

"Đầu mối của nhiệm vụ chính thì ta hiểu, nhưng theo nhiệm vụ nhánh của thế giới trước ta lại cảm thấy có gì đó sai sai?" Mộ Từ nghi hoặc hỏi.

Hệ thống im lặng vài giây, mới nói: "Kịch bản nhằm thúc đẩy mạch truyện, mà ngươi là nhiệm vụ giả chủ yếu phụ trách riêng một đối tượng, kịch bản có như thế nào thì thật ra cũng không quá quan trọng với ngươi, bởi vì ngươi ở thế giới giả tưởng, mục đích trợ giúp nam chính, cho nên nhiệm vụ của ngươi sẽ thay đổi dựa vào ý thức của nam chính."

Thế giới ảo tưởng có quy củ của thế giới ảo tưởng, các kênh có liên hệ với nhau nhưng dù sao vẫn luôn tồn tại những biến số không thể lường trước được.

Thật ra nhiệm vụ dưới tình hình chung thì không có vấn đề gì, nhưng mấu chốt là cô nàng 054 bị vị đại nhân kia lựa chọn làm đối tượng để khảo hạch, cho nên... Ừm.

Tóm lại là nó chỉ có thể nhắc nhở cho cô đến thế thôi, nếu không sẽ phá hỏng quy tắc mất.

"Cung tên đã kéo rồi thì không rút lại được, nhiệm vụ đã tuyên bố rồi, nếu không có ý kiến gì thì có thể lên trách cứ với quản cục sau khi hoàn thành nhiệm vụ thế giới này." Hệ thống lạnh lùng từng bước hướng dẫn.

"..." Mộ Từ cảm thấy cô nghe có hiểu đấy, thế nhưng lại không biết con quỷ này có ý gì.

Trực giác của Mộ Từ đang mách bảo là nó đang trốn tránh đề tài này, chỉ là phỏng trừng hiện tại không moi được thông tin nào.

Chờ tiếp thu đại khái kịch bản của thế giới, Mộ Từ vừa nhìn sang, lại phát hiện trong phòng bên kia thế mà có một người đàn ông đang ngồi!

Người đàn ông ngồi ngay ngắn ở trên bàn, cái miệng nhỏ đóng mở uống trà, tư thái thập phần thanh thản tao nhã, thái độ tràn đầy hờ hững. Lúc này thời tiết đang ấm áp khiến người ta sảng khoái, hắn lại mặc một thân trường bào huyền y, bên ngoài còn khoác một kiện áo khoác lông cừu trắng nõn, sắc mặt tái nhợt trông có chút yếu ớt, nhưng rất có tinh thần nha, cả người hắn với hoàn cảnh nơi này không hề hòa hợp.

Rõ ràng mặc quần áo màu đem, nhưng lại có một loại cảm giác như trích tiên.

Mộ Từ nhìn trái nhìn phải đánh giá, mày nhíu lại.

Người này, nếu cô đoán không sai thì hẳn là nam chính Ôn Tu Tề nha!

Mặc dù đang là mùa xuân nhẹ nhàng khoan khoái, hắn cũng chỉ mặc kiện quần áo như bao người khác, sắc mặt tái nhợt như mắc bệnh, dung mạo tuấn mỹ vô chú, khí chất ôn nhuận, chỉ cần mấy nhân tố này thôi, trừ bỏ thế tử gia Ôn Tu Tề của Vĩnh Ninh Hầu ra thì không có người thứ hai.

Nam chính xuất hiện khi nào, hơn nữa còn ở trong này, nơi này trừ cô cùng vài cái tiểu quan thì không có người khác, chẳng lẽ đến xem cô trình diễn xuân cung sống?

Mộ Từ cẩn thận dựa theo miêu tả nữ chính trong nội dung tác phẩm, muốn tìm ra một ít manh mối.

Mẫu hậu của Thu Mộ Từ, cũng chính là tiền Hoàng hậu, từng có ân đối với Vĩnh Ninh Hầu, lúc lâm chung đã xin Vĩnh Ninh Hầu thay bà quản giáo đứa con gái duy nhất này. Vì vậy từ bé, thời gian Thu Mộ Từ ngây ngốc ở Vĩnh Ninh Hầu phủ không ngắn, lần đầu tiên Thu Mộ Từ nhìn thấy Ôn Tê Từ đã mê dại, nhưng Ôn Tu Tề một điểm cũng không thích cô.

Chẳng qua, vì là nhi tử của Vĩnh Ninh Hầu nên cho dù có chán ghét Thu Mộ Từ luôn mơ ước hắn thế nào thì cũng sẽ không biểu hiện ra bên ngoài, Ôn Tu Tề người này rất giỏi giả bộ, hắn có thể ôn nhu cười nói cùng người mình ghét.

Đúng là hắc tâm liên.

Tình huống hiện tại, phỏng chừng là Vĩnh Ninh Hầu để nhi tử Ôn Tu Tề đến đem Thu Mộ Từ trở về thay hắn.

Đem tình hình trước mắt hiểu rõ, Mộ Từ xoay người nhảy xuống giường, như trốn không người tìm y phục của bản thân mặc vào. Ở hiện đại, lộ cái bả vai gì đấy hoàn toàn là bình thường, nhưng ở cổ đại lại bị mắng không có tiết tháo nha!

Ôn Tu Tề ngồi bên kia khẽ nhíu mi, rất nhanh đã lại khôi phục như ban đầu.

Chỉ nghe hắn nhẹ giọng nói: "Công chúa đây là không tiếp tục sao?"

Thanh âm cũng giống như vẻ bề ngoài của hắn, ôn nhu như ngọc, thật dễ nghe.

"Ách, phải!" Mộ Từ sờ soạng y phục cổ đại rườm rà, nỗ lực tìm đai lưng, thuận miệng trả lời.

"Công chúa không cần để ý đến bản thế tử, người cũng đã ở ăn nằm ở trên giường, công chúa chỉ cần để ý việc hưởng thụ, không cần bận tâm cái khác." Ôn Tu Tề trông như cực kỳ tri kỷ bổ sung một câu.

Mộ Từ nghe lời nói không biết xấu hổ này của hắn, động tác trong tay khựng lại, khóe miệng giật giật.

Ha ha mẹ, người sống sờ sờ ở bên cạnh đây, nếu cô thật sự muốn abcxyz gì đó, cũng không mặt dày được như này đâu.

Nam chính đúng là hắc liên tâm đẳng cấp cao!

Mộ Từ rốt cuộc cũng buộc xong đai lưng, sau đó xoay người, nhìn về phía hắc liên tâm Ôn Tu Tề, cười nói: "Ta định tiếp tục đấy, nhưng có ngươi ở bên cạnh, ta không tài nào hứng lên được!"

Ôn Tu Tề đang uống trà, sau nghe được câu nói bất thình lình của cô, nhất thời ho sặc sụa, hít thở không thông, khuôn mặt tuấn tú tái nhợt bởi vì nguyên nhân khí huyết dâng lên khiến mặt đỏ tai hồng.

Mộ Từ đứng gần đấy, mắt thẳng tắp nhìn sang, miệng chậc chậc.

Nhìn đi, nhìn đi, tên yêu tinh này, sặc trà mà cũng mẹ nó đẹp mắt như thế!

Sặc cũng không giống người thường, lại còn cho người ta cảm giác đẹp đến kinh tâm động phách.

Nhìn chỉ muốn tiến đến yêu thương ôm ấp hắn, nựng nựng.

Tỉnh tỉnh tỉnh, yêu thương ôm ấp cái quần què, nựng nựng là cái mẹ gì!

Đang định nói để mang bản thân trở về, đột nhiên phía sau truyền đến thanh âm kiều kiều nhược nhược, du dương uyển chuyển, thở dài ai oán.

"Công chúa ~ người không ta nữa sao ~" Tiểu quan nhất thời ý thực được sinh ý của bản thân có khả năng mất đi, ý đồ muốn vãn hồi, lôi kỹ năng câu người mà hắn tưởng là đòn sát thủ, thật ra là giống quỷ đang kêu gào đòi mạng hơn.

Công chúa Thu Mộ Từ tuy kiêu ngạo ương ngạnh, tính nết kém đến cực điểm, động một chút là đòi đánh đòi giết, nhưng đối xử với các mỹ nhân luôn dung túng.

Mộ Từ rùng mình, bị thanh âm này làm nổi cả da gà.

"Công chúa ~" Tiểu quan thứ hai cũng có ý đồ muốn giữ người lại.

Thấy vậy, Mộ Từ nhấc váy lên đi về hướng Ôn Tu Tề bên kia, một điểm cũng không do dự.

So với con thỏ tinh nũng nịu, vẫn là hắc liên tâm tốt hơn chút.

Cô đi về phía Ôn Tu Tề, vẻ mặt như lâm vào đại địch, hoảng hốt cãi lại: "Đi đi, chạy nhanh đi! Bằng không cả đời này ta không hứng lên nổi với nam nhân mất!"

Ôn Tu Tề nghe lời nói thần kinh của cô, đầu đầy hắc tuyến.

Cô thật sự không muốn ở đây thêm một giây nào nữa, mục đích cũng đã đạt được rồi, tuy hắn không muốn quản Thu Mộ Từ nhưng nếu làm hỏng thanh danh bản thân thì nguy to.

Ôn Tu Tề nhẹ nhàng đứng lên, tính toán rời đi trước một bước, mùi nơi này làm hắn không thể nào ngửi nổi.

Chỉ là hắn vừa đứng lên, lại nhìn thấy nữ nhân Thu Mộ Từ kia đang cách hắn một cm đột nhiên hai mắt mở to, bước chân lảo đảo ngã thẳng về phía hắn.

Sự tình quá mức đột ngột, hắn căn bản không kịp sử dụng nội lực để tránh thoát, vẻ mặt Ôn Tu Tề khó có được hiện lên nét hoảng sợ, đã bị cả người Mộ Từ làm cho té ngã trên mặt đất.

Đờ mờ, ai mẹ nó giẫm vào y phục ta, y phục của người cổ đại dài vãi chưởng!

Mộ Từ mải suy nghĩ, lại không phát hiện giờ phút này đang nằm trên một khối băng lạnh lẽo, môi còn chạm vào nơi mềm mại nào đó.

"Công... Công chúa, người... Người thế mà lại hạ... Hạ gục thế tử gia!" Tiếng hét chói tai của tiểu quan thứ nhất vang lên.

"Đã thế còn, thân... Thân mật! A a a..." Tiểu quan thứ hai cũng hợp tấu hét lên.

Mộ Từ giật mình hồi thần, trong lòng liền có một trận tâm phiền ý loạn.

Mẹ kiếp —— Có thể đừng kêu gào nữa được không! Tai đau não cũng đau mẹ nó luôn.

Mộ Từ từ trên mặt băng lạnh lẽo đứng lên, vừa ngồi dậy liền thấy y phục của Ôn Tu Tề không đã bị cô vạch ra từ khi nào, lộ ra mảng ngực trắng nõn như ngọc.

Đôi môi mềm yếu của Ôn Tu Tề bị đụng phải, giờ phút này màu sắc môi đỏ lên trông thấy.

Xương quai xanh đẹp mắt phía dưới, vài vết cào cực kỳ chói lọi, nhìn qua quyến rũ cực kỳ.

Hóa ra khối băng lạnh lẽo kia là ngực Ôn Tu Tề a, Mộ Từ ngồi tại chỗ suy nghĩ, xem ra thân thể hắn trúng độc là thật, người thường không thể nào có độ ấm thấp như vậy được, đúng là một khối băng di động.

"Thu —— Mộ —— Từ!!!" Âm thanh nghiến răng nghiến lợi, đè nén tức giận cực sâu.

Âm thanh này hoàn toàn đánh vỡ dáng vẻ hắc liên tâm Ôn Tu Tề giả bộ, Mộ Từ cảm thấy bản thân có khả năng đã chạm vào giới hạn của hắn vì sự cố ngoài ý muốn vừa rồi.

"Ta thấy ta có thể giải thích đôi lời..."

(Truyện được đăng tải duy nhất tại Wattpad Cố Mộng Nhan)

Lời còn chưa nói hết, Ôn Tu Tề đã giận trừng mắt với cô, sau đó trực tiếp... Hai mắt nhắm lại, ngất đi rồi.

Thế mà đã ngất rồi? Ngất rồi? Ngất mẹ nó rồi!!!

Mộ Từ thấy tam quan của ban thân đều nát rồi, đù má đây là nam chính? Cũng... Cũng quá yếu đi!

Cô không tài nào cứu nổi.

Bỗng nhiên, ngoài cửa truyền đến tiếng hoan ho nhảy nhót như sấm đánh.

"Khuynh Thành! Khuynh Thành!"

Một trận lại một trận, cảm giác càng ngày càng nghiêm trọng. Mộ Từ ở trong phòng đều có thể nghe rõ mồn một.

Khuynh Thành? Ách, hình như có chút quen thuộc nha.

"Bên ngoài xảy ra chuyện gì mà ầm ĩ vậy?" Mộ Từ hỏi hai tiểu quan diễn tinh bên cạnh.

"À, Công chúa người không biết rồi, hôm nay là hoa khôi Khuynh Thành cô nương của Thanh phường chúng ta lên đài biểu diễn, rất nhiều người ở bên ngoài đến đây chỉ để xem phong thái của nàng ta." Đang định nói tiếp, đột nhiên hắn ta dừng lại không hé răng nữa.

Hắn ta mới nhớ ra, vị Công chúa Thu Mộ Từ này hình như ghét nhất người nào ở trước mặt nàng khen nữ nhân khác xinh đẹp.

"Nơi này của các người còn có nữ nhân?" Mộ Từ kinh ngạc.

"Công chúa chớ nói đùa, Thanh phường chúng ta có nam có nữ, công chúa cũng không phải lần đầu tiên đến đây, sao có thể không biết. Khách nhân chủ yếu là muốn chơi đùa cùng nữ nhân, cũng có thể gọi cả chúng ta." Tiểu quan suy nghĩ hơn nửa ngày mới ý thức được lời của cô có ý tứ gì.

Ách... Không phải chứ, khẩu vị của cô còn chưa nặng như vậy đâu!

Bất quá... Hoa khôi, Khuynh Thành, Thanh phường, nữ chính! Nữ chính nha!

Đờ mờ, nói thế cô mới nhớ, nam chính Ôn Tu Tề với nữ chính lần đầu tiên gặp mặt là ở Thanh phường, vì kịch bản không miêu tả nhiều về đoạn này nên cô không để ý.

Má!

Cô làm cho nam chính hôn mê mất rồi, làm sao bây giờ!

Mộ Từ hơi cau mày, nhìn về phía Ôn Tu Tề đang chết ngất, đi qua.

"Này này này, Ôn Tu Tề, thế tử gia, tiểu nhất tề?" Mộ Từ vỗ nhẹ khuôn mặt lạnh lẽo của Ôn Tu Tề, muốn làm hắn tỉnh lại.

Không có tiếng đáp lại, không hề có dấu hiệu muốn tỉnh lại.

"Này, Ôn Tu Tề, chân mệnh thiên nữ của ngươi đến kìa, mau tỉnh lại!" Mộ Từ tiếp tục gọi.

Ôn Tu Tề vẫn không có động tĩnh.

Hai tiểu quan đứng sau thấy vậy, toàn thân run rẩy ôm lấy nhau.

Mẹ nha, công chúa cũng quá biến thái rồi, làm người ta hôn mê không nói, còn không biết xấu hổ kêu bản thân là chân mệnh thiên nữ của thế tử gia, nếu thế tử tỉnh lại thật thì chắc mặt trời mọc ở đằng tây mất.

Mộ Từ gọi người nửa ngày vẫn không có phản ứng gì, cuối cùng cũng quyết định từ bỏ, đem bản thân cùng Ôn Tu Từ ngụy trang một chút, tùy tiện một tay vớt Ôn Tu Tề lên, choàng cánh tay hắn qua vai chuẩn bị đi ra ngoài, thời điểm tới cửa lại dừng lại.

"Đúng rồi, chuyện phát sinh ngày hôm nay ai dám để lộ ra ngoài nửa câu thì cẩn thận cái đầu của các ngươi!"

Hù dọa xong. Mộ Từ dìu Ôn Tu Tề xoay người rời đi.