Nam Phi

Chương 119



Tô Ngọc Hành trở lại chỗ ở, Ngộ Quân Diễm ra đón, hỏi: “Thế nào rồi?”

Tô Ngọc Hành dùng mắt ra hiệu cho hắn không nên hỏi nhiều. Mà lúc này, Ngộ Quân Diễm cũng đã nhìn thấy mấy người Tây Ngõa theo sau y, không biết tình hình thế nào, cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ, vì vậy ngoan ngoãn ngậm miệng lại.

Tô Ngọc Hành đi đến trước mặt Ngộ Quân Diễm, nhẹ sờ bụng hắn, cười hỏi: “Phu nhân, hôm nay cảm thấy thế nào? Con có ngoan không?”

“Phu… nhân?” Ngộ Quân Diễm ngượng ngùng, ngoài mặt cười nhưng lòng không cười ha ha một tiếng, mặc dù hắn và Tô Ngọc Hành đều biết quan hệ giữa hai người là thế nào, nhưng tốt xấu gì trước mặt người ngoài, hắn vẫn là Vương gia, mà Tô Ngọc Hành là Vương phi của hắn. Hôm nay Tô Ngọc Hành đột nhiên gọi hắn là phu nhân, thật khiến hắn không thoải mái. Nhưng người Tây Ngõa đang ở đây, hắn lại không rõ ý đồ của Tô Ngọc Hành, cũng không tiện nói thêm cái gì để tránh phạm sai lầm.

“Phu nhân, giới thiệu với nàng, mấy vị này là quý nhân ta gặp trên đường, ta phải tới chỗ bọn họ xem bệnh. Lần này trở về để thu dọn đồ đạc, sau đó sẽ đi cùng họ.”

Dẫn đầu đám người Tây Ngõa là A Cát. Tuy nói là hợp tác, nhưng dù sao Anh Ba vẫn không yên tâm về người ngoại tộc, vì vậy phái tâm phúc của mình đi theo, tránh để y giở trò.

A Cát thấy Ngộ Quân Diễm đang mặc nam trang, nhưng dung mạo xinh đẹp tuyệt trần, nếu thay nữ trang, đích thực là một mỹ nhân. Chỉ có điều, thân hình này quá cao. Cũng may cô nương tộc Tây Ngõa vốn cao lớn hơn cô nương Nguyên Quốc, A Cát thấy Ngộ Quân Diễm dáng người cao, nhưng cũng không hoài nghi hắn có đúng là nữ giả nam trang hay không. Lúc này, thấy Tô Ngọc Hành giới thiệu, liền chắp tay nói: “Kính chào phu nhân.”

Ngộ Quân Diễm không biết trả lời như thế nào, cười cứng ngắc, kéo ống tay áo của Tô Ngọc Hành, đi vào phòng trong. Tô Ngọc Hành cười hoà giải, nói: “Nữ nhân ngại gặp người lạ, mong các vị tiểu huynh đệ chớ chê cười.”

A Cát cười thông cảm. Chuyện này y từng nghe người trong tộc nói, nữ nhân Nguyên Quốc rất kỳ quái, ở trước mặt nam nhân không dám thở mạnh, nói chuyện nhẹ nhàng, làm việc cẩn thận, dáng vẻ sợ hãi bị trách mắng. Hôm nay gặp quả nhiên giống như lời đồn.

“Ngươi giải thích cho ta, rốt cuộc là có chuyện gì?” Đi vào phòng trong, đóng cửa lại, Ngộ Quân Diễm lập tức nhỏ giọng hỏi, “Sao ta lại thành phu nhân của ngươi? Còn nữa, cái gì gọi là nữ nhân ngại gặp người lạ? Ngươi nói ai là nữ nhân?”

“Ta cũng không còn cách nào khác mới gọi như vậy.” Tô Ngọc Hành giải thích, “Bọn họ nhìn ra ngươi mang thai, ta đành phải nói ngươi là phu nhân của ta, hiện đang mang thai, mà ngươi mặc nam trang là để tiện hành tẩu giang hồ.”

“Ngươi thật sự là càng ngày càng dám nói xằng nói bậy.” Giọng điệu của Ngộ Quân Diễm không có vẻ gì là khen ngợi, vậy mà Tô Ngọc Hành như không nhận ra, cười đến xán lạn.

“Tình huống bên kia thế nào?”

“Bước đầu lấy được lòng tin của Anh Ba.” Tô Ngọc Hành trả lời, “Hắn nói ta đến tộc Đồ Lộ, ta trở về là muốn lấy chút đồ.”

Ngộ Quân Diễm nói: “Ta đi cùng ngươi.”

“Không được!” Tô Ngọc Hành quyết đoán từ chối, “Chỗ đó quá nguy hiểm.”

“Cũng bởi vì nguy hiểm ta mới muốn đi cùng ngươi.” Ngộ Quân Diễm phản bác, “Có ta bên cạnh cũng có thể giúp đỡ nhau.”

“Quân Diễm, ngươi hãy nghe ta nói, con sắp chào đời rồi, trong thời điểm quan trọng này, ta tuyệt đối không thể để ngươi bị bất cứ tổn thương gì.” Tô Ngọc Hành nắm lấy hai vai Ngộ Quân Diễm, nghiêm túc nói, “Ngươi nghe lời ta, ở đây dưỡng thai, chờ ta trở về.”

“Ngươi cũng nói con sắp chào đời, chính vì vậy ta không thể rời xa ngươi.” Ngộ Quân Diễm cúi đầu sờ lên bụng nhô cao của mình, “Ngươi đi chuyến này không biết khi nào mới trở về, lỡ như đứa nhỏ không đợi được ngươi mà đòi ra thì phải làm sao đây?”

Lời của Ngộ Quân Diễm khiến đầu Tô Ngọc Hành như bị đánh một gậy. Đúng vậy, lần này đi Tây Ngõa không biết khi nào mới có thể trở về, lỡ như đứa nhỏ trong bụng Quân Diễm không đợi được y thì phải làm sao? Đâu thể để hắn một mình sinh con.

“Tô tiên sinh, đồ đạc của ngươi đã chuẩn bị xong chưa?” Ngoài cửa, A Cát không đợi được nữa rồi.

“Xong rồi, có thể lên đường rồi.”

Tô Ngọc Hành vội vàng cầm đồ đi ra, A Cát nói: “Thiếu chủ có dặn, phu nhân đang mang thai, ở lại không tiện, không bằng đi cùng chúng ta. Thiếu chủ sẽ phái người hầu hạ phu nhân.”

Ngộ Quân Diễm nghe vậy, thầm nghĩ rất hợp ý ta, không đợi Tô Ngọc Hành mở miệng đã hắng giọng đáp: “Ý tốt của các vị, chúng ta cung kính không bằng tuân mệnh.”

Giọng nói mềm mại nhỏ nhẹ khiến Tô Ngọc Hành giật mình. A Cát nhận lệnh của Anh Ba, biết người Nguyên Quốc không giỏi cưỡi ngựa, lại bởi vì trong số người đồng hành có nữ nhân mang thai, nên đã chuẩn bị cho Tô Ngọc Hành và Ngộ Quân Diễm một cỗ xe ngựa. Hai người ngồi không ở trên xe ngựa, Tô Ngọc Hành chăm chú nhìn Ngộ Quân Diễm như nhìn vật thể lạ. Thấy vậy, Ngộ Quân Diễm nghịch ngợm móc một mảnh khăn trong bọc hành lý ra, ngón tay xếp thành hình hoa lan nâng mặt Tô Ngọc Hành lên, nũng nịu nói: “Đáng ghét! Làm gì mà nhìn người ta như vậy?”

Tô Ngọc Hành há to miệng, rất lâu không nói nên lời. Một lúc sau, y mới thành khẩn nói: “Quân Diễm, ta biết sai rồi, thật sự biết sai rồi. Ngươi có thể… như bình thường?”

Ngộ Quân Diễm bị vẻ mặt bất đắc dĩ của Tô Ngọc Hành chọc cười, không chịu bỏ qua nói: “Ai cho ngươi nói ta là nữ nhân, về sau ta cứ nói kiểu này đấy.”

Tô Ngọc Hành nghĩ tới cuộc sống sau này, đột nhiên cảm thấy đau đầu…

Một đường bôn ba, đến chỗ ở thì trời đã tối. Dù sao thân thể của Ngộ Quân Diễm cũng nặng nề, sau khi vào phòng liền ngã xuống giường, cảm thấy eo và chân vô cùng đau nhức.

“Sao thế? Không thoải mái à?” Tô Ngọc Hành đi tới hỏi.

“Không sao.” Ngộ Quân Diễm trả lời, “Chỉ thấy mệt thôi.”

Tô Ngọc Hành ngồi bên giường, kéo chân Ngộ Quân Diễm, đặt lên đùi mình, nhẹ nhàng xoa bóp: “Một đường bôn ba, vất vả cho ngươi rồi.”

“Thế này có gì mà vất vả. Trước kia ta hành quân đánh giặc, thường xuyên ngủ trên lưng ngựa.” Ngộ Quân Diễm không thèm để ý nói, “Ngươi mặc kệ ta, ta nghỉ ngơi một lát sẽ không sao. Nhân lúc trời tối, ngươi đi thám thính tình hình xung quanh đi.”

“Được.” Tô Ngọc Hành gật đầu, “Vậy ngươi ở đây chờ ta, ta đi một lát sẽ trở lại.”