Nam Phụ Luôn Nhận Được Kịch Bản Si Tình

Chương 90



Edit: Lune

Đợi Lạc Dã lên tầng rồi, nam sinh bên cạnh mới lên tiếng: "Cậu thân thiện với con nhà người ta tí đi."

Một người khác cũng nói: "Đúng đấy, ngày trước ở cùng Hạng Thần, cậu dịu dàng lắm còn gì?"

Quý Miên liếc xung quanh một lượt, xác nhận Lạc Dã không còn ở đây mới dám nói lời khó nghe: "Hạng Thần là em ruột tớ, sao mà so với đứa nhà quê kia được?"

Vương Dương lộ vẻ mặt thấu hiểu tất cả: Có gan thì cậu nói trước mặt người ta xem?

Tớ thấy cậu cũng quan tâm đứa nhà quê kia lắm đấy!

"Thôi được rồi, mau chuyển lại kênh kia đi."

Lúc này Quý Miên mới bấm điều khiển.

Chuyển về bộ phim lúc trước, nam nữ chính đang mỉm cười nhìn nhau dưới ánh hoàng hôn, cưỡi ngựa đi xa.

...

Tối hôm đó, Hạng Ngạn Minh và Lạc Chỉ Thư không về.

Hơn tám giờ, Quý Miên nhận được điện thoại của Hạng Ngạn Minh.

Đến thế giới này được bốn năm năm rồi nên Quý Miên cũng hiểu rõ tính nết của cha ruột nguyên chủ, vừa thấy là đoán ngay ông gọi về kiểm tra.

Sau khi bắt máy, quả nhiên câu đầu tiên của Hạng Ngạn Minh là: "Hôm nay con dẫn Tiểu Dã đi những đâu chơi?"

Quý Miên thuận miệng nói dối: "Công viên giải trí."

"Chơi gì?"

"Thì chơi gì nữa bố?" Mặt Quý Miên tỉnh bơ: "Thì cũng chỉ có mấy trò chơi đó thôi."

Hạng Ngạn Minh: "Con đưa điện thoại cho Tiểu Dã đi."

"... Nó đang trong phòng, khéo ngủ rồi cũng nên."

"Mới tám rưỡi chưa ngủ đâu, con sang gọi em đi."

Quý Miên đành phải đi gõ cửa phòng bên cạnh.

"Lạc Dã, mở cửa."

Một lúc sau, cửa phòng mở ra từ bên trong, Lạc Dã mặc đồ ngủ ló nửa người ra, ngẩng đầu nhìn anh, khe cửa chỉ để hở đúng mười cm.

Ý thức cảnh giác cũng khá mạnh.

Nhưng Quý Miên vẫn chui lọt qua cái khe cửa mười cm kia.

Lạc Dã: "..."

"Nó đây ạ." Quý Miên nói với người ở đầu bên kia điện thoại.

Anh không đưa điện thoại cho Lạc Dã mà bật loa ngoài rồi để giữa hai người để còn nghe lén.

Giọng Hạng Ngạn Minh vang lên trong phòng ngủ, nghe dịu dàng khác hẳn: "Anh trai nói hôm nay dẫn con đi công viên chơi à?"

Lạc Dã liếc Quý Miên một cái, sau khi bắt được ánh mắt đe dọa của người kia thì chậm rãi trả lời: "Vâng ạ."

"Chơi những gì?"

"Chơi..." Lạc Dã lại nhìn về phía Quý Miên.

Quý Miên đọc khẩu hình cho cậu.

"Vòng quay ngựa gỗ, còn có..." Lạc Dã nhìn khẩu hình của Quý Miên, hơi nghiêng đầu: "Đu... đua mô tô."

"..."

Quý Miên hít sâu một hơi.

Sau vài giây im lặng.

Từ điện thoại truyền đến giọng nói ôn hòa của Hạng Ngạn Minh: "Con đưa điện thoại cho anh con đi."

Quý Miên tắt loa ngoài, chết lặng đưa điện thoại lên tai, tiện thể cho nhỏ âm lượng tránh để Lạc Dã nghe thấy mấy lời thô tục.

Quả nhiên bị bên kia mắng một trận te tua.

Mắng xong, giọng nghiến răng nghiến lợi của Hạng Ngạn Minh truyền tới: "Đợi bố về xử lý con."

Quý Miên cúp máy, ánh mắt như mũi tên bắn về phía Lạc Dã: "Đu quay chứ đồ ngốc!"

"Chưa đi công viên chơi bao giờ à?"

Lạc Dã nghiêm túc lắc đầu.

Quý Miên đột nhiên thấy xót xa, suýt không giữ nổi vẻ mặt gắt gỏng nữa.

Trẻ con mà chưa đi công viên chơi bao giờ...

Hệ thống:【...】

Hàng mi dài mảnh của Lạc Dã khẽ rủ xuống.

Cậu từng đi công viên giải trí một lần rồi, chẳng qua thấy không có gì hay ho cả nên sau này không theo mẹ đi nữa.

Tất nhiên là cậu biết đu quay.

Nhưng cậu không muốn nói dối cùng người này. Có lần đầu rồi, sau này kiểu gì anh ta cũng sẽ tìm cậu gây chuyện.

...

Qua thêm vài ngày nữa, Quý Miên và Lạc Dã bắt đầu đi học.

Trường trung học của Quý Miên là trường trực thuộc một trường đại học tại địa phương, cấp 2 và cấp 3 học chung với nhau. Còn Lạc Dã thì học ở trường tiểu học trực thuộc, hai trường cũng rất gần nhau.

Bình thường Quý Miên đi học toàn đi bộ, từ nhà đến trường chỉ mất có mười mấy phút.

Mặc dù trường Lạc Dã theo học rất gần nhà, hơn nữa cậu cũng lên lớp 5 rồi, nhưng do mới chuyển đến khu vực này nên không ai yên tâm để cậu đi học mình cả.

Tan học đón cậu về đã có bác Lâm, nhưng nhiệm vụ đưa Lạc Dã đi học buổi sáng lại rơi lên đầu Quý Miên.

Ngày đầu tiên khai giảng, Quý Miên chưng quả đầu đỏ rực đưa Lạc Dã tới trường, đã vậy vẻ mặt còn cực kỳ hung dữ, thu hút không ít ánh nhìn của phụ huynh và học sinh tiểu học, nhất là đám trẻ con, mắt đứa nào đứa nấy nhìn anh cũng sáng rực như đèn pha, vừa kính nể lại vừa sợ hãi.

—— Anh này trông giang hồ thế!

Lạc Dã bước vào cổng trường trước ánh nhìn khác nhau của mọi người.

Vừa vào lớp đã nghe thấy tiếng trò chuyện rôm rả của các bạn trong lớp. Ở trường tiểu học trực thuộc, hầu hết học sinh đều lên lớp cùng nhau mỗi năm, có rất ít học sinh mới chuyển vào.

Giáo viên xếp Lạc Dã ngồi cùng bàn với một cô bé có tính cách thùy mị, cô bé rất xinh xắn, nói chuyện cũng nhỏ nhẹ, là kiểu được các bạn nam thích nhất thời đi học.

Lạc Dã ngồi cạnh cô bé khiến một thằng bé mập mạp ngồi phía trước rất bất mãn, thường xuyên ngoái đầu nhìn lại.

Nhiều bạn trong lớp cũng len lén nhìn cậu bạn mới chuyển tới này.

Trẻ con chưa có khái niệm xấu đẹp rõ ràng nhưng cũng thấy bạn mới chuyển tới này rất đẹp trai, vừa ra chơi đã có mấy bạn hướng ngoại chủ động tới bắt chuyện với Lạc Dã.

Còn Lạc Dã thì hơi lạnh nhạt, gần như có thể gọi là tích chữ như vàng, còn kiệm lời hơn cả lúc ở nhà.

Lạc Dã ở nhà vẫn luôn giả vờ ngoan ngoãn dễ bảo. Lạc Chỉ Thư là người rất dễ lo lắng, hồi trước bà còn từng dẫn Lạc Dã đi khám bác sĩ mấy lần vì tính tình trầm lặng lạnh lùng của cậu.

Tuy lạnh lùng nhưng Lạc Dã không phải kẻ vô ơn.

Lạc Dã thấy rõ những vất vả của Lạc Chỉ Thư khi phải một mình nuôi cậu sau khi ly hôn.

Chính vì thế nên cậu rất ít khi làm những việc mà Lạc Chỉ Thư không thích, cậu luôn cố gắng làm mọi việc nhà trong khả năng để đỡ đần mẹ, cố gắng trở thành người mà mẹ mong muốn.

Điều này có nghĩa là cậu không thể tùy hứng như những đứa trẻ khác.

Từ đó về sau, Lạc Dã ở nhà sẽ thường giả vờ.

Cái kiểu lạnh lùng này của cậu nhanh chóng khiến thằng bé mập mạp ngồi đằng trước nhìn không vừa mắt.

Cậu ta quay đầu lại, đẩy bàn Lạc Dã: "Ê, tiết sau đổi chỗ với tớ."

Tiết sau không phải là tiết của cô chủ nhiệm, mới khai giảng nên giáo viên các môn chưa biết chỗ ai với ai nên có đổi cũng chẳng sợ ai phát hiện.

Lạc Dã không thèm để ý cậu ta, chỉ vùi đầu làm bài tập giáo viên giao cho tiết trước.

Trẻ con ở tuổi này cứ ra chơi là lập tức nô đùa, trường hợp làm bài tập trong giờ ra chơi như Lạc Dã thì đúng là thiểu số của thiểu số.

Cô bé ngồi bên cạnh Lạc Dã nghe thế thì mím môi lại.

Cô bé không muốn ngồi cùng bàn với Phương Tử Hào, vì trong tiết học cậu ta cứ nói chuyện với mình ấy, xong toàn bị thầy cô mắng.

"Này, tớ đang nói chuyện với cậu đấy!" Phương Tử Hào nhăn mặt.

Lạc Dã vẫn không hó hé gì.

Phương Tử Hào càng tức hơn, bèn lè lưỡi trêu kích cậu: "Cậu bị câm à, lêu lêu..."

Lạc Dã vẫn không ngẩng đầu lên: "Tớ không nói chuyện với đứa đần."

Phương Tử Hào:...

Mặt cậu ta đỏ bừng, tai cũng đỏ: "Cậu, cậu bảo ai là đứa đần!!"

Nhưng Lạc Dã không thèm để ý đến cậu ta nữa.

Nói là làm, bảo không nói chuyện với đứa đần thì sẽ không nói.

"Cậu!"

"Phương Tử Hào, em lại cãi nhau với bạn đấy à?" Ở cửa sau, cô chủ nhiệm vừa mới bước vào đã bắt được Phương Tử Hào lại đang gây chuyện.

Phương Tử Hào rụt cổ lại, trước khi quay lên còn trừng mắt với Lạc Dã.

...

Tối đó Quý Miên từ trường về, vừa mới vào phòng chuẩn bị học bài thì Hạng Ngạn Minh cũng theo vào.

"Bố?" Quý Miên khó hiểu nhìn ông: "Bố làm gì thế?"

Hạng Ngạn Minh nở nụ cười hiền từ của người cha, đoạn kéo ghế ngồi xuống: "Làm bài tập à?"

Quý Miên cảnh giác lùi lại, do dự đáp: "... Vâng."

Hạng Ngạn Minh chắp hai tay lại thương lượng với anh: "Con ngồi học cùng Tiểu Dã được không."

Quý Miên toan lấy sách thì khựng lại: "Tại sao ạ?"

"Thì lúc trước con toàn ngồi học bài với Tiểu Thần còn gì?" Hạng Ngạn Minh nháy mắt với anh, nịnh nọt: "Bố biết con đứng nhất trường trong kỳ thi lên cấp 3 vừa rồi mà, con kèm cặp em trai chút nhé."

"..."

Quý Miên không muốn đồng ý, nhưng anh cảm thấy nếu mình dám nói một chữ "không" thì giây tiếp theo thắt lưng của Hạng Ngạn Minh sẽ tuốt ra mất.

Vài phút sau, Lạc Dã bị nhét vào phòng ngủ của Quý Miên, nhìn đôi môi đang mím chặt của cậu thì biết là cũng không tình nguyện, bị Lạc Chỉ Thư nhét vào rồi.

Hai anh em liếc nhau rồi ngồi xuống bàn học trong phòng ngủ của Quý Miên, khuỷu tay cả hai đều cố gắng tránh xa đối phương.

Tiếc là bàn học chỉ to có vậy, dù có cố gắng tì vào mép bàn thì khoảng cách giữa khuỷu tay hai người vẫn chỉ có mười cm.

Hai người đành phải kiên trì, dưới hai cái đèn bàn sáng choang, lấy mấy quyển sách vở tiểu học, trung học chẳng liên quan gì đến nhau ra.

Trong lúc học, Quý Miên rất yên lặng "ôn tập" lại Vật lý cấp 3.

Kiến thức cấp 2 đơn giản nên muốn đạt điểm cao tương đối dễ, nhưng muốn duy trì điểm số cao ở cấp 3 thì không dễ dàng như vậy. Dù Quý Miên đã trải qua hai lần thi đại học nhưng khi học lại những kiến thức này vẫn không dám lơ là.

Ban đầu Lạc Dã còn cảm thấy hơi phiền, cậu ngồi trên ghế cao đung đưa chân một lúc, còn lén liếc sang bên cạnh.

Thấy anh trai thoạt nhìn có vẻ chẳng đáng tin cậy chút nào cũng đã tập trung học bài rồi nên cũng lật sách vở ra.

Bài tập thầy cô giao cho đã làm xong từ trên lớp rồi, giờ cậu đang làm đề trong quyển Olympic mua trước đó.

Trong hai tiếng đồng hồ, Quý Miên lật gần nửa quyển sách Vật lý, ôn lại một lượt những kiến thức cơ bản của vài chương đầu.

Nhìn đồng hồ một cái, đã gần mười giờ rồi.

Anh chợt nhớ ra Lạc Dã còn nhỏ, mười giờ nên đi ngủ rồi. Hôm nay thế này là hơi muộn rồi.

Ánh mắt Quý Miên đảo qua, nhìn xuống mái tóc của Lạc Dã, rồi nhìn cuốn sách bài tập dưới tay cậu.

Lạc Dã bị kẹt ở một bài gần nửa tiếng rồi, trông có vẻ không giải được thì sẽ không chịu đi ngủ.

Góc độ của đề bài khá lắt léo nên đúng là hơi khó nghĩ, nhưng bản thân đề bài không khó, chủ yếu là khó ở cách tiếp cận.

Có tinh thần nghiên cứu là tốt, nhưng tốn quá nhiều thời gian vào một đề bài giải mãi không ra thì gọi là cố chấp rồi.

Quý Miên đọc đề, giải qua một lượt trong đầu.

"Không biết làm à?" Anh khẽ hất cằm, giọng đầy mỉa mai.

"... Em biết."

"Thế ngồi nhìn mấy cái đáp án nửa tiếng làm gì vậy?"

Lạc Dã: "..."

Người này phiền thế nhỉ.

Cậu cúi đầu, phân vân giữa hai đáp án B và C một lúc rồi cầm bút lên khoanh đáp án.

Sắp vẽ xong vòng tròn quanh "B" thì nghe thấy người bên cạnh cười một tiếng, hờ hững buông một câu.

"Chọn C ấy, đồ ngốc."