Sinh viên của Đại học Vọng Thành đi huấn luyện ở Hoang Tinh trở về, cũng có nghĩa rằng một tuần sau, bọn họ sẽ lại bước vào hành trình, đi nghĩa vụ quân sự.
Mỗi một khóa sinh viên của hệ tinh hà, trên cơ bản đều phải đi nghĩa vụ quân sự, nhân số đông đảo, bọn họ sẽ được phân bố trên các hành tinh xung quanh, chống lại Trùng tộc, đương nhiên sẽ rất gần với Trùng tộc, cũng cách rất xa các hệ tinh hà.
Bọn họ sắp phải chia xa rồi.
Hơn nữa vừa chia xa là cả bốn năm trời đằng đẵng.
Trước đây Lệ Nhiên vẫn luôn không muốn nhắc tới chủ đề này.
Sở Trần cũng không nói gì.
Nhưng gần đây đúng thật là hai người dính nhau hơn trước đây.
Sở Trần nhìn Lệ Nhiên đỏ tai một cái, đôi mắt cong lên: "Lát nữa Văn Hướng Dương và Vương Vũ sẽ tới nhà chúng ta ăn cơm."
Lệ Nhiên: "Ừm."
Sở Trần nhìn dáng vẻ bình tĩnh của anh, cười hì hì trêu chọc: "Anh đừng có giống như lần trước đấy, đã đồng ý rồi, kết quả là vừa bắt đầu lại lòi ra một Lệ Phần cho em."
Lệ Nhiên: "..."
Lệ Nhiên hơi khó xử, cảm thấy hành động trốn tránh của mình đều bị Sở Trần nhìn thấu hết rồi.
Không có ai hoàn mỹ cả, Lệ Nhiên cũng chưa từng cho rằng bản thân hoàn mỹ. Anh luôn không thể đối mặt với những điều này, quen để cho nhân cách khác làm những việc anh không muốn đối mặt.
Nhưng lần này...
Lệ Nhiên thấp giọng nói: "Không đâu."
Lệ Nhiên đồng ý nói rằng không đâu, thì thực sự sẽ không.
Đợi Văn Hướng Dương và Vương Vũ tới rồi, Lệ Nhiên điều khiển xe lăn, chào hỏi với hai người họ bằng vẻ mặt thản nhiên.
Qua cuộc huấn luyện lần này, Văn Hướng Dương và Vương Vũ đều bị phơi đen.
Trên người cũng hơi lột da luôn rồi.
Vương Vũ thấy thái độ Lệ Nhiên không tệ, ngồi trên sofa hỏi Lệ Nhiên chuyện liên quan tới nghĩa vụ quân sự, Văn Hướng Dương lại chạy tới cửa phòng bếp, hít sâu một hơi mùi thơm của thức ăn trong phòng, hét lên với tình cảm dạt dào: "Trần Nhi!"
Sở Trần phụt cười một tiếng: "Gào to như vậy làm gì? Cũng có phải tôi không nghe thấy đâu. Hai tháng không gặp, nhớ nhung quá à?"
"Còn không phải sao."
Văn Hướng Dương cười hì hì nói: "Đúng rồi, tôi vừa đi vào cửa đã cảm thấy, hình như Lệ Nhiên khác với lần trước."
Tuy rằng cuộc gặp mặt lần trước là hơn hai tháng trước, nhưng kí ức của Văn Hướng Dương vẫn còn mới mẻ.
Khi đó, cả cậu ấy và Vương Vũ đều cảm thấy Lệ Nhiên rất khó nói chuyện, mặt lúc nào cũng sầm xuống. Lần này tuy rằng nhìn vẫn lạnh nhạt, nhưng ít nhất còn chủ động chào hỏi, nói chuyện cũng không còn sắc lẻm như vậy nữa.
Sở Trần cười, thuận miệng bịa chuyện: "Lần trước gần ngày tinh thần bạo loạn."
Văn Hướng Dương như bừng tỉnh: "À ra thế."
Văn Hướng Dương nhịn một đống chuyện muốn nói với Sở Trần, đứng ở cửa ríu ra ríu rít kể những chuyện trên hoang tinh, cuối cùng vỗ lồ/ng ngực mình, to ra hào hùng chí khí: "Theo như kinh nghiệm lần này của tôi, nghĩa vụ quân sự thực sự khá nguy hiểm, may là tân binh đều tới từ cùng một hệ tinh hà, cũng không đến mức bị chia người ra, chắc chúng ta vẫn sẽ cùng huấn luyện và làm nhiệm vụ. Kinh nghiệm của tôi và Vương Vũ phong phú lắm, tới lúc đó cùng nhau che chở cậu!"
Sở Trần cười híp mắt nói: "Được."
Bữa tối đã làm xong.
Người máy nhỏ bưng tất cả món ăn ra, Sở Trần gọi Vương Vũ và Lệ Nhiên đang nói chuyện.
Cũng không biết hai người nói gì, trên mặt Vương Vũ mang theo vẻ luyến tiếc chưa đã.
Mọi người ngồi xuống.
Văn Hướng Dương lập tức kinh ngạc nói: "Oa, nhiều món quá!"
Để chúc mừng, Sở Trần nấu bữa này vô cùng phong phú, nấu hết thảy tám món ăn hai canh một đồ ngọt, Văn Hướng Dương và Vương Vũ sớm đã đói tới muốn điên ở hoang tinh rồi, cũng không khách sáo với Lệ Nhiên và Sở Trần, lập tức như gió cuốn mây vần.
May là cũng nhiều đồ ăn, vẫn đủ.
"Hu hu hu, vẫn là cơm Trần Trần nấu ngon nhất." Văn Hướng Dương nói mơ hồ không rõ.
Vương Vũ gật đầu đồng ý.
Hai người tới đây lần này, đương nhiên không chỉ để ăn.
Sau khi ăn no lửng dạ, mọi người ăn cơm chậm lại, Văn Hướng Dương và Vương Vũ bắt đầu nói tới chuyện huấn luyện ở hoang tinh trước đó.
"Chỗ tôi có video hoàn chỉnh của chúng tôi ở hoang tinh, cậu có thể xem thử, nghe nói là mô phỏng lại cảnh tượng đi nghĩa vụ quân sư, cũng không khác là bao, chắc cũng sẽ giúp đỡ được cậu."
"Cảm ơn nhé."
"Anh em với nhau, khách sáo cái gì."
Khoảng gần mười giờ, hai người mới rời đi.
Sở Trần thu hoạch được video dài hai tiếng đồng hồ, nằm trên sofa nhanh chóng coi xong.
Lệ Nhiên lại yên lặng ngồi đợi ở bên cạnh.
Lần này anh không lên tinh võng làm việc mà nhìn chằm chằm Sở Trần.
Sở Trần chớp mắt.
Mỗi lần bị Lệ Nhiên nhìn chăm chú, Sở Trần đều có giảm giác như được dòng nước êm dịu vây quanh, không hề có cảm giác nguy hiểm hay khó chịu nào.
Cậu khóa vòng tay thông minh, đứng dậy dịch về phía Lệ Nhiên, chống cằm, nở nụ cười trên mặt, cũng nhìn Lệ Nhiên.
Hai người nhìn nhau.
Vốn dĩ Lệ Nhiên là người nhìn Sở Trần trước, mà lúc này lại là người dời ánh mắt đi đầu tiên, yết hầu anh hơi chuyển động, hỏi: "Xem xong video rồi à?"
"Ừm." Sở Trần đáp một tiếng.
Cậu không khỏi cảm thán, mặt Lệ Nhiên đẹp thật đấy. Cậu đã tới Vọng Thành bốn mùa như xuân trong tiểu thuyết này được hơn nửa năm rồi, mỗi ngày đều ở cùng với Lệ Nhiên, nhìn khuôn mặt của Lệ Nhiên mãi mà vẫn không thấy chán.
Cậu không nhịn được mà bóp mặt Lệ Nhiên: "Sao dạo gần đây mặt mày ủ dột thế. Có phải anh có suy nghĩ gì về chuyện em phải đi nghĩa vụ quân sự không?"
Bờ môi Lệ Nhiên động đậy.
Anh không nói gì, chỉ lẳng lặng nhìn Sở Trần.
Lần đầu tiên Sở Trần nói tới việc đi nghĩa vụ quân sự, đang định nói ra suy nghĩ của mình với Lệ Nhiên thì đột nhiên đối diện với hàng lông mày đang cau lại của Lệ Nhiên, bàn tay túm lấy xe lăn của anh dùng sức rất mạnh, có thể nhìn thấy được gân xanh nổi lên trên mặt.
Tiếng gió tụ tập bên tai.
... Tinh thần Lệ Nhiên bạo loạn rồi.
Đây là lần đầu tiên bạo loạn từ sau khi anh quay về từ bệnh viện.
Cũng là lần quan trọng nhất đối với những bệnh nhân uống thuốc ức chế. Theo lời đồn, chỉ cần nhịn qua được lần bạo loạn này thì thực sự sẽ không sao cả, còn nếu như không nhịn được...
Trái tim Sở Trần lập tức căng thẳng.
Trong đầu cậu ong lên, lần nữa vang lên tiếng khóc mà mình nghe thấy bên ngoài bệnh viện ngày đó.
Sắc mặt Sở Trần hơi tái nhợt.
Cậu đuổi cảnh tượng trong đầu đi, vô cùng may mắn, lúc này cậu đang ở bên cạnh Lệ Nhiên.
Hiển nhiên là Lệ Nhiên đang chịu đựng sự đau đớn vô cùng to lớn, tay Sở Trần vươn tới, Lệ Nhiên lập tức siết chặt lấy, mười ngón tay hai người đan vào nhau, tay Sở Trần bị anh túm đau, nhưng cũng có thể hiểu được, Lệ Nhiên bây giờ khó chịu tới cỡ nào.
Gió lốc nhanh chóng tụ lại xung quanh.
Chẳng bao lâu sau, tất cả xung quanh đã không còn thấy rõ nữa, chỉ có nơi Sở Trần và Lệ Nhiên đang ở giữa trung tâm gió lốc là an toàn.
Lệ Nhiên nhắm mắt lại, cắn chặt hàm răng.
Anh vô cùng muốn phá hoại thứ gì đó.
Muốn ném vỡ tất cả những thứ có thể với tới, muốn rạch từng vết lên trên người, để máu đỏ tươi chảy ra, lấy đó để chứng minh bản thân vẫn còn sống, nhưng vừa có hành động, liền nhớ tới lời Sở Trần đã từng nói.
... Anh không được làm tổn thương mình.
Bởi vì Sở Trần sẽ đau lòng.
Lệ Nhiên hơi nghiêng đầu đi, ngón tay đã sắp tê dại, nhưng lần này khác với trước đây.
... Trước đây thứ anh nắm trong tay là tay vịn xe lăn, lần này lại là tay Sở Trần.
Nhận ra được điều này, bàn tay túm lấy Sở Trần của Lệ Nhiên vô thức buông lỏng ra một chút.
Anh sợ làm đau Sở Trần.
Sở Trần: "Đỡ hơn chưa?"
Lệ Nhiên không nói gì.
Sở Trần biết, vào lúc này Lệ Nhiên chỉ có thể tự mình chịu đựng vượt qua, cậu ở bên cạnh chỉ có tác dụng là bầu bạn với anh thôi, vậy là dứt khoát tính ngày Lệ Nhiên bạo loạn.
Lần bạo loạn này, thời gian kéo rất dài.
Thêm vào đó trước đây đã kiểm tra ra được, trong đồ ăn cậu nấu có tác dụng làm chậm tinh thần bạo loạn, bởi vậy nên Sở Trần chưa hề quên một bữa cơm nào của Lệ Nhiên cả.
Mãi vẫn không phát bệnh, thành ra Sở Trần còn tưởng rằng có lẽ Lệ Nhiên cứ thế mà khỏi luôn.
Nhưng nào có chuyện dễ dàng như vậy.
Hồi trước cậu và Lệ Nhiên ở bên nhau, gần như cũng đều là cậu nấu cơm, Lệ Nhiên cũng ăn không ít đồ cậu nấu, cùng lắm cũng chỉ kéo dài thêm thời gian thôi. Thế nhưng thời gian kéo dài lần này đã là hai tháng rồi, sau này tiếp tục nấu cơm cho anh ăn, chắc chắn sẽ càng tốt hơn!
Sở Trần có niềm tin.
Nhưng điều phải suy nghĩ đầu tiên vẫn là thời gian cậu tham gia nghĩa vụ quân sự, làm sao để Lệ Nhiên có thể ăn cơm nóng.
Sở Trần tựa đầu lên đầu gối Lệ Nhiên, cảm giác được Lệ Nhiên khẽ run rẩy, cùng với sự lạnh lẽo trên tay, Sở Trần dứt khoát đứng dậy, bế người tới sofa, ôm lấy Lệ Nhiên.
Nhiệt độ của hai người đan xen.
Bờ môi nóng bỏng của Sở Trần dán lên cổ Lệ Nhiên.
Hai người dựa vào nhau.
Nếu không phải gió lốc xung quanh khủng bố như vậy, mang theo tiếng sấm sét, muốn xé nát hết tất cả mọi thứ, thì cũng có cảm giác năm tháng tĩnh lặng.
Không biết thời gian đã trôi qua bao lâu, cuối cùng gió lốc xung quanh cũng dần tắt.
Sở Trần mở vòng tay thông minh lên nhìn, đã là ba giờ sáng rồi.
Cậu nhìn Lệ Nhiên đổ đầy mồ hôi lạnh trên trán, tới gần hôn lên: "Đã qua rồi. Nhiên Nhiên."
"Ừ." Lệ Nhiên có hơi mệt mỏi đáp lại một tiếng.
Sở Trần cùng Lệ Nhiên nghỉ ngơi một lát.
Đợi sau khi khôi phục được chút sức lực, hai người mới cùng nhau lên tầng, Lệ Nhiên điều khiển xe lăn đi tới phòng tắm. Sở Trần nhìn bóng lưng của anh, trong lòng nghĩ, Lệ Nhiên vẫn luôn ngồi xe lăn, cũng có thể có liên quan tới nỗi đau khi tinh thần bạo loạn.
... Lệ Nhiên bị tinh thần bạo loạn rút sạch hết sức lực cả người, chẳng thể nào đi lại được bình thường.
Lệ Nhiên cũng có lòng tự tôn.
Không muốn thể hiện sự yếu ớt đó trước mặt người bên cạnh.
Sở Trần ngáp một cái.
Hai người lần lượt tắm rửa xong, nằm lên trên giường.
Sở Trần vùi mình vào trong lòng Lệ Nhiên, ngẩng đầu lên nhìn anh, nhỏ giọng nói: "Nhiên Nhiên, hôn hôn chụt chụt mà trước đó đã nói với em đâu rồi?"
Lệ Nhiên rũ mắt nhìn Sở Trần.
Anh tới gần, hôn môi với Sở Trần.
Nụ hôn này rất dịu dàng.
Mang theo một chút ý lưu luyến.
Cánh tay Sở Trần vòng qua bả vai Lệ Nhiên, khẽ ôm lấy anh.
Môi lưỡi hai người quấn lấy nhau, tới khi Sở Trần buồn ngủ không chịu được nữa, đến cả hôn môi cũng chậm chạp, ngây ngốc há miệng ra, đầu lưỡi lại bất động, nhìn trông rất ngốc nghếch, Lệ Nhiên mới cười khẽ một tiếng, che bàn tay ấm nóng lên đôi mắt Sở Trần, nói: "Ngủ đi."
"Ừm."
Sở Trần cọ cọ vào người Lệ Nhiên, vừa nhắm mắt lại đã lập tức thiếp đi.
Ngày hôm sau.
Gần tới buổi trưa.
Mặt trời đã lên, ánh sáng chiếu vào trong phòng, xung quanh đều sáng bừng. Ánh mặt trời ấm áp chiếu lên cơ thể hai người đàn ông đang ôm lấy nhau trên giường.
Đêm qua Sở Trần ngủ muộn, cảm nhận được ánh sáng nơi mí mắt bèn vùi đầu vào trong chăn, cọ lên người Lệ Nhiên, dùng đủ mọi cách, tìm thứ che đi ánh sáng, không muốn mở mắt ra.
Đợi cảm giác bám giường bớt đi rồi, cậu mới chậm rãi mở mắt ra, lập tức đối diện với đôi mắt trừng to như chuông đồng.
Sở Trần bị dọa cho giật nảy mình.
Đôi bên dựa vào thực sự quá gần.
Sở Trần vô thức ngửa ra sau, hàng mi dài khẽ run lên. Cậu nghẹn một lúc, nhìn đôi mắt hơi ác liệt ở phía đối diện kia, ánh mắt anh vô cùng săm soi, dáng vẻ không thể hiểu nổi, hai tai thì đỏ lên: "... Nhiên Nhiên?"
Lệ Phần trừng mắt nhìn Sở Trần.
Anh hờ hững đáp một tiếng: "Ừ."
Sở Trần này đúng thật là...
Sáng sớm ngày ra mà đã... đó đó rồi, lúc thì uốn qua uốn lại trên người anh, lúc thì cọ cái đầu, lúc thì tay chân quấn lấy anh, y như con bạch tuộc.