Nam Chính Luôn Đối Với Tôi Mưu Đồ Gây Rối

Chương 23: 🍓



Editor: Chiêu

-------------------------

Tần Trăn dỗ một lúc lâu, mới dỗ được Đường Nại, cậu cuộn tròn ngủ trong lòng ngực hắn.

Thiếu niên giống như say rượu, gương mặt đỏ bừng, môi bị hắn cắn đến sưng lên, nhìn trông càng thêm no đủ ướŧ áŧ.

Đáy mắt Tần Trăn không tự chủ được mà tràn ra một tia ý cười, tính trẻ con trổi lên vươn ngón tay vuốt ve khoé môi cậu, thò lại gần liếm liếm.

Đường Nại nhịn không được hừ hừ hai tiếng, muốn né tránh con "Ruồi bọ" khiến người khác chán ghét này.

"Khụ!"

Đúng lúc này, một thanh âm bỗng nhiên vang lên.

Tần Trăn đột nhiên ngẩng đầu, nhìn mẹ Đường đứng cách đó không xa, ngón tay như bị điện nhanh chóng thu trở về.

Khương Thiền thong thả ung dung đi qua, như là không thấy được sự ái muội giữa bọn họ: "Nại Nại ngủ rồi? Con đem nó lên lầu nghỉ ngơi đi."


Tần Trăn gật đầu, đem thiếu niên chặn ngang ôm lên.

Khương Thiền nhìn động tác vững vàng của hắn, so với động tác cổ vũ: Bạn trai này lực Max a, lão Đường thật là đã lớn tuổi, ánh mắt không còn tốt nữa!

Tần Mộ Phàm đang ở trong bữa tiệc mời rượu, anh em tốt cùng chơi với anh bỗng nhiên kêu lên.

"Anh Mộ Phàm, đó không phải là vị hôn phu của anh sao? Sao cậu ấy lại bị em trai hoang của anh ôm trong ngực."

Trên mặt thanh niên tươi cười ngay lập tức biến mất không còn một mảnh, sấm rền gió cuốn vọt qua.

"Tần Trăn, mày đang làm cái gì?"

"Nại Nại say, tôi dẫn em ấy lên nghỉ ngơi."

Tần Mộ Phàm giận đến mức cười ngược, đáy mắt hiện lên một tia mỉa mai: "Nại Nại bây giờ là vị hôn phu của tao, muốn mang đi cũng phải là tao, mày là cái thá gì!"

Tần Trăn hít sâu một hơi, giọng điệu không mấy thân thiện: "Vị hôn phu? Ai lại bỏ rơi vị hôn phu của chính mình mà đi chơi riêng? Ngày đầu tiên đã như vậy, sau này không biết còn sẽ còn đối xử với Nại Nại như thế nào!"


Sắc mặt thanh niên lập tức vừa xanh vừa trắng, ánh mặt sợ hãi nhìn bốn phía, bộ dáng một bộ chột dạ.

Giống như người khiến anh ta sợ hãi không ở xung quanh, anh tức khắc lại có tự tin, nghiến răng nghiến lợi duỗi tay muốn cướp.

Tần Trăn nhanh chóng lui ra một bước, tránh đi động tác của anh, nhíu mày.

Phản ứng của Tần Mộ Phàm không quá thích hợp.

Anh ta giống như rất sợ cha mẹ Đường phát hiện anh ta không đối xử tốt với Nại Nại?

"Là tôi để Tần Trăn đưa Nại Nại lên lầu!" Khương Thiền chú ý đến tình huống bên này, giày cao gót dẫm lên đi đến, "Cậu đem Nại Nại chuốc say, lại không chăm sóc nó, tôi chỉ có thể tìm người khác."

Dứt lời, bà nâng cằm, ý bảo Tần Trăn rời đi trước.

Tần Mộ Phàm nắm chặt tay, bỗng dưng nhớ đến bây giờ anh chỉ là vị hôn phu, Đường gia tùy thời đều có thể đổi người, lập tức nhận lỗi. 


Đáy lòng Tần Trăn nghi ngờ càng thêm nặng.

Tuy rằng gia thế Đường gia lớn, nhưng ở Giang thành gót chân vẫn chưa đứng vững.

Bác trai bác gái Đường để cho bọn họ liên hôn, phỏng chừng có liên quan rất lớn đến nguyên nhân là vì lợi ích.

Lấy thân phận đại thiếu gia chính quy của Tần Mộ Phàm, vậy mà lại chịu khom lưng cúi đầu trước bác gái Đường, này rốt cuộc là vì sao?

Vì tài sản của Đường gia sao?

Tầm mắt Tần Trăn chậm rãi hạ xuống dưới, nhẹ nhàng hôn lên cái trán cậu.

"Nại Nại, chờ tôi."

Lần thi đại học này, hắn không còn giấu giếm, rất nhanh là đã có thể thoát khỏi sự khống chế của Tần gia.

Chờ hắn làm ra sự nghiệp, bác trai bác gái Đường nhất định sẽ biết, hắn mới là người được lựa chọn thích hợp với Đường Nại nhất!

Dưới lầu, sau khi Khương Thiền rời khỏi, sắc mặt Tần Mộ Phàm ngay lập tức trở nên vô cùng dữ tợn.
Anh muốn Tần Trăn phải chết!

Khương Thiền rõ ràng có hảo cảm với Tần Trăn, chỉ cần một ngày vẫn còn Tần Trăn, không chỉ Tần gia không phải của anh, ngay cả Đường gia cũng rất có thể không lấy được!