Nam Chính Luôn Đối Với Tôi Mưu Đồ Gây Rối

Chương 22: 🍓



Editor: Chiêu

-------------------------

Tần Trăn nhẹ a một tiếng, bưng lấy mặt thiếu niên, đôi mắt khép hờ lười biếng mị hoặc: "Có đôi khi tôi nghĩ, cậu rốt cuộc là ngốc thật hay giả ngốc?"

Đường Nại nghiêng nghiêng đầu, hậu tri hậu giác phản ứng lại, nổi giận đùng đùng trừng mắt nhìn hắn: "Cậu mới ngốc, cả nhà cậu đều ngốc."

Tần Trăn rũ con ngươi xuống dịch lại gần một chút, thở ra hơi thở mang theo chút ít ỏi mùi rượu, nhẹ nhàng nói; "Ừ, cả nhà tôi đều ngốc, tôi hy vọng cậu cũng là một thành viên trong nhà của tôi."

Lời này... Không phải là đang mắng cậu ngốc sao?

Đường Nại chớp chớp mắt, thở phì phì đẩy hắn ra.

"Đừng đi!"

Tần Trăn nhanh chóng túm chặt tay cậu, lung lay đứng lên.

"Làm gì?" Đường Nại hừ một tiếng, ngạo kiều nâng cằm lên, muốn cho hắn biết chính mình cũng có tính tình nhỏ nhen.


Nhưng mới vừa quay người lại, toàn bộ dáng người cao gầy của thiếu niên đã lao đến đây, lập tức đem thân thể nhỏ yếu ớt của cậu áp nằm liệt trên sô pha.

Đường Nại ôi một tiếng, cố hết sức đẩy hắn ra: "Con ma men thúi, mau đứng lên!"

"Con ma men?" Tần Trăn khởi động khuỷu tay, xoa xoa thái dương, đáy lòng đột nhiên dâng lên một cổ xúc động.

Nếu hắn là con ma men, vậy con ma men làm một chút chuyện kia cũng không quá đáng kia.

Thiếu niên nằm dưới thân, sức lực nhỏ đến mức phản kháng đều không được.

Tầm mắt Tần Trăn cẩn thận miêu tả mặt mày cậu, cuối cùng rơi trên đôi môi hồng nhạt mà mình ngày nhớ đêm mong, ma xui quỷ khiến cúi đầu xuống, ngay lập tức trong đầu giống như có pháo hoa nổ tung.

Mềm mại, còn mang theo hương vị ngọt ngào.

Như là kẹo sữa Đại Bạch Thỏ.


Tần Trăn giơ tay chế trụ cái ót Đường Nại, cạy hàm răng cậu ra, công thành chiếm đất như cuồng phong như mưa rào trong miệng cậu.

[ Nại Nại, cắn cậu ta! Cắn chết cậu ta! ] Tơ Hồng tức giận đến chết khiếp.

Cái tên nam chủ này nha, học cái gì không học, lại học nhóm nam chủ hôn pháo hôi Nại Nại nhà ta!

Mẹ nó không biết xấu hổ!

Rất nhanh Đường Nại đã cảm giác không thể hô hấp được, trong miệng phát ra tiếng ô ô nặng nề, giãy dụa suy nghĩ muốn chạy thoát, cổ tay lại bị Tần Trăn nắm cố định trên đỉnh đầu.

Nghe được giọng nói của Tơ Hồng, theo bản năng cắn lên.

Trong miệng hai người ngay lập tức tràn ngập mùi vị rỉ sắt.

Tần Trăn như bị mùi máu tanh kíƈɦ ŧɦíƈɦ, động tác càng thêm thô bạo, nảy sinh ác độc gặm cắn.

"Nại Nại, em là của tôi... Em là của tôi..."


Ở nơi góc cạnh góc này, ánh sáng cực kỳ tối tăm, cũng không có phục vụ đi ngang qua, bởi vì vậy không có ai chú ý đến động tĩnh của bọn họ, ngoại trừ... Mẹ Đường.

"Tớ... Không phải của cậu!"

Đường Nại bị cắn đến phát đau, khoé miệng rách mấy miếng da, vừa tức vừa chen chân vào đá hắn, nước mắt không tự chủ được mà chảy xuống dưới.

Lạnh lẽo ướŧ áŧ rơi vào giữa ngón tay, Tần Trăn bỗng dưng khôi phục thanh tỉnh, rời khỏi người thiếu niên đang khóc đến thở hổn hển.

"Thật xin lỗi..."

Đường Nại che miệng, tức giận quay đầu: "Cậu tránh ra, tớ không muốn gặp lại cậu nữa!" 

[ Đường Bảo không khóc không khóc a, đều là do tôi không tốt, không bảo vệ tốt cho cậu, chờ nhiệm vụ này kết thúc, tớ đi thăng cấp hình phạt điện giật, ai còn dám hôn cậu cắn cậu bắt nạt cậu, tôi sẽ giật điện chết hắn! ]
Đường Nại nghe được chữ "Chết", lau lau cái mũi, đem nước mắt ép trở về.

[ Gϊếŧ người là phạm pháp, chú cảnh sát sẽ đem chúng ta bắt vào tù! ]

[ Vậy không gϊếŧ, tôi đều nghe cậu. ]

Tần Trăn phát hiện Đường Nại không còn khóc nữa, thật cẩn thận thò đầu lại gần: "Nại Nại, tôi sai rồi, cậu đánh tôi mắng tôi đều có thể, chỉ cần cậu có thể hết giận! Cậu nếu ngại đánh tôi đau tay, tôi sẽ quỳ trên ván giặt đồ vỏ sầu riêng đều không thành vấn đề."