Tạ Hi yên lặng xoay đầu, như là đang giận. Nhưng giận không bao lâu, men say dấy lên liền nằm bò ra bàn đá ngủ.
Sở Ngư chọc chọc mặt Tạ Hi, xác nhận y thật sự đã ngủ mới thở dài, đứng dậy đi đến cây phong trong viện, ngẩng đầu nhìn một lát.
Sau một lúc lâu, hắn từ trong lòng ngực lấy ra phiến lá phong lúc trước nhặt lên, lấy ra một cái bút, viết xuống hai chữ "Sở Ngư" rồi cúi người đào một cái hố ở gốc cây phong, đem lá phong chôn xuống.
Làm xong này hết thảy, Sở Ngư xem xét tổng điểm của mình một chút. Lần trước mua cuốn bí kíp kia bị hố, điểm số còn thừa không nhiều lắm. Cốt truyện gần đây biến đổi bất thường, lên lên xuống xuống. Cuối cùng điểm số cố định ở 188 điểm, vẫn còn cách 1000 điểm quá xa.
......Mặc dù chưa nổi tiếng từ Bắc ra Nam, chưa chết đã là một việc tốt rồi.
Sở Ngư phiền muộn thở dài, không chú ý tới Tạ Hi ở phía sau vốn nên ngủ say đã đứng thẳng, chống cằm nhìn chằm chằm hắn. Trong tay thưởng thức chén rượu Sở Ngư đã uống qua, ánh mắt thanh minh trầm tĩnh.
***
Ở Lạc Phong Cốc hai ngày, Sở Ngư quyết định khởi hành đi đến Lâm Lan, nơi chủ trì Tiên Kiếm đại hội. Sở Thanh tự mình tiễn hai người Sở Ngư, dặn dò ngàn vạn thứ, hai mắt rưng rưng như là gả đệ đệ đi chứ không phải tiễn đệ đệ.
Lạc Phong Cốc cách Lâm Lan khá xa, dựa theo tốc độ của Sở Ngư và Tạ Hi, khi tới Lâm Lan cũng vừa lúc Tiên Kiếm đại hội bắt đầu.
Sở Ngư trước tiên gửi thông phù báo tin cho Lục Khinh An, thuận đường nhờ lão nhân gia hỗ trợ giữ bí mật cho bọn hắn. Tống Kinh Nghĩa vẫn còn nghĩ rằng bọn họ đã chết, đến lúc đó ở Tiên Kiếm đại hội cho gã một bất ngờ cũng không tồi.
Chuyến này Sở Ngư không trì hoãn xuống dưới làm chuyện xấu gì, cần cù an tĩnh ngự kiếm. Tạ Hi thế nhưng lại chủ động mở miệng, nói: "Đại sư huynh."
Sở Ngư: "Ừm?"
"Sư đệ muốn luyện công."
"Ngự kiếm là lúc không thể phân tâm......"
"Sư đệ muốn luyện công pháp lần trước sư huynh xem, sư huynh không phải người keo kiệt, đúng không?"
Sở Ngư: "......"
ĐM sổ tay tán tỉnh, đã không có tác dụng lại còn hố ngược lên người hắn. Hình vẽ không khác gì xuân cung đồ trên bìa sách kia......Nam chính sẽ không cho rằng hắn có đam mê đặc thù gì đi?
Rối rắm một lúc, Sở Ngư cuối cùng giải được bế tắc.
Trọng điểm không phải bìa sách mà là nội dung! Nam chính muốn đọc sổ tay, đây không phải là tin rất tốt sao!
Sở Ngư lấy sổ tay đưa cho Tạ Hi, mặt không đổi sắc nói hươu nói vượn: "Sư đệ có thể học hỏi nhiều hơn những điều trong đây. Về sau gặp được người tâm duyệt, cứ việc dùng phương pháp được dạy trong sách, đảm bảo đối phương sẽ động tâm với ngươi. Phi quân không gả."
Dứt lời mới nhớ Tạ Hi không thích nghe loại lời nói này, Sở Ngư lo lắng nhìn nhìn sắc mặt Tạ Hi, lại thấy y nhoẻn miệng cười, mặt mày toàn là vui vẻ: "Ồ? Phải không?"
Tâm tình đứa trẻ này cũng không tệ lắm.
Thấy đùi vàng cao hứng, Sở Ngư cũng cao hứng theo, lộ ra nụ cười ngay thẳng.
Tươi cười hai ngày, Sở Ngư liền không cười nổi nữa. Hai người bọn họ tuy rằng thuộc nhóm đệ tử xuất sắc hơn cả nhưng vẫn chỉ là Trúc Cơ kỳ. Tốc độ ngự kiếm cùng linh lực đều có hạn chế, cứ cách mấy ngày liền phải tìm một điểm dừng chân để nghỉ ngơi.
Sáng sớm hôm nay, Sở Ngư tỉnh dậy ở khách điếm cả hai nghỉ lại đêm qua, người bình thường luôn ôm eo hắn lại không thấy đâu. Sở Ngư nghi hoặc mở mắt liền thấy trên bàn đối diện đặt một cái bình sứ tinh xảo, bên trong cắm một bó hoa quế.
Hắn yên lặng nhìn chằm chằm bó hoa kia một lát, còn chưa nghĩ ra hoa này là thành tinh tự động cắm vào bình hay là như thế nào, Tạ Hi đã bưng cơm sáng đi vào.
Thấy Sở Ngư đã tỉnh lại, Tạ Hi hơi mỉm cười, sắc mặt hiện ra vài phần ngây ngô non nớt, cười lên tromg sáng lại thuần túy.
Sở Ngư nhìn y cười đến run người.
"Tỉnh rồi?" Tạ Hi đi đến mép giường, nhẹ nhàng xoa xoa mái tóc hỗn độn của Sở Ngư. Ánh mắt ôn hòa, động tác mềm nhẹ.
Mặt, mặt, mặt, mặt, mặt đừng để gần như vậy gần aaa!!!
Sở Ngư chân mày giật giật, giơ tay muốn thử xem Tạ Hi có phải bị sốt hay không. Tay còn chưa chạm tới trán đã bị bắt lấy.
Tạ Hi nhìn Sở Ngư thật sâu, cúi đầu nhẹ nhàng hôn một cái lên lòng bàn tay hắn, cánh môi mềm mại mà ấm áp.
......
Sở Ngư: "......"
Hắn nhớ ra rồi.
Đây không phải là nội dung trong cuốn sổ tay kia sao!!!
Hoá ra nam chính ngươi vừa học vừa làm, áp dụng thực tiễn bắt người khác làm trò tiêu khiển?
Sở Ngư nổi giận. Mặc kệ đây có phải nam chính cần tôn thờ cùng che chở hay không, trở tay bắt lấy Tạ Hi, không nói hai lời đem y xoay người nằm úp sấp xuống, cởi quần.
Tạ Hi ngạc nhiên mà trừng lớn hai mắt: "Đại sư huynh?"
Sở Ngư nhìn bờ mông trắng nõn của nam chính, trong lòng bỗng tức giận, đánh xuống một cái.
Tạ Hi "A" một tiếng, lại không giống như là kêu thảm thiết mà giống như ẩn nhẫn cái gì. Dừng một chút, y ủy khuất nói: "Sư huynh cớ gì đánh ta?"
Sở Ngư lại đánh một cái, rốt cuộc cũng tìm được uy nghiêm của sư huynh, hừ lạnh: "Lá gan càng ngày càng lớn, dám lấy sư huynh làm trò tiêu khiển? Ngươi nói xem ngươi có nên bị đánh không?"
"......" Tạ Hi trầm mặc, trong mắt có chút đỏ lên, sụt sịt đầy ủy khuất, "Sư huynh gạt ta."
Sở Ngư trợn mắt, tiếp tục đánh xuống mấy cái. Cánh mông trắng nõn của Tạ Hi in thêm vài dấu tay đỏ. Có thể là bởi vì đau, Tạ Hi hừ hừ kêu vài tiếng, giãy dụa muốn tránh khỏi khống chế của Sở Ngư.
Sở Ngư nhìn mông Tạ Hi bị đánh đến hồng hồng, một ý tưởng xấu đột nhiên nổi lên, giơ tay nhẹ nhàng nhéo một cái.
Tạ Hi run lên, bỗng nhiên vùng ra khỏi khống chế của Sở Ngư, nhanh chóng kéo quần chạy ra khỏi phòng.
Sở Ngư không biết nói gì: "......"
Hắn cúi đầu nhìn bàn tay to gan của mình, mồ hôi lạnh đột nhiên trượt xuống. Nam chính ngoan ngoãn như cừu con làm hắn càng muốn gì làm nấy, vô tình tìm đường chết.
Sở Ngư lo sợ bất an. Tạ Hi bị đánh như vậy liệu có ghi hận trong lòng, thù mới hận cũ cùng nhau báo không?
......Nếu không chờ lát nữa khi Tạ Hi trở về, hắn cũng cởi quần cho Tạ Hi đánh lại?
Sở Ngư sợ hãi ngồi trong phòng từ sáng tới tối, Tạ Hi mới trở lại khách điếm. Vừa nhìn đến, sắc mặt y lại ngoài dự đoán vui vẻ.
Đối diện Sở Ngư, sắc mặt y hơi đỏ lên, cắn cắn môi. Thấy Sở Ngư vẫn là bộ dạng từ buổi sáng, quần áo xộc xệch, tóc tai hỗn độn ngồi ở trên giường, y mỉm cười nói: "Sư huynh vẫn chưa dậy sao?"
Không tức giận?
Sở Ngư quả thực cảm động đến rơi nước mắt, từ trên giường nhảy xuống, nhanh chóng mặc thêm quần áo, cười gượng: "Đang đợi sư đệ trở về."
Tạ Hi cười quái dị: "Ở trên giường chờ sư đệ trở về?"
Sở Ngư đang muốn nói tiếp, lời đến bên môi lại phát hiện ý nghĩa câu nói vừa rồi không đúng, vội vàng câm miệng, vuốt lại tóc, thở dài: "Làm hòa thượng cũng khá tốt, tóc dài như thế này phiền thật đấy."
Thấy hắn nói tránh sang chuyện khác mà không đáp, Tạ Hi tâm tình càng tốt lên, lấy ra một cái lược gỗ đào, cười nói: "Sư huynh đừng nhúc nhích, sư đệ giúp huynh xử lý."
Sở Ngư thụ sủng nhược kinh, an tĩnh ngồi xuống. Được nam chính mềm nhẹ mà phục vụ, cảm giác tội lỗi trong lòng Sở Ngư lập tức nổi lên, nhỏ giọng nói: "Sư đệ, buổi sáng sư huynh có chút kích động, ngươi đừng nóng giận."
Tạ Hi hơi dừng động tác, từ từ nói: "Không giận. Nếu sư huynh muốn đánh, tùy thời đều có thể."
Sở Ngư nhướng mày, cảm thấy không khí có điểm không thích hợp. Tạ Hi động tác chầm chậm, Sở Ngư nhìn tới nhìn lui đâm ra nhàm chán, liền mở bình luận.
Lọt vào mắt là một loạt những bình luận "Đầu bạc răng long".
Sở Ngư: "......"
Sở Ngư quyết định không bao giờ xem bình luận nữa.
***
Tiên Kiếm đại hội được Ngọc Hoa tông ở Lâm Lan tổ chức. Ngọc hoa tông giống với Thiên Uyên môn, đều là đại tông phái. Ở Tu chân giới rất có địa vị. Tổ chức đại hội ở Ngọc Hoa tông thứ nhất là vì là thực lực của tông môn, thứ hai là bởi vì lối vào của Lăng Khư ở Lâm Lan.
Tám đại môn phái chính đạo mỗi phái chiếm một địa phương có linh lực dư thừa. Khi diễn ra Tiên Kiếm đại hội, các đại môn phái đều sẽ phái người tới tham dự, còn có một ít môn phái nhỏ ôm tâm lý cầu may mắn cử đệ tử tới.
Sở Ngư cùng Tạ Hi đuổi tới vừa đúng lúc. Ngày mai đại hội bắt đầu, tối nay vẫn có thể điều tức một chút.
Các môn phái ở Ngọc Hoa tông đều có khu vực nghỉ ngơi riêng. Sở Ngư nhìn bóng đêm mênh mông sau cấm chế của Ngọc Hoa tông, vẫn là không đủ tự tin để lẻn vào. Hắn lấy ra một tấm truyền âm phù, nói thầm vài câu rồi ném đi.
Không bao lâu, Lục Khinh An đi ra.
Hắn như cũ vẫn là một bộ bạch y phiêu nhiên, khuôn mặt lạnh lùng. Nhìn thấy Sở Ngư, Lục Khinh An hơi gật đầu: "Ngư nhi, không bị thương chứ?"
Sở Ngư cung kính cúi đầu: "Không bị, đã khiến sư tôn lo lắng rồi."
Lục Khinh An chuyển ánh mắt tới Tạ Hi, ẩn ẩn mang theo chút vui mừng. Hắn bản tính trầm mặc ít nói, không nói nhiều liền vung tay áo đem hai người đưa tới bên cạnh, ngự kiếm bay vào trong.
Viễn Trần phong chỉ cử tới một người, Tam sư đệ. Sở Ngư cũng không muốn giấu giếm, vừa tiến vào trong sương phòng đã gọi một tiếng "Tam sư đệ". Tam sư đệ nguyên bản còn đang an an ổn ổn cúi đầu uống trà "Phốc" một tiếng phun ra, a ô mấy tiếng đứng lên, chỉ vào Sở Ngư run run nói: "Sư......Sư tôn, linh hồn Đại sư huynh đã trở lại, là đồ nhi chiêu hồn thành công sao?"
Sở Ngư đen mặt đi qua búng một cái lên trán cậu.
Tam sư đệ vô cùng vui mừng, ôm chặt Sở Ngư hưng phấn mà ngao ngao kêu. Lục Khinh An đứng cạnh cửa nhìn một lúc lâu, nhàn nhạt nói: "Ngư nhi cùng Hi nhi đường xa mà đến, nên đi nghỉ ngơi."
Sở Ngư cung kính chắp tay, hướng Tam sư đệ gật đầu rồi lôi Tạ Hi sắc mặt đen xì rời đi.
Trước khi đến, hắn đã đem sự tình từ đầu đến đuôi viết cho Lục Khinh An, nếu Lục Khinh An không nói gì thêm, hắn cũng không cần nhắc đến.
Sau tối nay còn phải cùng những tinh anh từ tám môn phái giao thủ. Sở Ngư sau khi xuyên thư mới chỉ ra tay không quá một hai, sầu bi ngồi trên giường, kéo đầu Tạ Hi qua xoa xoa, thở dài: "Sư đệ, ngày mai nếu đụng phải Tống Kinh Nghĩa, không cần nhẹ tay. Ừm, nhưng cũng đừng quá nặng tay, miễn cho người khác mượn cớ nói chúng ta tổn hại tình nghĩa đồng môn."
Tạ Hi ngoan ngoãn gật đầu.
Vì Sở Ngư và Tạ Hi chưa đuổi đến, Lục Khinh An đã tự mình báo tên cho Sở Ngư và Tạ Hi, được các trưởng lão đồng môn an ủi một hồi, khuyên hắn không nên quá buồn bã, lãng phí danh ngạch.
Cho nên hôm sau, trước khi đại hội bắt đầu, ở phía sau Lục Khinh An xuất hiện hai người Sở Ngư Tạ Hi khiến vẻ mặt các trưởng lão đều là kinh ngạc. Khiếp sợ nhất chính là Tống Kinh Nghĩa đứng sau Tống Viễn Trác.
Gã rõ ràng tò mò muốn qua xem Sở Ngư cùng Tạ Hi rốt cuộc có thật sự phải là Sở Ngư cùng Tạ Hi hay không. Sắc mặt gã trong chớp mắt trở nên khó coi, ở bên tai Tống Viễn Trác nói nhỏ vài câu.
Tống Viễn Trác ánh mắt hơi lóe, cười ha hả mà mở miệng: "Lục sư đệ, ngươi cũng quá không không tốt rồi. Nếu Sở sư điệt cùng Tạ sư điệt không xảy ra việc gì, vì sao không nói cho ta? Làm chúng ta phải thương tâm một hồi."
Lục Khinh An sắc mặt nhàn nhạt: "Hai đồ đệ của ta bình an trở về, chư vị kinh ngạc sao?"
Tống Viễn Trác tiếp tục cười ha hả: "Tất nhiên kinh ngạc."
Lục Khinh An dời mắt, thanh âm bình tĩnh: "Ta đúng là muốn cho chư vị một kinh ngạc."