Sư Hạo Ngôn đoán, chắc hẳn là Văn Gia Ngọc muốn cố gắng hết sức để giảm thiểu sai phạm của mình, sớm ngày ra khỏi tù, bước vào cuộc sống mới. Nhưng Sư Hạo Ngôn đã quyết định từ lâu rồi, phải ở bên Văn Gia Ngọc cả đời.
Ban đầu là Văn Gia Ngọc trêu chọc anh ta trước.
Sao anh ta có thể buông tha cho Văn Gia Ngọc dễ dàng như vậy được?
Nghe thấy lời Văn Gia Ngọc nói, Sư Hạo Ngôn chỉ cười khẽ một tiếng mà không nói gì cả.
Văn Gia Ngọc nhìn anh ta một cái, thấy anh ta không phản bác thì lại càng tự tin hơn.
Cậu ta nói tới đó là dừng, không nói nhiều thêm nữa, lại còn vô thức ra vẻ chịu uất ức... Từ nhỏ cậu ta đã xuyên việt tới thế giới này, tính cách đã ăn sâu bén rễ, bây giờ, cậu ta chính là Văn Gia Ngọc, Văn Gia Ngọc cũng chính là cậu ta, đương nhiên sẽ không có gì thay đổi cả.
Văn Gia Ngọc không ngừng nhớ lại cốt truyện trong sách, chỉ cảm thấy Sở Trần càng ngày càng đáng ngờ.
Cậu ta xuyên việt tới đây, mà hành động của Sở Trần lại hoàn toàn khác với trong sách, có khi nào cũng là...
Vừa nghĩ tới khả năng này, trái tim cậu ta liền "bịch bịch bịch" đập nhanh hơn một chút.
Cậu ta muốn gửi tin nhắn cho Sở Trần, nhưng vòng tay thông minh của cậu ta đã bị Sư Hạo Ngôn lấy đi rồi. Ánh mắt cậu ta không khỏi nhìn sang vòng tay thông minh của Quý Thịnh, như bị ma quỷ xui khiến, cậu ta vươn tay tới...
Nhưng vừa hành động, cổ tay cậu đã đã bị Quý Thịnh túm lấy!
Quý Thịnh lạnh nhạt hỏi: "Làm gì đấy?"
Văn Gia Ngọc nhút nhát nói: "Tôi... tôi muốn mượn vòng tay thông minh của anh để dùng một chút, liên lạc với Sở Trần. Tôi có chuyện muốn hỏi cậu ấy."
Quý Thịnh nhìn cậu ta: "Cậu cũng có thể hỏi tôi."
Văn Gia Ngọc cắn m/ôi dưới.
Chuyện xuyên việt, dù có ngốc hơn nữa, Văn Gia Ngọc cũng biết không thể tùy tiện nói cho người khác.
Mãi mà cậu ta cũng không nói gì, Quý Thịnh liền cười khẩy một tiếng, tiện tay đẩy Văn Gia Ngọc vào trong lòng Chung Chính: "Tôi khuyên cậu đừng có giở mấy cái trò đó. Dẫn đi."
...
Cuối tháng.
Các sinh viên đi huấn luyện ở hoang tinh của Đại học Vọng Thành đã quay về.
Sở Trần đã tính xong ngày, cố tình chuẩn bị một bữa thật lớn.
Quả nhiên, cậu vừa chuẩn bị xong những thực phẩm cần dùng thì nhận được tin nhắn của Văn Hướng Dương.
Văn Hướng Dương: /A a a a, Trần Nhi! Cậu không đi huấn luyện ở hoang tinh đúng là quá đúng đắn luôn, cuộc sống bên đó đúng là không phải cho người sống mà! Tuy rằng tôi đã mang rất nhiều dịch dinh dưỡng nhưng vẫn không đủ để ăn luôn, cuối cùng còn hận không thể gặm cả cỏ, khổ lắm luôn huhuhu. Đúng rồi, tôi đã bàn bạc với Vương Vũ rồi, đợi lát nữa sẽ đi tìm cậu!/
Sở Trần mỉm cười: /Được, tôi đợi các cậu ở nhà./
Vừa gửi tin nhắn đi, chẳng bao lâu lại vang lên.
Sở Trần xem, không ngờ lại là Quý Thịnh gửi tới.
Quý Thịnh: /Chuyện cậu bị bỏ thuốc ở khách sạn khi đó, là Sư Hạo Ngôn làm, tôi gửi link cho cậu, là tòa án thẩm vấn anh ta, đời này anh ta cũng không ra khỏi tù được nữa đâu./
Sở Trần cong mắt: /Cảm ơn anh Quý./
Quý Thịnh không để ý xưng hô của Sở Trần: /Cái người tên Văn Gia Ngọc, đang làm loạn đòi gặp cậu./
Sở Trần: "?"
Sở Trần thầm nghĩ, có khi nào người kia lại muốn làm hành động thiểu năng gì không vậy?
Cậu đang suy nghĩ thì đột nhiên nhận được cuộc gọi video.
Sở Trần tiện tay nghe máy.
Quý Thịnh nói: "Bây giờ Văn Gia Ngọc cũng đang bị canh giữ. Bởi vì cậu ta trình phương án chế tạo thuốc mới lên, sau khi tòa án thẩm vấn Văn Gia Ngọc xong, người bên trên muốn xem thử xem thuốc này có nghiên cứu phát minh ra được không. Bây giờ cậu ta nháo nhào lên đòi tuyệt thực, nói muốn gặp mặt cậu, người bên trên để ý năng lực của cậu ta, đã đồng ý chuyện này, nhờ tôi hỏi ý kiến của cậu."
"Gặp ở đâu? Tôi không tới chỗ khác đâu."
"Video là được."
Sở Trần nhướng mày: "Vậy thì gặp đi."
Dù sao cũng là video, Văn Gia Ngọc cũng không cắn được cậu.
"Được."
Quý Thịnh gật đầu, đè thấp giọng nói: "Lời trong cuốn sách mà cậu đưa cho tôi kia, cậu ta gần như đều nói hết rồi. Sao mà cậu đoán ra được vậy?"
Sở Trần cười khẩy một tiếng: "Tôi tùy tiện viết ra thôi."
Những lời đó, đúng thật là Sở Trần tùy tiện nghĩ ra, cậu cảm thấy với lập trường của Văn Gia Ngọc, có thể sẽ nói những lời đó, vậy là liền biên soạn lại rồi gửi cho Quý Thịnh, tránh cho anh ta bị hào quang nhân vật chính ảnh hưởng.
Không ngờ Văn Gia Ngọc thực sự nói như vậy.
Quý Thịnh cũng khẽ cười một tiếng.
Không lâu sau, camera của video chuyển sang một hướng.
Sở Trần nhìn sang.
Chỉ thấy Văn Gia Ngọc trên màn hình, cả người như bị lột mất một tầng da, nhìn gầy trơ cả xương, trạng thái của cậu ta rất tệ, ý thức cũng hơi mơ hồ, ánh mắt mãi không có tiêu cự, tới khi nhìn thấy Sở Trần trên màn hình, lúc này mới có tinh thần, hét lên: "Sở Trần!"
Giọng điệu Sở Trần bình tĩnh: "Ừ. Tìm tôi có việc gì?"
Văn Gia Ngọc quay đầu nhìn sang Quý Thịnh bên cạnh: "Tôi yêu cầu được nói chuyện riêng với Sở Trần."
"Cậu chỉ có năm phút."
Quý Thịnh nói, nhưng lại không chuyển vị trí của mình.
"Anh..."
Văn Gia Ngọc nôn nóng trong lòng, nhưng cũng không có cách nào, nghĩ tới thời gian chỉ có năm phút, cậu ta chỉ đành cắn răng, nói mơ hồ: "Sở Trần, cậu nghe tôi nói này, thực ra tôi và cậu giống nhau, không phải người ở đây, tôi và cậu tới từ cùng một nơi!"
Sở Trần sững sờ.
Cậu hỏi: "Quý Thịnh ra ngoài chưa?"
"Chưa." Văn Gia Ngọc nói: "Anh ta chưa ra ngoài."
Quý Thịnh nghe thấy đối thoại của hai người, quay đầu sang: "Cậu muốn tôi ra ngoài à?"
"Được không?" Sở Trần hỏi: "Cái kiểu không ghi âm, không theo dõi ấy."
Quý Thịnh suy nghĩ: "Được."
Sở Trần biết Quý Thịnh đang nhượng bộ vì quan hệ họ hàng giữa hai người bọn họ.
Cậu nói từ tận đáy lòng: "Cảm ơn."
Quý Thịnh nhìn đồng hồ: "Các cậu chỉ còn lại bốn phút."
Nói xong anh ta liền đi ra ngoài.
Văn Gia Ngọc thấy thời gian không còn lại bao nhiêu, sốt ruột nói: "Nể tình chúng ta đều là người cùng một nơi, cậu cứu tôi với! Giúp tôi với! Tôi không muốn ngồi tù đâu, tôi cũng không làm chuyện gì cả mà! Khi đó tôi chỉ nói với Sư Hạo Ngôn rằng tôi không thích cậu, muốn cậu khổ sở một chút, tôi không ngờ Sư Hạo Ngôn lại làm như vậy!"
Khi đó Văn Gia Ngọc nhìn thấy tin tức Sở Trần bị bắt gian tận giường, thực ra trong lòng còn rất vui vẻ, cảm thấy Sở Trần đúng là đáng đời.
Nhưng vào lúc này, đương nhiên cậu ta sẽ không nói ra.
Cậu ta lại nói: "Chuyện thuốc ức chế đúng thật là tôi nhất thời sơ sẩy, nhưng tôi không nên bị trách phạt nặng như vậy. Dù sao thì suy nghĩ ban đầu của tôi, cũng là vì tốt cho bọn họ... "
Sở Trần ngắt lời Văn Gia Ngọc, hỏi: "Cậu tới đây từ khi nào?"
Văn Gia Ngọc: "..."
Văn Gia Ngọc ngừng lại, nhỏ giọng nói: "Từ lúc nhỏ. Nhưng khi đó không có ký ức, tôi vẫn tưởng rằng tôi chính là cậu ta, lại bởi vì tôi từng đọc tình tiết câu chuyện nên tôi mới tưởng rằng sẽ phát triển như vậy, ai mà biết được tất cả mọi thứ sau này đều thoát khỏi tầm kiểm soát của tôi..."
Sở Trần nhún vai: "Tôi không làm được đâu."
Văn Gia Ngọc trừng mắt, đang định chất vấn thì nghe thấy Sở Trần nói: "Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng tiểu thuyết có thể khống chế người khác, giống như tiểu thuyết không thể khống chế tôi, bắt tôi không được gả cho Lệ Nhiên vậy. Lúc cậu tới nơi này là khi còn nhỏ, có nghĩa tất cả hành động sau này, đều là ý muốn của chính cậu, cũng là tự cậu làm, vậy thì cậu có tư cách gì để trốn tránh hậu quả mà hành động của cậu đem đến? Cậu có biết không..."
Sở Trần dừng lại một chút.
Trong đầu cậu nhớ tới tiếng khóc xen lẫn trong tiếng gió mà cậu nghe thấy được ở bệnh viện ngày hôm đó.
Cậu chậm rãi nói với Văn Gia Ngọc: "Cậu đã hại chết rất nhiều người."
Văn Gia Ngọc sững người: "Thế nhưng... đây chỉ là một cuốn tiểu thuyết thôi. Tôi từng đọc tiểu thuyết, khi đó tôi tưởng nếu là thuốc ức chế do "Văn Gia Ngọc" tạo ra thì chắc chắn sẽ không có vấn đề gì... Mà những người đã chết kia, chẳng qua cũng chỉ là nhân vật trong tiểu thuyết thôi, giống như game online vậy, tôi gi/ết chết những NPC kia, lẽ nào còn phải buộc tội tôi à?"
"Nhưng nơi này không phải là game online, chúng ta đều là người sống trong đây, chết rồi thì không sống lại được. NPC không có ý thức, không tự chủ được, chỉ là một dãy số liệu thôi, nhưng người ở đây không phải."
Sở Trần thở dài một tiếng, nói rằng: "Tôi thừa nhận, trước đây tôi cũng sẽ giống như cậu, cảm thấy nơi đây chỉ là một cuốn tiểu thuyết, cho nên hành động rất thoải mái, làm rất nhiều chuyện mà tôi sẽ không làm trong hiện thực. Nhưng oan có đầu nợ có chủ, nếu như việc thoải mái trước đây của tôi dẫn tới một số hậu quả gì đó, tôi sẽ không thoái thác trách nhiệm, cũng sẽ không cảm thấy những hậu quả kia không nên do tôi gánh vác."
Văn Gia Ngọc không ngờ rằng Sở Trần lại nói những lời như vậy.
Rất rõ ràng, Sở Trần và cậu ta không phải là người cùng một chiến tuyến.
Cậu ta không kìm được mà cắn răng.
Đúng thật là tư duy của Văn Gia Ngọc bị tiểu thuyết đầu độc rất sâu, nhưng dù sao cậu ta cũng không phải Văn Gia Ngọc trong tiểu thuyết.
Tư duy và hành động của hai bên không giống nhau.
... Văn Gia Ngọc trong nguyên tác, tuy rằng cũng dây dưa với một số người, nhìn trông rất bạch liên hoa, rất trà xanh, nhưng cậu ấy không có tiến triển mang tính thực chất nào, người mà cậu ấy yêu nhất trong lòng là Hoắc Lăng, cùng lắm cũng chỉ dừng ở việc khiến Hoắc Lăng ghen tuông, hai người làm ầm làm ĩ thôi.
Đương nhiên Hoắc Lăng sẽ không chia tay với Văn Gia Ngọc.
Nhưng cậu ta thì khác.
Bởi vì cảm thấy Hoắc Lăng yêu cậu ta, sẽ không phản bội cậu ta, thêm vào đó Sở Trần và hành động trong nguyên tác rất khác nhau, thành ra Văn Gia Ngọc có cảm giác bị đe dọa, sợ Hoắc Lăng thay lòng đổi dạ, cho nên mới xảy ra quan hệ với Sư Hạo Ngôn.
Ai mà biết được lại chọc vào một tên... biế/n thái.
Lại nhốt cậu ta trong nhà.
Còn chuyện nghiên cứu phát minh thuốc.
Văn Gia Ngọc trong nguyên tác kiên trì làm xong kiểm tra lần bốn, cho dù sau khi làm xong đã bỏ lỡ kì tuyển sinh của viện nghiên cứu Đế Đô, nhưng cậu ấy không hề bận tâm mà chọn ở bên Hoắc Lăng, hai người cùng nhau vào trong quân đội.
Còn cậu ta thì lại vì cái lợi trước mắt, muốn dựa vào thuốc để chen được vào viện nghiên cứu Đế Đô, muốn vả mặt Sở Trần và Hoắc Lăng, cùng với tất cả những người coi thường cậu ta.
Cậu ta quá tin tưởng vào nội dung tiểu thuyết, cảm thấy chắc chắn sẽ không sai lầm, nên mới gây ra hậu quả như bây giờ.
Không phải Văn Gia Ngọc không biết có nhiều người chết như thế, chỉ là trong lòng cậu ta không bận tâm mà thôi.
Sở Trần cụp mắt, tiếp tục nấu cơm.
Trong lòng Văn Gia Ngọc hoảng loạn bất an.
Sở Trần không chịu giúp cậu ta, vậy cậu ta phải trốn thoát khỏi tình cảnh khó khăn trước mắt như thế nào đây?
Nhớ tới tình tiết trước đây sau khi bị Quý Thịnh dẫn đi, Văn Gia Ngọc cảm thấy cạn lời vô cùng.
Trong nguyên tác, tuy rằng Quý Thịnh ít nói nhưng cũng đối xử không tệ với Văn Gia Ngọc và Hoắc Lăng, cho nên có độc giả cố ý liệt kê hành động khi đó của Quý Thịnh, cho rằng Quý Thịnh thích Văn Gia Ngọc, nếu không thì sẽ không tốt với hai người như vậy.
Cậu ta đọc nhiều bình luận kiểu vậy, cũng cảm thấy nên là như thế.
Nhưng hiện thực thì sao?
Quý Thịnh chính là một tên trai thẳng thần kinh thô dầu muối không ăn!!!
Anh ta không hề nhìn Văn Gia Ngọc nhiều hơn một cái liếc mắt nào, thậm chí khi Văn Gia Ngọc nói chuyện còn hứng thú mở vòng tay thông minh ra, cố ý để Văn Gia Ngọc nói nhiều thêm, cũng không biết đang làm cái gì.
Sau đó!
Anh ta lại đánh giá: "Đúng là rất trà xanh."
Đúng là rất trà xanh???
Trà xanh???
Quý Thịnh lại nói cậu ta như vậy ư???
Sau đó, Quý Thịnh lại càng không để cậu ta phát huy được chút nào, tuy rằng cậu ta đã nộp sơ đồ thuốc nâng cao sức mạnh tinh thần lên, Quý Thịnh cũng vẫn không buông tha cho cậu ta, chứ đừng có nhắc tới chuyện thương hoa tiếc ngọc gì đó.
Tiểu thuyết đều là lừa người cả!!!
Thời gian bốn phút thoắt cái đã trôi qua.
Quý Thịnh quay lại.
Văn Gia Ngọc cúi đầu ủ rũ.
Sở Trần nhìn dáng vẻ ủ rũ của cậu ta, suy nghĩ rồi nói với Văn Gia Ngọc khi video sắp tắt: "Nếu như bây giờ cậu đã có kí ức của mình, thì nên chỉnh lại tam quan đi, cố gắng cải tạo ở đây, tranh thủ ra ngoài sớm một chút."
Văn Gia Ngọc: "..."
Văn Gia Ngọc nhìn Sở Trần một cái thật sâu.
Video đã tắt.
Văn Gia Ngọc sẽ phải trả cái giá lớn vì bản thân sơ sẩy khi chế tạo thuốc.
Sở Trần nấu cơm xong, vòng tay thông minh vang tiếng "tinh tinh tinh".
Cậu mở ra xem, không ngờ lại là tin nhắn trong nhóm bạn bè bệnh viện thêm vào trước đây.
/Báo cho mọi người một tin tức tốt!!! Văn Gia Ngọc sa lưới rồi! Cuối cùng cậu ta cũng bị bắt rồi!/
/Trời ơi, tin tức ở đâu vậy? Tôi phải xem!/
/Tốt quá rồi./
/Đa số những người bị bạo loạn tinh thần đều xảy ra vấn để lúc đi nghĩa vụ quân sự. Bọn họ đều sử dụng sức mạnh tinh thần quá mức vào lúc chống đỡ Trùng tộc, cho nên mới bị bạo loạn. Văn Gia Ngọc giế/t chết nhiều anh hùng chiến sĩ bảo vệ người dân như vậy! Lưới pháp luật tuy thưa nhưng khó lọt, quân đoàn trưởng Quý Thịnh làm tốt lắm!/
/Lúc trước bác sĩ còn nói với tôi, trước đó con gái tôi vì sử dụng thuốc ức chế nhiều lần nên lần này bị phản ngược lại rất mạnh, sẽ ra đi sớm hơn khoảng độ một năm so với trước đây. Tôi vẫn luôn mong ngóng, mong ngóng Văn Gia Ngọc bị trừng phạt, nhưng người xung quanh đều nói, khả năng cao là cậu ta đã trốn được rồi. Tôi tưởng rằng sẽ không bắt được cậu ta nữa, tôi tưởng rằng con gái cưng của tôi chịu nhiều đau khổ vô ích... nhưng giờ thì tốt quá rồi, tốt quá rồi./
/Ánh mặt trời hôm nay xán lạn hơn so với ngày thường rất nhiều./
/Thật tốt./
Sở Trần nghe thấy tiếng xe lăn truyền tới, quay đầu lại.
Vừa khéo Lệ Nhiên dừng lại trong ánh mặt trời.
Dường như anh cảm nhận được tầm mắt của Sở Trần nên cũng nhìn về phía cậu.