Nam Phụ Cải Biên: Nam Nữ Chủ Tránh Xa Ta Ra

Chương 2: Tiểu Thuyết “ Ánh Nắng Và Em ”



Phùng Tiểu Văn lết thân thể nặng như chì về phía giường ngủ, rồi ngồi phịch xuống. Cậu hết nhìn trần nhà lại nhìn tủ, giường,chăn, ga,... sau khi xác định một chuỗi sự việc vừa rồi là sự thật một trăm phần trăm thì kiếm đâu ra một tờ giấy và cây bút. Liệt kê lại một loạt các sự kiện chính của “ ánh nắng và em ”

Đây vốn là một cuốn tiểu thuyết thanh xuân vườn trường. Nơi mà nam chính là con trai của một gia đình giàu có còn nữ chính là một tiểu bạch thỏ, tuy gia đình bình thường nhưng luôn lạc quan. Chính là cái kiểu ngươi sao kệ ngươi, ta vẫn cứ cười dù đời gian khó ấy. Nam chính trong một lần đi chơi gặp nữ chính rồi thành ra yêu em từ cái nhìn đầu tiên luôn. Và thế là nam chính quyết tâm bắt con bạch thỏ kia về nhà bằng được.

Còn La Mạn Thiên - người mà Phùng Tiểu Văn xuyên vào thì lại là một người có số phận bi thảm. Là kiểu bi thảm đến vặn vẹo để rồi làm nên cho nam nữ chính.

Là con riêng của La gia, từ nhỏ Mạn Thiên đã bị coi thường, bạo hành. Mọi thứ đạt đến đỉnh điểm khi mẹ cậu chết. Từ đó cậu bị ám ảnh tâm lí, trở nên quái dị. Có kẻ nói cậu bị điên. Cho đến khi Mạn Thiên gặp được nữ chính, được vầng sáng của nhân vật chính soi rọi cuộc đời vốn u tối của mình, cậu mới khá lên một chút.

Nhưng cậu ta vốn chỉ là một nhân vật phụ bi thảm làm sao có thể cướp nữ chính khỏi tay nam chính? Và cái kết tồi tệ nhất chính là cậu bị nam chính bắt giữ. Bị anh ta ép buộc bán nội tạng trái phép. Chết một cách oan ức.

Phùng Tiểu Văn khép lại đoạn hồi tưởng. Hàng lông mi dài đổ xuống khuôn mặt trắng trẻo, không gian chỉ còn lại tiếng hít thở đều đặn. Cậu thấy thương cho La Mạn Thiên. Cũng thấy tiếc cho y lại càng hận y. Tại sao lại cam chịu bị nam chính giam cầm? Tại sao lại quá yêu nữ chính để rồi khiến bản thân chết không nhắm mắt? Tại sao không sống một cuộc sống tốt hơn? Vô vàn câu hỏi tại sao hiện lên trong đầu cậu lúc này.

Có lẽ vì cuộc đời hai người có quá nửa nét tương đồng khiến Phùng Tiểu Văn thấy bức bối. Cậu ném cây bút cùng tờ giấy trong tay ra xa. Nằm vật xuống giường, kéo chăn che hết nửa đầu, giờ đây Phùng Tiểu Văn không muốn suy nghĩ điều gì.

Ngủ một giấc, sau đó tiếp tục sống cuộc đời dang dở của La Mạn Thiên.

———

Phùng Tiểu Văn tỉnh dậy lúc 3 giờ chiều. Lúc này nắng trở nên gay gắt hơn, cậu rời giường kéo tung rèm cửa, lòng thầm nghĩ nhất định phải sơn lại tường, thay toàn bộ chăn ga... Cậu cũng đâu phải La Mạn Thiên nguyên bản làm gì bị cái ám ảnh tâm lí gì gì đó.

Cậu đứng ngắm nhìn phong cảnh qua khung cửa sổ, âm thanh của tiếng gõ cửa làm Phùng Tiểu Văn giật nảy cả người. Cảm tưởng như đang đóng phim kinh dị ấy. Thấy cậu bước ra mở cửa, người nọ thoáng kinh hoàng nhưng rất nhanh lấy lại bình tĩnh. Cung kính cúi đầu.

_ Thưa nhị thiếu gia, đại thiếu gia mới về. Lão gia và phu nhân muốn cậu xuống cùng ăn cơm.

Người nọ là một ông bác đã đứng tuổi. Nếu Phùng Tiểu Văn không nhầm thì đây chính là Tần Khúc - quản gia của nhà họ La. Vị quản gia này trong nguyên tác có xuất hiện vài lần. Chính là lúc mẹ của La Mạn Thiên và cậu ta chết, ông ta đã đem đi chôn cất cẩn thận. Vì vậy nên Mạn Thiên trong nguyên tác cũng đặc biệt nghe lời ông ta chăng? Lần duy nhất cậu ta cãi lời Tần Khúc là khi quyết định theo đuổi nữ chính.

Thế là Mạn Thiên của hiện tại cũng chính là Phùng Tiểu Văn quyết định sẽ tuyệt đối nghe lời ông ta.

Cậu ừ một tiếng rồi xoay người đi chuẩn bị. Quản gia phát hiện chủ nhân có gì đó thay đổi nhưng vẫn im lặng rời đi. Nhà họ La nợ cậu quá nhiều, từ khi còn bé cho đến khi cậu trưởng thành. Và món nợ ấy vẫn sẽ tiếp tục cho đến khi bọn họ chết hết. Món nợ này lão không mong sẽ đòi lại được, chỉ mong thiếu gia sẽ được sống một cuộc sống an nhàn.