Nam Phi

Chương 118



“Đúng vậy, tại sao ta không nghĩ tới chứ?” Anh Ba vỗ đầu mình một cái, thầm thốt lên, “Ta thật ngu ngốc!”

A Cát không hiểu nhìn thiếu chủ nhà mình, hỏi: “Thiếu chủ, ngài không nghĩ tới chuyện gì?”

“A Cát, ngươi có cảm thấy kể từ khi ả đàn bà kia đến, phụ thân như thay đổi thành một người khác?”

“Đương nhiên là cảm thấy!” A Cát gật đầu như bổ củi, “Nếu là trước kia, tộc trưởng thông minh như vậy, sao có thể nghe lời bậy bạ mà giết phu nhân.”

“Ngươi nói không sai. Phụ thân thông minh như vậy, tại sao chưa đi kiểm chứng đã vội vàng tin lời ả đàn bà kia?” Anh Ba nói, “Cho nên ta nghĩ, nếu ả đàn bà đó đã biết dùng rắn độc để hại mẫu thân thì cũng có thể dùng loại độc gì đó với phụ thân!”

“Ý của ngài là… tộc trưởng cũng bị hạ độc?”

Anh Ba gật đầu: “Ta nghe nói, phần lớn độc trên đời này đều để lấy mạng người, nhưng có một số loại độc có thể khống chế người khác, khiến người ta ngoan ngoãn nghe lời.”

“Khống chế?” A Cát không thể tin trợn trừng hai mắt, “Sao một người có thể bị người khác khống chế được?”

Tô Ngọc Hành nãy giờ không lên tiếng, lúc này thản nhiên nói một câu: “Ngươi nói tới không phải chính là Khôi Lỗi thuật sao?” (Khôi lỗi = con rối)

“Khôi Lỗi thuật?” Hai mắt A Cát trừng lớn đến sắp rớt ra ngoài, “Đó là cái gì?”

Tô Ngọc Hành trả lời: “Nói đơn giản thì chính là thông qua một số loại thuốc để khống chế tâm trí con người, để người đó nghe theo mệnh lệnh của mình. Giả sử như ngươi, nếu như ngươi đã trở thành con rối của ta, ta nói gì người sẽ làm nấy, không hỏi, cũng chẳng phân biệt đúng sai, dù ta có sai ngươi giết chính thiếu chủ của mình, ngươi cũng không chút do dự mà ra tay.”

“Nói bậy! Sao ta có thể giết thiếu chủ?” A Cát không muốn bị Tô Ngọc Hành làm nhục lòng trung thành của mình, tức giận phản bác.

“Ta chỉ lấy ví dụ để suy luận mà thôi.” Tô Ngọc Hành giải thích.

“Ví dụ cũng không được!” A Cát nhất quyết không chịu, “Ta tuyệt đối không phản bội thiếu chủ!”

Trong lúc A Cát làm ầm ĩ thì Anh Ba đã hiểu được ý của Tô Ngọc Hành. Hắn nghiền ngẫm, hoài nghi nhìn Tô Ngọc Hành từ trên xuống dưới, hỏi: “Ngươi có vẻ rất hiểu biết về Khôi Lỗi thuật?”

Tô Ngọc Hành cười nhạt: “Trong thiên hạ, y và độc vốn cùng một nguồn gốc. Ta học y từ nhỏ, đương nhiên là có chút hiểu biết.”

Mắt Anh Ba sáng lên, vội hỏi: “Vậy ngươi có thể phá giải được Khôi Lỗi thuật không?”

Tô Ngọc Hành trả lời: “Chuyện này… Ngươi nên biết, Khôi Lỗi thuật chỉ là tên gọi. Trên thực tế, Khôi Lỗi thuật có rất nhiều dạng, có thể phá giải được hay không cần cho ta thấy người bị trúng thuật, chẩn đoán mới có thể đưa ra kết luận.”

Tô Ngọc Hành thấy Anh Ba còn muốn nói gì đó, liền tranh lời nói trước: “Ai da! Sắc trời không còn sớm nữa, ta còn phải lên đường, không nói chuyện với các ngươi nữa. Cáo từ!”

Tô Ngọc Hành vừa nói vừa bước đi, bị Anh Ba ngăn lại hỏi: “Ngươi muốn đi đâu?”

“Đi giao thuốc.” Tô Ngọc Hành trả lời.

Anh Ba lại hỏi: “Giao thuốc cho ai?”

Tô Ngọc Hành trả lời: “Ông chủ tiệm thuốc… Ai, không biết đến bao giờ ta mới có đủ bạc, tự mở một tiệm bán thuốc của mình.”

“Ngươi muốn… mở tiệm thuốc?” Mắt Anh Ba lộ vẻ mừng rỡ.

“Đương nhiên rồi.” Tô Ngọc Hành nói, “Ta học y từ nhỏ, đã học bao nhiêu năm rồi, ai lại muốn làm việc lao động chân tay như vận chuyển thuốc thế này. Chờ có đủ bạc, ta sẽ tự mở một tiệm thuốc, xem bệnh, kê đơn cho người.”

“Vậy… Ngươi xem thứ này đáng bao tiền?” Anh Ba đột nhiên tháo vòng vàng trên cổ tay xuống, đưa cho Tô Ngọc Hành, “Hôm nay ta đi ra ngoài không mang theo ngân lượng, chiếc vòng này là vàng ròng, ngươi bán đi có thể đổi được một chút bạc. Vòng vàng thế này ta còn rất nhiều, nếu ngươi trở về cùng ta, ta có thể đưa thêm cho ngươi.”

Tô Ngọc Hành nhận vòng vàng, cắn một cái, nói: “Trời ơi! Đây là vàng thật đó!”

Sau đó xem xét vòng tay, lại nhìn Anh Ba, giả vờ không hiểu hỏi: “Ngươi làm thế này… là có ý gì?”

Anh Ba trả lời: “Ta có thể giúp ngươi thực hiện nguyện vọng, mở cho ngươi một tiệm bán thuốc, nhưng ngươi phải giúp ta một việc.”

Tô Ngọc Hành tiếp tục giả ngốc: “Vội gì chứ? Phải nói trước, ta là người đọc sách, chuyện hại trời hại người ta không làm đâu!”

“Yên tâm, ta chỉ muốn ngươi xác nhận xem rốt cuộc phụ thân ta có đúng là bị kẻ xấu hãm hại hay không thôi.”

Tô Ngọc Hành thấy hắn cuối cùng đã mắc câu, liên tục gật đầu, thay trang phục của người Tây Ngõa, theo Anh Ba và A Cát đến chỗ ở của bọn hắn. Anh Ba lại đưa cho y mấy cái vòng vàng, nói: “Những thứ này chỉ là một phần, nếu ngươi làm tốt, về sau sẽ không thiếu lợi lộc.”

Tô Ngọc Hành nhận vòng vàng, nói: “Đa tạ tiểu thiếu gia, kính xin cho ta về chuẩn bị một chút.”

“Chuẩn bị gì?” Trong mắt Anh Ba hiện lên chút hoài nghi.

Tô Ngọc Hành không chút hoang mang nói: “Nếu ngươi đã muốn ta xem bệnh, đương nhiên ta cần mang theo dụng cụ của mình.”

“Nói cũng phải.” Anh Ba gật đầu, làm như lơ đãng hỏi, “Người cùng ngươi vận chuyển thuốc là ai?”

Tô Ngọc Hành còn chưa đáp, chợt nghe A Cát nói: “Bụng lớn như vậy còn phải bôn ba, thật là vất vả.”

Tô Ngọc Hành trong lòng căng thẳng, ngoài mặt lại tỏ ra tự nhiên như thường hỏi: “Nhãn lực của tiểu huynh đệ thật tốt, nhìn ra được người đi cùng ta đang mang thai.”

“Không phải ta nhìn ra.” A Cát nói, “Là thị nữ của phu nhân nói, nàng ấy nói nhìn thân hình và dáng đi của người nọ chứng tỏ đang mang thai.”

Anh Ba lại có chút ngạc nhiên nói: “Người đó… không phải nam nhân sao?”

Một câu, hai thiếu niên nhìn nhau, rồi đồng thời quay lại nhìn Tô Ngọc Hành, tựa như đang đợi y giải thích.

“Chuyện này…” Tô Ngọc Hành bị hai người nhìn đăm đăm, trong đầu chuyển nhanh, vỗ đùi nói, “Ai, thật ra nàng là phu nhân của ta! Đứa nhỏ trong bụng nàng là cốt nhục của ta!”

“Hả?”

“Chúng ta vào Nam ra Bắc, một nữ nhân đi lại không tiện, cho nên khi ra ngoài nàng ấy đều cải trang thành nam nhân.”

“Thì ra là thế.” Anh Ba nói, “Nếu nàng ấy đang mang thai, không bằng dẫn nàng ấy tới đây. Chỗ ta nhiều người hầu, có thể chăm sóc cho nàng.”

Tô Ngọc Hành nghe vậy trong lòng lại căng thẳng. Y không muốn Ngộ Quân Diễm đang mang thai lại phải tới nơi này mạo hiểm cùng mình. Nhưng trong tình huống này, nếu quả quyết từ chối sẽ khiến Anh Ba nghi ngờ, đành phải giả vờ đồng ý trước, trong lòng lại thầm nghĩ đối sách.