Tình yêu vốn dĩ rất khó hiểu, khiến người ta càng muốn tìm hiểu lại bất giác lún vào thật sâu. Cậu không hiểu, ở anh có điểm đặc biệt gì hấp dẫn ánh mắt của cậu, lại càng không biết, từ khi nào, cậu đã luôn nghĩ về anh. Cậu chỉ là một người bình thường, có trái tim, có yêu thương. Nào ai nghĩ tới, nhân duyên của cậu lại trắc trở như vậy. Có yêu, nhưng lại không thể tiến bước. Nỗi đau đớn như xé da cắt thịt đó, có mấy ai thấu hiểu?
Yêu một người không hề khó. Nhưng tại sao để thoát ra, nó lại khó khăn đến như vậy? Giống như bị lăng trì, cả người vô lực, muốn mạnh mẽ đứng dậy, nhưng trái tim lại mềm yếu. Không thoát ra khỏi kiếp ái tình, lại vô thức khiến trái tim càng thêm tổn thương. Muốn dứt ra không được, muốn tiến vào lại càng không, cả đời sống trong sự dằn vặt.
Nếu yêu thương có thể hòa theo tiếng gió, gieo rắc muôn nơi, yêu thương liệu có thể nảy mầm? Kết thúc, ta ước ao hạnh phúc, nhưng lại lo sợ có thể hạnh phúc hay không? Nếu như tất cả chỉ hết thảy là một giấc mộng, niềm vui, nỗi buồn, ta biết gửi nó đi tới đâu? Kết thúc, người và ta liệu có thể ở bên nhau hay không?