Cô vốn định mang theo Ôn Tu Tề nhảy xuống bằng đường cửa sổ, nhưng trong phòng còn hai tên õng ẹo kia, hơn nữa bên ngoài Thanh phường kiểu gì cũng có thị vệ của Ôn Tu Tề đứng chờ, chuyện Thu Mộ Từ biết võ công trừ sư phụ cô ra thì những người khác đều không biết. Truyện Nữ Phụ
Cho nên cô cũng không muốn bại lộ bí mật này. Mộ Từ định lặng lẽ đi từ cửa chính ra ngoài.
Cô đã quan sát qua rồi, Ôn Tu Tề là lặng thầm đến, căn bản không đi từ cửa chính vào, phỏng chừng là cố kị thân phận thế tử Vĩnh Ninh Hầu.
Cô đội lên trên đầu Ôn Tu Tề một chiếc mũ có tầng sa mỏng, nếu không phải người quen biết thì đến bố bạn là ai cũng không biết được. Thật ra cô còn định ngụy trang một chút, nhưng nhớ ra thanh danh của nguyên chủ cũng đã thối như bún đậu mắm tôm rồi, ngụy trang là điều không cần thiết. Bằng không sẽ rất dễ gây chú ý.
Mộ Từ vừa đi ra đến cửa, đã bị cảnh tượng bên ngoài dọa cho sững người.
Tiếng gào thét bên ngoài rất to, từ trên lầu đi xuống đã thấy một đám mặt đỏ tía tai vì gân cổ lên để kêu.
Mẹ nha, đúng là hào quang của nữ chính!
Mộ Từ xoa xoa lỗ tai, quả tiếng hét này sắp tiễn cô đến tây thiên cực lạc luôn rồi.
Cô đưa tay lên vỗ vỗ mặt của Ôn Tu Tề vẫn đang hôn mê.
Người đàn ông vô ý thức tựa vào người Mộ Từ, khuôn mặt lạnh lẽo dán trên cổ cô, tựa hồ tham luyến ấm áp nơi đó, hô hấp từng chút từng chút một đánh vào, mang theo hương khí thanh đạm dễ ngửi.
Kêu nửa ngày đối phương vẫn không có chút phản ứng nào, Mộ Từ quyết định buông tha cho chính mình.
Ngốc ở trong này cũng không phải chuyện tốt gì, thân phận hai người đều không thích hợp để xuất hiện ở đây, vẫn nên mau chóng rời khỏi.
Giờ phút này Mộ Từ thầm cảm thấy may mắn vì thế giới này có nội lực võ công, không thì tấm thân nhỏ bé này không thể mang Ôn Tu Tề chạy tới chạy lui như vậy.
Mộ Từ mang theo Ôn Tề, thừa dịp lực chú ý của mọi người đều đang đặt lên người nữ chính che mặt ở giữa vũ đài, cô tận lực thu nhỏ cảm giác tồn tại, đi về phía cửa lớn.
Cách cửa lớn còn vài bước chân, Mộ Từ ổn định lại tâm thần, vẻ mặt lạnh lẽo, không giận tự uy, bộ dáng không dễ chọc. Tú bà ở cửa vốn muốn đi qua chào hỏi, nhìn thấy bộ dáng này của thì bị dọa cho chết khiếp, cứng đờ tại chỗ không dám lại gần.
Ai ai cũng biết Thập công chúa Thu Mộ Từ tính tình nóng nảy, động một chút là đánh người, nhìn Thập công chúa dáng vẻ cực kì bất mãn, lúc này đi lên khác nào bảo bà ta tự dâng đầu.
Hơn nữa, khẩu vị của Thập công chúa rất nặng, nghe nói còn đùa giỡn cả nam lẫn nữ không ngán một ai.
Tú bà cùng các cô nương đứng ở cửa cho nhau một ánh mắt, ai cũng không dại đi trêu chọc, chỉ đứng từ xa hô câu: "Cung tiễn công chúa, lần sau lại đến nha!"
Thôi thôi thôi, có chết không quay lại đâu! Tạm biệt, không cần tiễn!
Mộ Từ trong lòng nhẹ nhàng thở ra, vừa mới nhấc chân qua của lớn, ngoài cửa lại vang lên một đạo thanh âm vội vàng.
"Thập muội! Sao chưa gì đã đi về rồi!"
Sóng gió cuộc đời! Lại ai nữa! Cứ phải chọn lúc này để đến à!!!
"Cửu Vương gia Thu Anh Phát, có quan hệ rất tốt với Thập công chúa, hai người đều háo sắc cực độ, thường xuyên kè kè đi cùng nhau. Độ háo sắc của Thu Mộ Từ chỉ mới ở trình độ tiểu tử vắt mũi chưa sạch thôi, còn Thu Anh Phát là có quỷ sau lưng luôn rồi." Hệ thống đột nhiên nhảy ra giải thích.
Củ Lạc Giòn Tan.
"Bất quá... Hệ thống, mi chưa đi à?" Mộ Từ hỏi.
"Ừ, chưa tới thời gian nha, với cả lát nữa có khả năng ngươi cần phải dùng đến ta." Hệ thống đáp.
Nghe nó nói vậy, Mộ Từ thở nhẹ ra hơi.
Cô giương mắt nhìn lại, đối diện có một người đàn ông dáng người cao gầy, bộ dáng cũng không tồi nhưng biểu cảm hắn cứ cảm thấy đáng khinh thế nào ý. Phía sau còn có hai tên thị vệ đi theo.
Nghĩ đến câu hỏi của hắn, Mộ Từ rùng mình một trận.
"Trong phủ còn có việc, muội đi trước." Mộ Từ cau mày, không muốn nhiều lời với hắn, định quay đầu đi chuồn thẳng.
"Ấy ấy, Thập muội, có phải muội nói xạo không, trong lòng còn ôm tiểu mỹ nhân kìa, còn nói trong phủ có việc, lừa ai chứ sao lừa được Cửu ca của ngươi! Thập muội đây là vội vàng đi làm chuyện tốt gì đúng không!" Thu Anh Phát nhấc chân lại gần, tầm mắt hắn dừng trên người Ôn Tu Tề đang hôn mê trong lòng Mộ Từ, chế nhạo nói.
Lo lắng lại gặp phải chuyện rắc rối nào đấy, Mộ Từ nhíu mi, trong lòng phiền muốn chết, thuận miệng "ừm" môt tiếng.
Biểu cảm của Thu Anh Phát viết to chữ "Quả nhiên là thế".
Lại không hề có ý định rời đi, ngó nghiêng nửa ngày, tay hắn nâng lên muốn túm cái mạng che mặt kia ra.
"Cút ngay! Bỏ cái móng heo thối của ngươi ra!" Mộ Từ hất tay hắn ra, hung tợn trừng lại.
Nghe cô nói lời này, Thu Anh Phát cũng không nổi cáu. Bình thường, tính tình Thu Mộ Từ này đặc biệt thối, hai người tuy thường xuyên cùng chung chí hướng, nhưng một khi hắn chọc giận Thu Mộ Từ, cô tuyệt đối sẽ không khách khí với hắn.
Thu Anh Phát thấy cô muốn lấy roi ra, biết bệnh điên của cô lại bùng phát, hắn liền ngượng ngùng cười, thu hồi bàn tay không an phận lại.
Sau đó hắn lại đột nhiên phun ra một câu trời đánh: "Nam nhân hay nữ nhân vậy?"
"..." Lão nương không húp nước mắm, cảm ơn.
Mẹ nhà ngươi kì kèo ở chỗ này nửa ngày, lại nghĩ ta đang ôm nữ nhân? Dáng người cao như thế mà không biết phân biệt à?!
Nguyên chủ háo sắc thành tính, rốt cuộc đã bao nhiêu người in sâu vào đầu cái thanh danh nam nữ không kị này vậy!
"Nam nhân!" Mộ Từ nghiến răng nghiến lợi trả lời.
Nghe thấy Mộ Từ nói là nam nhân, Thu Anh Phát nháy mắt không còn hứng thú nữa, hắn cũng không ăn tạp giống Thu Mộ Từ nha, hắn vẫy vẫy tay, thuận miệng nói: "Đi đi, đi đi, Cửu ca không quấy rầy muội nữa."
Mộ Từ nghe hắn nói thế, lại không nhúc nhích, nhìn hắn một cái, ánh mắt lạnh như băng mang theo hàm ý cảnh cáo, nói: "Thu Anh Phát, huynh tốt nhất lên nên ít quản chuyện của muội lại, bằng không chọc muội nổi điên lên thì muội không ngại làm lớn chuyện trước mặt phụ hoàng đâu."
Dứt lời, ánh mắt lạnh như băng liếc xéo hai tên thị vệ sau lưng hắn, cả hai tên không tự chủ được co rúm lại.
Trong lòng Thu Anh Phát đánh cái bàn tính gì, cô đều biết rõ.
Cô không để tâm hắn đi tra hỏi chuyện của cô, nhưng thân phận của Ôn Tu Tề tuyệt đối không thể bại lộ được, nghĩ như vậy, ánh mắt Mộ Từ càng thêm lạnh.
Thu Anh Phát cứng đờ, chớp mắt sắc mặt hơi đen lại, lúc nhìn lại, hắn đã cười hớn hở nói: "Thập muội à, chuyện của muội huynh nào dám quản a, được rồi được rồi, không nói nữa, huynh đi xem Khuynh Thành cô nương đây!"
Mộ Từ tận mắt thấy hắn cùng tùy tùng đi vào, rồi mới rời đi.
Người của Ôn Tu Tề ngay gần đây, Mộ Từ vừa mới xuất hiện đã có một hắc y nam lách mình xuất hiện trước mặt. Ngay sau đó, giơ kiếm kề bên kia cổ của Mộ Từ.
"Nói! Ngươi định đem chủ tử đi đâu?!" Hắc y nam phỏng chừng là ám vệ Ôn Tu Tề dưỡng linh tinh, cho nên không khí với một ít người có thân phận cao, hắn chỉ lo cho an nguy tính mạng của chủ tử.
"Không có gì hết, hắn đi Thanh phường tìm ta, tự nhiên lăn đùng ra hôn mê nên ta đành phải mang hắn ra ngoài." Mộ Từ một mặt vô tội.
Cô cũng không dám nói thẳng là tại cô làm hắn ngất xỉu, những chuyện đấy chờ Ôn Tu Tề tỉnh lại tự giải thích đi, nếu nói thật thì chắc chắn đại ca ám vệ này sẽ một đao chém chết cô.
Hắc y nam hồ nghi liếc mắt nhìn Mộ Từ một cái, trong lòng thầm nghĩ chủ tử nhà mình tuy rằng không thể dùng nội lực, nhưng để đối phó với con gà Công chúa này vẫn thừa sức, chẳng qua vì sao chủ tử lại hôn mê nhỉ, mấy ngày hôm nay cũng có phải thời kỳ phát bệnh đâu.
Nghĩ nghĩ, ánh mắt hắn bỗng dưng dừng trên Thanh phường cách đó không xa, sau đó lại liên tưởng đến mục đích của việc lần này, như là nghĩ đến cái gì, đành thu hồi kiếm lại, vẻ mặt ghét bỏ nhìn về phía Mộ Từ.
Nguy cơ phải lên bàn thờ ngắm gà khỏa thân đã được giải trừ, Mộ Từ vừa nhẹ nhàng thở phào thì lại thấy vẻ mặt kia của hắc đại ca, một lời khó nói hết a.
Ủa gì vậy, cô không lại làm ra cái sự tình gì khiến cho người ta chán ghét đi.
"Đem chủ tử giao cho ta!" Hắc y nam lạnh lùng nói.
Khẳng định là chủ tử ở Thanh phường thấy được một màn không thể miêu tả nào đó, mới bị kích thích đến ngất xỉu, đều tại nữ nhân này!
Mộ Từ thấy có người tiếp nhận con gà bệnh trong lòng, tự nhiên mừng rớt nước mắt.
"Được được được, trả chủ tử cho ngươi, có cho ta cũng không muốn đâu!"
Hắc y nam nghe cô ra vẻ ghét bỏ chủ tử nhà mình, sắc mặt không được đẹp cho lắm.
Mộ Từ dứt lời, đem cánh tay khoác trên vai mình kéo đi qua, rồi bỗng dưng đem Ôn Tu Tề kéo về lại trong lòng, một tay đẩy hắc y nam ra.
"Ngươi muốn làm gì..." Hắc y nam thấy cô lật lọng lại còn đẩy hắn một phen, định quát lớn một tiếng, đã thấy chỗ hắn đứng vừa rồi có mấy phi đao màu đen cắm xuống, mặt trên ẩn ẩn nọc độc.
Hơi thở hắn nháy mắt ngưng trọng, bày ra tư thế phòng bị, theo bản năng bảo vệ Mộ Từ cùng Ôn Tu Tề, cảnh giác nhìn xung quanh.
"Ai!"
Âm thanh vừa phát ra, lại mấy chục phi đao có độc thẳng tắp bay về phía bọn họ, thế tới hung mãnh, hoàn toàn không chừa đường lui nào, mang theo mười phần sát khí đánh úp lại.
"Toàn bộ đều là sát thủ trải qua huấn luyện chuyên nghiệp, phỏng chừng là... người của Ám Ảnh các!"
Mộ Từ vừa rồi nhìn qua hoa văn trên thân chủy thủ, nhớ đến miêu tả của kịch bản, liền nói.
"Sao ngươi biết được đây là người của Ám Ảnh các?" Hắc y nam nhíu mày một mặt không tin.
"Đừng nói lời vô nghĩa nữa, ngươi là người của Ôn Tu Tề, sao lại thiếu chuyên nghiệp như vậy!" Mộ Từ trực tiếp đáp lại.
Hắc y nam nghẹn một chút.
"Có người tới!" Mộ Từ lạnh giọng nhắc nhở.
Giờ phút này, hắc y nam cũng không kịp suy nghĩ vì sao con gà Công chúa có thể cảm giác được sát khí tới gần trước cả hắn nữa.
Rất nhanh, trước mặt nhảy ra một đám hắc y nam đeo mặt nạ màu đen, một đám toàn thân lệ khí, ánh mắt không chút gợn sóng, phảng phất như cỗ máy giết người, ra chiêu thức nào cũng tàn nhẫn.
Võ công của Thu Mộ Từ sâu không lường được, bản năng của cơ thể này khó tránh khỏi xúc động, trực tiếp giơ tay lên đỡ.
Mộ Từ ôm chặt Ôn Tu Tề, hóa giải từng chiêu một đánh trả lại.
Xem ra sát thủ quả thực rất chuyên nghiệp, hắc lão đại chỉ có thể xem như ám vệ mà thôi.
"Bí mật ngươi có võ công, xem ra hôm nay không giấu được." Hệ thống đột nhiên nhảy ra nói.
"Nhìn tình huống mà định thôi, lúc này mà không ra tay thì mạng nhỏ của ta khó mà giữ được. Hơn nữa nam chính còn đang trong tay ta nha, nếu ta mặc kệ hắn, phỏng chừng đã cỏ cao hơn mộ rồi, thế giới này sẽ sụp đổ, nhiệm vụ của ta cũng đi tong." Mộ Từ trả lời.
"Ngươi biết người đứng trên mái hiên đằng trước là ai không?" Hệ thống bỗng dưng hỏi.
"Ai?"
"Nam phụ thứ nhất, đứng đầu Ám Ảnh các, Ám Ảnh, nằm trong dàn hậu cung của nữ chính. Đã xuất hiện!"
"Là hắn?!!"
Ám ảnh... đợi chút, trong nội dung tác phẩm hắn bị trúng độc sau đó bị người hung hăng vỗ một chưởng, độc... Ôn Tu Tề hình như hay dùng độc, cho nên bây giờ kịch bản đang bị lệch à?
Ám Ảnh nhận bái thiếp, chuyên môn đến ám sát thế tử Vĩnh Ninh Hầu.
Nhưng mà, hiện tại chính chủ đang ngất trên cành quất nha!
Mộ Từ không kịp nghĩ nhiều, vì Ám Ảnh đã đến đây.
Người tới thế nhưng là một người kiêu ngạo, không đeo mặt nạ giống các sát thủ khác, đôi mắt hắn tràn đầy lãnh ý, hung tợn như sói hoang, bên trong ánh mắt toàn sát khí, ra tay thẳng thừng dứt khoát, chiêu nào chiêu nấy đều đánh vào tử huyệt.
Mộ Từ cũng nghiêm cẩn đi lên, bên cạnh cô còn mang theo một người, ra tay khó tránh khỏi bị hạn chế, giờ phút này phải tập trung tinh thần cảnh giác cao độ.
Mấy chục chiêu rơi xuống, Mộ Từ dần cảm giác được, người này quả thật vì Ôn Tu Tề mà đến, bởi khi hắn ra tay, mỗi một chưởng đều mang theo hàn khí, hẳn là cố ý luyện hàn băng chưởng.
Nếu là Ôn Tu Tề mà bị ai xuống tay một chưởng như vậy, với căn bệnh của hắn, tuyệt đối có thể làm hắn thừa sống thiếu chết, Ôn Tu Tề vốn đã đoản mệnh, không sống được vài năm a.
Dần dà, thể lực của Mộ Từ bị hao tổn không ít, cứ đánh tiếp như vậy không phải biện pháp hay, cô tính toan đem toàn lực cứng rắn kháng lại hàn băng chưởng của Ám Ảnh, bỗng bên cạnh nhảy ra một hắc y nhân từ hướng ngược lại đánh úp cô, Mộ Từ không kịp tránh, chiêu thức phát ra cũng không kịp rút về, cứ như vậy bị trúng một chưởng, làm Ôn Tu Tề bên cạnh cũng bị hàn ý ăn mòn.
"Muốn chết!"
Mộ Từ nổi giận, chịu đựng cơn đau trong cơ thể, trực tiếp đá một cước lên người hắc y nhân đánh lén kia, ngay sau đó ôm Ôn Tu Tề lắc mình rút lui.
Vừa rồi Ám Ảnh bị Mộ Từ đánh một chưởng làm hắn bị thương không nhẹ, cũng không tiếp tục truy đuổi nữa.
"Mau rút!" Mộ Từ hô to với hắc đại ca bên kia.
Mộ Từ đã giải quyết không ít người, hắc đại ca cũng không ham chiếm, vội vàng rút lui đi theo.
Đợi sau khi bọn họ rời đi, Ám Ảnh gắt gao nhìn chằm chằm phương hướng Mộ Từ ly khai, trong mắt mang theo ngoan ý cùng không cam lòng.
Trên đường.
Vì công pháp Thu Mộ Từ tu luyện là thuộc tính cực dương, hàn băng chưởng kia tuy lợi hại nhưng cơ thể cô đã tự hóa giải không ít, chẳng qua tình huống người trong lòng cô đã đến nỗi nước sôi lửa bỏng.
Ôn Tu Tề nương tựa vào người Mộ Từ, cô có thể cảm nhận rõ ràng nhiệt độ cơ thể của đối phương đang dần dần hạ thấp. Chỗ mặt tựa vào cổ cô lạnh như băng, cô nghiêng đầu nhìn nhìn, phát hiện môi của Ôn Tu Tề đã bắt đầu trắng bệch, ngay cả lông mi dài kia cũng thêm một tầng hàn sương.
Trong lòng cô căng thẳng, âm thầm cầu trời khấn phật.
Nam chính, ngươi ngàn vạn lần đừng chết a! Bằng không ta tội lỗi chết mất!