Mở màn đại hội, chủ trì đại hội là chưởng môn Ngọc Hoa tông khách sáo vài câu, liền tuyên bố đại hội bắt đầu. Quy tắc của đại hội đơn giản mà thô bạo: viết tên những đệ tử tham dự lên thẻ tre, những trưởng lão đức cao trọng vọng từ tám đại môn phái ngẫu nhiên rút ra. Người thắng được giữ lại thẻ, người thua có thể khiêu chiến những người thắng cuộc. Hai người một trận, trên sân có thể đồng thời tiến hành năm trận.
Trên đài cao, trưởng lão chậm rãi rút ra thẻ tre.
Sở Ngư chớp chớp mắt, cầu nguyện ngàn vạn lần đừng đụng phải Tạ Hi.
"Trận đầu, Thiên Uyên môn Tạ Hi đấu với Thiên Uyên môn Tống Kinh Nghĩa."
Lông mi Tạ Hi run lên, con ngươi đen như mực bên dưới chậm rãi chảy qua ánh sáng lạnh như băng.
Sở Ngư kinh ngạc. Này cũng quá may mắn rồi. Đêm qua còn nói mãi chuyện đánh Tống Kinh Nghĩa một trận, hôm nay mở màn liền chạm trán. Không thể không nói, vận nay của Tống Kinh Nghĩa thật là không khác gì cứt chó.
Tạ Hi ghé sát vào lỗ tai Sở Ngư, môi gần như dán lên vành tai hắn, nhỏ giọng nói: "Sư huynh, Tống Kinh Nghĩa rất chú trọng mặt mũi đúng không?"
Hơi ấm phả vào tai làm hai chân Sở Ngư nhũn ra, hắn bóp bóp mặt y, gật đầu: "Cẩn thận một chút."
Các trưởng lão của tám đại môn phái đều ngồi trên đài cao, phía dưới là quảng trường diễn võ to lớn. Năm cặp đấu được đọc tên lập tức ngự kiếm bay lên đài.
Tống Kinh Nghĩa ôn hòa cười đi tới, ánh mắt quỷ dị mà nhìn Tạ Hi: "Không nghĩ tới ngay vòng đầu đã đụng phải đồng môn, Tạ sư đệ, mời."
Tạ Hi nhàn nhạt liếc gã một cái, đeo kiếm đi đến phía sàn đấu ở chính giữa. Tống Kinh Nghĩa bị làm lơ cũng không tức giận, như cũ duy trì nụ cười. Gã ngự kiếm đáp xuống, cách Tạ Hi tương đối xa.
Sở Ngư vừa khẩn trương vừa kích động đi đến rào chắn của đài, nhìn chằm chằm Tạ Hi không chớp mắt. Đây là lần đầu tiên nam chính ra tay đối phó pháo hôi đó! Nhất định sẽ đánh Tống Kinh Nghĩa đến sư phụ gã cũng không nhận ra! A! Kích thích quá!
Không đợi Sở Ngư kích động xong, Tạ Hi đột nhiên mỉm cười, rút Đoạn Tuyết ra khỏi một tấc rồi lập tức ấn trở về. Ngay sau đó, tàn ảnh chợt lóe, Tống Kinh Nghĩa "Phốc" phun ra một búng máu, thân thể bị đá bay ra ngoài mấy trượng, đập vào tường mới dừng lại, từ từ trượt xuống.
Toàn bộ khán giả im lặng.
Tạ Hi chậm rãi thu hồi chân, suốt quá trình quần áo không một chút hỗn độn, tóc dài theo dây cột tóc bay bay, khóe môi gợi lên nụ cười mỉa mai: "Đa tạ."
Sở Ngư trợn mắt há mồm.
ĐCM ngầu quá! Khó trách vừa rồi Tạ Hi hỏi hắn Tống Kinh Nghĩa có coi trọng mặt mũi hay không. Một kích này mang tính nghiền áp tuyệt đối, so với bị đánh bại sau một thời gian dài quyết đấu hoàn toàn có lực sát thương hơn!
Tạ Hi quay đầu lại với Sở Ngư, hồn nhiên cười. Sở Ngư lập tức hoàn hồn. Tranh thủ thời gian y ngự kiếm trở về, Sở Ngư nhanh mắt nhìn sắc mặt Tống Viễn Trác, lại nhìn sắc mặt Lục Khinh An, đè thấp giọng, nói: "Sư tôn, sư đệ y......"
Lục Khinh An giơ tay ý bảo hắn không cần phải nói nữa: "Có ta gánh."
_(:3)∠)_ Sư tôn, người cũng ngầu quá!
Tống Viễn Trác sắc mặt có chút khó coi nhưng vẫn cố khắc chế bản thân an ổn ngồi ở trên đài cao tiếp tục vui vẻ trò chuyện, thuận đường thở dài vì Tống Kinh Nghĩa xuất sư bất lợi, không nhìn đến Lục Khinh An. Lục Khinh An bỉnh thản nhấp trà, thấy Tạ Hi đã trở lại, khẽ gật đầu: "Không tồi."
Tạ Hi sắc mặt ửng đỏ: "Đa tạ sư tôn."
Tam sư đệ vẫn luôn duy trì biểu cảm giống như thân thể bị đào rỗng, thấy Tạ Hi lên đây liền nhảy sang một bên run bần bật.
Sở Ngư thấy đáng thương mà sờ sờ đầu cậu. Đứa nhỏ này trước kia đi theo nguyên chủ tìm chết, khi dễ Tạ Hi không ít. Lần này rốt cuộc thấy được thực lực của Tạ Hi, sợ tới mức muốn khóc. Thật đáng thương.
Tam sư đệ run đến lợi hại hơn: Đại sư huynh......Cầu huynh đừng sờ......Nhị sư huynh ánh mắt như muốn giết người kìa......
Sở Ngư quay đầu nhìn thấy ánh mắt bất thiện của Tạ Hi, thò qua xoa nắn vuốt ve mặt y, trong mắt ngậm ý cười: "Làm sao vậy?"
Hàn khí trong mắt Tạ Hi đột nhiên tan ra, chỉ còn một hồ xuân thủy: "Không làm sao cả." Nói xong lại vui sướng mà ôm cánh tay Sở Ngư, cười tủm tỉm cọ trên người hắn.
Sở Ngư tập mãi thành thói quen, sờ sờ đầu y tiếp tục xem thi đấu, không chú ý tới biểu cảm vặn vẹo của Tam sư đệ.
Đợi hồi lâu, rốt cuộc cũng đến lượt Sở Ngư. Sở Ngư bày trận địa sẵn sàng đón quân địch, vận sức chờ phát động. Không ngờ mới xuất ra hai chiêu, đối phương đã nhận thua.
Sở Ngư biểu cảm phức tạp: "......"
Hắn ở bên này chuẩn bị mười phần, kết quả còn chưa phô ra một nửa thực lực đối phương đã nhận thua. Loại cảm giác này thật sự khiến người khác buồn chán......
Đại hội bắt đầu từ sáng sớm, khi gần kết thúc khi đã là xế chiều. Hoàng hôn buông xuống, khi chuông chiều gõ vang, Sở Ngư cuối cùng cũng chạm trán Tạ Hi.
Mắt thấy chỉ còn lại mười người, Sở Ngư đã sớm chuẩn bị tốt tâm lý. Hắn lên sân khấu cùng Tạ Hi đối diện một lát, hơi hơi mỉm cười: "Ta nhận thua."
Vị trí mười người đứng đầu đã tới tay, đã có thể vào Lăng Khư. Hắn còn để ý xếp hạng làm gì?
Sở Ngư hướng Tạ Hi gật đầu, đeo kiếm lâng lâng hạ đài. Chờ mấy trận cuối cùng đấu xong, Tạ Hi quả nhiên xếp thứ nhất.
Sở Ngư nhịn không được lệ nóng doanh tròng: Mẹ nó, lâu như vậy, cuối cùng cũng có một cái cốt truyện giống với nguyên tác......
Điều không quá vui vẻ duy nhất chính là Tống Kinh Nghĩa phun hết máu liền quay lại chọn đấu với một người thắng cuộc, một lần nữa tiến vào vị trí mười người đứng đầu. Đoàn vào Lăng Khư không thể thiếu gã.
Đêm xuống, chưởng môn của tám đại môn phái triệu tập mười đệ tử đứng đầu Tiên Kiếm đại hội lần này. Đầu tiên đưa cho tất cả một chút pháp bảo cùng đan dược, sau đó liền nghiêm mặt dặn dò những việc quan trọng khi vào Lăng Khư.
Nguy hiểm nhất trong Lăng Khư chính là khe nứt không gian. Một khi bị hút vào khe nứt không gian, vô luận tâm lý hay cơ thể khoẻ đến mức nào đều sẽ biến mất khỏi thế gian. Sau đó là ảo cảnh tràn lan, cổ trận bốn phía. Hơi không chú ý sẽ bị mê hoặc tâm trí, chết như thế nào cũng không biết.
Sau khi tiến vào Lăng Khư phải đi vào một cổ trận, nếu không sẽ bị truyền tống đến một địa điểm ngẫu nhiên, rất có khả năng rơi vào một khe nứt không gian. Nhiều năm khám phá, tám đại môn phái đã nắm được chính xác bộ pháp cổ trận, truyền thụ xuống dưới, dặn dò mọi người ngàn vạn cẩn thận.
Sau khi Lăng Khư mở ra có thể duy trì được nửa tháng. Nửa tháng sau, vô luận có tìm được pháp bảo, linh đan hay không đều bắt buộc phải rời đi. Nếu không Lăng Khư đóng cửa phải 10 năm sau mới một lần nữa mở ra.
Sở Ngư xem nguyên tác đã biết. Quét mắt nhìn những người cùng đồng hành không mấy hứng thú. Trong nguyên tác những người này đều bất quá đi nhặt mấy thứ đồ còn sót lại, chính là nam chính lại ngoài ý muốn bị nhốt ở Lăng Khư mười năm. Sau khi ra ngoài tu vi đã tới Nguyên Anh kỳ, từ đây nhất kiếm tung hoành thiên hạ, quét sạch những người đồng cấp, đánh ngang những người mạnh hơn. Tư dung như tiên, sát phạt quyết đoán, được người đương thời tôn xưng là Kiếm Tiên.
Rốt cuộc thì đùi vàng cũng sắp trưởng thành rồi ~
Chỉ là không lâu nữa sẽ phải chia lìa mười năm, nam chính lúc lấy trở ra có lẽ đã quên hắn rồi đi......
Sở Ngư quyết định ở Lăng Khư nhất định phải cố gắng tăng độ hảo cảm.
***
Bởi vì ma đạo đột nhiên tiến công, cử hành Tiên Kiếm đại hội là cố ý chọn ra nhân thủ, không được trì hoãn. Nghỉ ngơi một đêm, Sở Ngư và nhóm người đã được đưa tới lối vào Lăng Khư.
Lăng Khư nằm ở dãy núi bên trong, cây cối bên cạnh tre bóng, nước suối leng keng. Lối vào kết giới phảng phất như mặt nước gợn sóng, hơi lóe linh quang.
Sở Ngư tò mò đánh giá. Thu hồi ánh mắt, liền nhìn thấy khuôn mặt hơi trầm của Tạ Hi. Đứa nhỏ này từ ngày hôm qua đến giờ vẫn luôn như vậy. Sở Ngư đoán không ra y làm sao vậy, hỏi cũng hỏi không ra, trong lòng hơi bất an.
Thấy bây giờ còn có thời gian nhàn rỗi, Sở Ngư vỗ vỗ bả vai Tạ Hi, thấp giọng hỏi: "Sư đệ, chuyến này sinh tử chưa rõ, sắc mặt ngươi vẫn luôn khó coi như vậy, cũng không nói cho sư huynh câu nào. Không sợ trong tương lai sẽ có một đoạn thời gian rất dài không được thấy sư huynh sao?"
Hàng mi dài của Tạ Hi run lên: "Nói bậy!"
Y rốt cuộc cũng ngước mắt nhìn về phía Sở Ngư, trong mắt toàn là ủy khuất: "Ta không cho sư huynh biến mất! Sư huynh đã hứa với ta, vĩnh viễn không rời khỏi ta."
Sở Ngư vội vàng xoa xoa đầu đứa nhỏ: "Rốt cuộc là làm sao vậy, từ hôm qua đến giờ sao không nói với ta câu nào?"
Tạ Hi cọ cọ một chút, thấp giọng nói: "Ta không nghĩ sư huynh sẽ nhường ta. Trận đấu hôm qua, lần đầu tiên, ta muốn để lại cho sư huynh."
......Nhóc con, chúng ta không cùng một tần số đi?
Sở Ngư sửng sốt, sau một lúc lâu mới phản ứng lại. Trong lòng cười một tiếng, xoa xoa mặt Tạ Hi, chỉ cảm thấy nam chính hiện tại đáng yêu cực kỳ: "Chỉ là một cái hư danh thôi, để ý làm gì?"
Dỗ một lúc, đứa trẻ rốt cuộc cũng hết giận dỗi. Sở Ngư nhẹ nhàng thở ra, nhìn Tạ Hi đang cười đến xán lạn, trong lòng vẫn có chút không nỡ. Dù sao đây cũng là đứa trẻ hắn nuôi lớn, không lâu nữa sẽ phải xa biệt mười năm, ngẫm lại vẫn làm hắn rất buồn phiền.
Đợi nửa canh giờ, kết giới lối vào Lăng Khư bỗng nhiên chậm rãi tản ra, mơ hồ lộ ra một cái cửa động u ám. Tống Viễn Trác hai mắt sáng lên, "Chính là lúc này, vào đi!"
Mười đệ tử chờ đợi đã lâu nối đuôi nhau mà tiến vào, kết giới gợn sóng lập tức đem lối vào Lăng Khư đóng lại.
Tiến vào Lăng Khư, trước mắt Sở Ngư đột nhiên tối sấm. Sau một lúc mới thích ứng được, miễn cưỡng thấy rõ đường phía trước. Dựa theo lời nói của chưởng môn, phía trước ba trượng có một cái trận pháp, muốn an toàn tiến vào Lăng Khư cần phải chính xác đi qua trận pháp này. Một bước đi nhầm, lập tực sẽ bị truyền tống đến một nơi không rõ ngóc ngách.
Sở Ngư nuốt nước miếng, lòng bàn tay có chút đổ mồ hôi, nhưng ngay sau đó, tay phải bỗng nhiên bị nắm lấy.
Bên tai là giọng nói quen thuộc: "Sư huynh không cần sợ hãi, ta sẽ bảo vệ huynh."
Lời nói làm người ta thật an tâm, nếu 10 năm sau ngươi từ Lăng Khư ra còn nhớ rõ những lời này thì càng tốt......
Sở Ngư trở tay nắm chặt tay Tạ Hi, cười cười. Trừ bỏ ba người từ Thiên Uyên môn, bảy người còn lại đều đến từ các môn phái khác. Vì chưa bao giao lưu với nhau, tất cả đều trầm mặc không tiếng động. Đợi một lát, mọi người mới lục tục hướng tới cổ trận.
Mọi nơi đều u tối, cái gì cũng không nhìn rõ. Có lẽ là bởi vì quá khó nhìn, Tống Kinh Nghĩa đột nhiên bước hụt chân, cả người lảo đảo.
Tạ Hi cách gã khá gần, không kịp nghĩ ngợi duỗi tay kéo lại, không nghĩ tới lại xảy ra chuyện.
Tống Kinh Nghĩa toàn mặt là ý cười như gió xuân, đột nhiên túm Tạ Hi, thanh âm ép xuống thấp lại cực tàn nhẫn: "Tạ sư đệ, vĩnh biệt."
Tạ Hi không kịp phòng ngừa, chân bước sai vị trí. Cổ trận dưới chân loé lên ánh sáng nhạt. Đồng tử Sở Ngư co rụt lại, theo bản năng hô "Sư đệ", nhào qua ôm chặt Tạ Hi.
Phía trước đột nhiên toả ra ánh sáng loá mắt như mặt trời chói chang. Mặt đất sụp đổ, cảm giác không trọng lực đột nhiên ập tới. Trời đất quay cuồng, Sở Ngư đầu óc choáng váng. Khi mở mắt ra lần nữa, trước mắt hoa mắt, thấy không rõ cái gì.
Bốn phía ồn ào đến lợi hại. Kèn xô na, gióng trống khua chiêng, la hét ầm ĩ. Thỉnh thoảng có pháo tề minh, có tiếng nói cười vui vẻ. Chỉ nghe âm thanh cũng làm người khác cảm thấy vui mừng.
Sở Ngư nỗ lực mở to mắt muốn nhìn rõ trước mắt là cái gì, lại chỉ thấy một mảnh màu đỏ. Những tiếng la hét ầm ĩ bên tai không ngừng. Sở Ngư dừng một chút, bỗng dưng phản ứng lại, duỗi tay đem đồ vật trước mặt kéo ra.
Một cái......Khăn voan đỏ?
Bên tai vang lên giọng nói trầm thấp ôn nhu của nam nhân: "Ngư nhi, làm sao vậy?"
Sở Ngư ngẩn ngơ, ngạc nhiên mà ngẩng đầu lên. Trước mặt đứng một người mặc hỉ phục đỏ thẫm, thân hình thon dài ngọc lập. Gương mặt kia mày kiếm thư lãng, mắt chứa tinh vũ, ẩn ẩn ý cười, cực kỳ tuấn mỹ.
Thấy Sở Ngư không nói lời nào, người nọ hơi hơi nhăn mày, nắm lấy tay Sở Ngư, lo lắng hỏi: "Ngư nhi?"
Sở Ngư nghe mà toàn thân nổi lên một trận da gà.
Mặc dù gương mặt trước mắt này đã hoàn toàn trưởng thành hắn vẫn nhận ra được!
WTF!!! Vì cái gì nam chính lớn lên lại mặc hỉ phục, vẻ mặt nhu tình mật ý mà gọi hắn là "Ngư nhi"?
Từ từ!
Sở Ngư rốt cuộc hậu tri hậu giác phát hiện ra vấn đề trí mạng.
Khoé miệng hắn giật giật, cúi đầu nhìn khăn voan đỏ trong tay.
Đây là của hắn. Hắn vừa từ trên đầu kéo xuống.
Cách đó không xa truyền đến giọng nói cố tình làm lớn âm thanh: "Thỉnh tân lang tân nương vào động phòng ——"