Nam Phụ Luôn Nhận Được Kịch Bản Si Tình

Chương 91



Edit: Lune

"..."

Lạc Dã lật trang đáp án cuối cùng ra, hai mắt cậu trợn tròn, thế mà là C thật.

"..." Tay nắm cái bút chặt hơn, qua mấy giây rồi mà cậu vẫn chưa hoàn hồn. 

Tâm thế của Lạc Dã luôn bình thản, ngay cả khi bị cướp mất chai sữa thì cậu vẫn có thể ứng xử bình tĩnh được, mọi khi bị Quý Miên phớt lờ, thậm chí là mỉa mai thì trong lòng cũng chẳng có tí gợn sóng nào.

Lúc trước nghe Quý Miên gọi mình là "đồ ngốc", Lạc Dã đều giả vờ như không nghe thấy.

Nhưng bây giờ làm bài sai rồi bị người ta chỉ ra, cậu nghe thấy câu mỉa mai kia mà không sao phớt lờ đi nổi.

Cho dù Quý Miên lớn hơn cậu rất nhiều, cho dù ông anh trai mặt dày vô sỉ của cậu đã lên cấp 3, trình độ kiến thức vốn đã không cùng cấp bậc rồi, cậu vẫn... bị sốc vô cùng.

"Xem xong đáp án thì mau về đi." Quý Miên hờ hững lên tiếng.

Lạc Dã xem xong đáp án đã hiểu ra cách làm rồi nhưng vẫn không chịu nhúc nhích.

Cậu ngoảnh đầu sang nhìn quyển sách giáo khoa dưới tay Quý Miên, hỏi: "Anh buồn ngủ rồi à?"

Quý Miên khựng lại: "... Chưa."

Sớm cũng phải mười một giờ anh mới nghỉ.

Lạc Dã mím môi, cậu lật sách về cái bài trước đó để xem bài tiếp theo, nói: "Em cũng chưa buồn ngủ."

Miệng thì nói vậy nhưng trong mắt đã không còn sáng tỏ như trước nữa, rõ ràng là đã mệt rồi.

Nhìn khóe môi mím căng của Lạc Dã, Quý Miên tinh ý nắm bắt được điều gì đó mà chậm rãi chớp mắt.

Hình như, em trai anh khá là hiếu thắng.

Thấy sắp mười giờ rồi, Quý Miên khéo léo xoay cái bút mấy vòng giữa hai ngón tay, đoạn nói: "Vậy đi tắm trước đi, đừng để lúc nữa ngủ gật trong phòng anh."

Lạc Dã do dự một hồi, cuối cùng cũng buông bút nhảy xuống ghế, về phòng mình tắm rửa, làm vệ sinh cá nhân.

Chờ tắm xong rồi sấy khô tóc đã là mười rưỡi.

Cậu mặc đồ ngủ đi đến trước cửa phòng của Quý Miên, tay trái dụi mắt vì buồn ngủ, tay phải giơ lên vặn tay nắm cửa định vào nhưng lại không vặn được.

Cửa khóa trái từ bên trong.

Hành lang tầng hai không bật đèn, ánh sáng từ phòng ngủ của Quý Miên hắt ra qua khe cửa tạo thành một vệt sáng màu vàng cam nằm ngang giữa không gian tối đen bên ngoài. Rõ ràng người trong phòng vẫn chưa ngủ.

Lạc Dã thôi vặn tay nắm, gõ cửa hai lần rồi gọi vào bên trong: "Anh ơi?"

Không ai trả lời.

"..."

Lạc Dã thả tay xuống, đứng thẳng người lên, đôi mắt cậu lạnh lùng nhìn chằm chằm vào cánh cửa đóng chặt.

Bị lừa rồi.

...

Lạc Dã không tìm được cơ hội để gỡ gạc lại.

Bởi vì tối hôm sau, ông anh trai mặt dày vô sỉ đã xách thẳng cặp sách vào phòng cậu học bài.

Học đến chín rưỡi thì xách cặp đi, sau đó về phòng đóng cửa tiếp tục học bài.

Lạc Dã ngay cả cơ hội bước chân vào phòng Quý Miên cũng chẳng có.

...

Sau một tuần học, Lạc Dã đã khá hòa nhập với các bạn trong lớp.

Tuy vẫn không thích nói chuyện nhưng cậu lại rất được thầy cô bạn bè yêu mến.

Lạc Dã thông minh học giỏi, thành ra việc cậu ít nói cũng trở thành biểu hiện của sự "ngoan ngoãn", đã vậy dáng dấp còn ưa nhìn nên các bạn trong lớp ai cũng rất thích cậu.

Người duy nhất không ưa cậu là Phương Tử Hào. Bình thường Lạc Dã không chủ động gây sự bao giờ, nhưng mỗi lần phản đòn cậu luôn có bản lĩnh khiến người ta tức điên lên được.

Bởi thế, từ sau vụ xung đột hôm đầu khai giảng, mâu thuẫn giữa cậu với thằng bé mập mạp ngồi bàn trước chẳng những không dịu xuống mà ngày càng nghiêm trọng hơn.

Giờ ra chơi, Lạc Dã từ nhà vệ sinh về lớp, cô bé ngồi cùng bàn quay sang nhìn cậu với vẻ mặt ngập ngừng.

Đợi Lạc Dã ngồi xuống ghế, cô bé mới viết một mẩu giấy nhỏ rồi đẩy sang cho Lạc Dã.

[Phương Tử Hào bỏ sâu vào hộp bút của cậu đó.]

Người làm chuyện xấu lúc này đang cười trộm ở phía trước nên cô bé không dám mở miệng nhắc nhở trực tiếp.

Lạc Dã nhìn thoáng qua, sau đó viết lại vào mẩu giấy: [Cảm ơn nhé.]

[Cậu có thể mượn đồ dùng học tập của mình dùng nè.]

[Không cần đâu.]

Viết trả lời xong câu này, Lạc Dã mở hộp bút ra, quả nhiên thấy mấy con sâu béo núc ních đang nằm bên trong.

Cô bé trông thấy, lập tức kéo ghế cách xa cậu ra.

Lạc Dã cầm mấy con sâu bằng tay không, sau đó kéo cái gáy áo thun của Phương Tử Hào đang cúi đầu đắc ý ở bàn trước rồi ném mấy con sâu đang ngọ nguậy vào trong.

Hai giây sau, trong lớp học ồn ào vang lên một tiếng gào rú thảm thiết.

Lạc Dã ngồi xuống, rút một tờ khăn giấy ướt từ trong cặp ra, cúi đầu lau tay.

Phương Tử Hào vừa gào vừa giũ áo, tới khi mấy con sâu lần lượt rơi hết từ trong áo xuống đất, cậu ta mới hoàn hồn khỏi cơn hoảng sợ ban đầu, tức thì cảm thấy vừa tức vừa xấu hổ.

Thẹn quá hóa giận, cậu ta cầm cái hộp bút bằng sắt trên bàn lên, đánh trả bằng phương pháp nguyên thủy nhất.

Đó là đập mạnh cái hộp bút bằng sắt kia vào đầu Lạc Dã.

Đồ bằng sắt, đã thế Phương Tử Hào còn béo, sức cũng khỏe, cho nên lúc đập hộp bút vào đầu Lạc Dã phát ra tiếng rõ to.

Lạc Dã bị đập cho váng cả đầu, mà cái người vừa ra tay cũng bị giật mình luôn.

Phương Tử Hào lắp bắp: "Tớ, tớ..."

Cậu ta chưa kịp nói hết câu đã thấy thiếu niên trước mặt lạnh lùng giương mắt, cặp mắt đen láy kia nhìn cậu ta chằm chằm không chớp mắt.

Lạc Dã không giỏi xử lý mấy chuyện va chạm chân tay, bình thường cậu chẳng bao giờ kể với mẹ về chuyện ở trường, cũng không thích mách thầy cô.

Nhưng cậu biết dọa người khác.

Đối diện với cái nhìn lạnh lẽo kia, Phương Tử Hào lập tức ngồi phịch xuống ghế, cậu ta muốn nói xin lỗi nhưng lại ngại không mở miệng được, thế là cứ lúng túng nhìn trân trối.

Mấy giây sau, cậu ta cầm cái hộp bút của mình nhanh chóng quay người lên, lựa chọn trốn tránh.

Lạc Dã giơ tay sờ chỗ bị đánh, khá đau, nhưng không sao cả.

Cậu nhìn Phương Tử Hào ngồi đằng trước rõ ràng đã ngoan hơn nhiều mà cụp mắt xuống, chẳng thèm để ý đến nữa.

...

Tối về nhà, ăn cơm xong, Lạc Dã về phòng mình học bài.

Một lúc sau, cậu nghe thấy tiếng cửa phòng mở ra thì biết là Quý Miên đi vào.

Hai anh em đều thấy không cần thiết phải gõ cửa phòng nhau, vì cùng giới tính, tuổi tác cũng gần trương đương, cùng giới tính, hơn nữa cửa có khóa nên nếu cần thay đồ gì thì cứ khóa cửa lại là được.

Quý Miên cầm sách vào, ngồi xuống bên trái bàn học của Lạc Dã.

Cả hai không ai chào hỏi ai, ngồi vào bàn là bắt đầu cúi đầu lật sách.

Ở chung yên bình được một tiếng, Quý Miên đã giải quyết xong đống bài tập trong ngày rồi nghỉ ngơi chốc lát.

Ỷ mình cao hơn nên anh có thể vô tư cúi đầu nhìn đứa em trai đang tập trung làm bài, xem Lạc Dã viết từng bước giải trên giấy nháp.

Cho đến khi một sinh vật màu xanh thình lình xuất hiện trên trang giấy trắng, uốn éo cái mình mà chậm rãi bò.

Quý Miên: "..."

Lạc Dã cũng trông thấy kẻ lọt lưới bò ra từ hộp bút, cậu bình tĩnh ném nó vào lại hộp bút.

—— Vô tình để sót một con, ngày mai trả lại cho thằng nào đó vậy.

Tâm trạng của Quý Miên hết sức phức tạp, anh nhìn mái tóc xõa tung của Lạc Dã, nghĩ xem với tính cách của Hạng Niệm thì nên dạy trẻ con biết phải tôn trọng mọi sinh mạng, không được bắt lung tung thế nào.

Anh đang lẳng lặng nhìn xoáy tóc trên đỉnh đầu Lạc Dã thì khựng lại.

Lạc Dã bỗng cảm thấy bóng người bên cạnh động đậy. Tay Quý Miên vươn qua phía sau gáy cậu.

Ngay sau đó, cổ Lạc Dã bị ai đó nhẹ nhàng kéo qua.

Thân trên của Lạc Dã mất thăng bằng, trán đụng vào vai phải của Quý Miên.

Cậu cố gắng ngồi thẳng người lên, nhưng giây tiếp theo, Quý Miên lại nghiêng người về phía cậu, tay phải giữ chặt gáy cậu.

Lạc Dã thấy anh trai đang ngồi rất gần mình: "Anh?"

Quý Miên vén mấy lọn tóc rủ trước trán Lạc Dã, nhìn vết đỏ bằng đầu ngón tay ở chỗ thái dương lan dần lên rồi ẩn vào những sợi tóc đen nhánh phía trên của cậu.

"Trán bị làm sao?"

Lạc Dã sững người, song không nói gì.

Cậu biết Quý Miên đã nhìn thấy chỗ hôm nay bị Phương Tử Hào đập trúng bằng hộp bút. Cái vết đó thật ra không còn đau nữa, nhưng do còn ít tuổi nên da dễ để lại dấu vết khi va đập.

Khóe miệng Quý Miên chậm rãi mím xuống nhưng giọng nói vẫn giả như hờ hững: "Ai đánh?"

Nghe cách hỏi của anh, trong mắt Lạc Dã thoáng hiện lên vẻ khác thường.

Nếu là mẹ nhìn thấy, chắc chắn mẹ sẽ lo lắng hỏi có phải cậu đã đánh nhau với bạn nào hay không.

Giữa hai cách hỏi này có một sự khác biệt cực kỳ vi diệu.

Cậu chớp mắt, cúi đầu xuống, không nói gì.

Quý Miên nghĩ ra điều gì đó, bèn đổi sang câu khác: "Con sâu do em bắt à?"

Lần này Lạc Dã ngoan ngoãn trả lời: "Không ạ."

"..."

Quý Miên nhìn khuôn mặt ngoan ngoãn vô hại của Lạc Dã, tâm trạng hết sức nặng nề.

Anh bỏ tay ra khỏi cái trán của Lạc Dã.

Lạc Dã không biết suy nghĩ phức tạp của anh trai mình lúc này, lại càng không biết rằng chỉ với một câu trả lời mà hình tượng của mình trong đầu Quý Miên đã trở thành đứa bé đáng thương bị bắt nạt ở trường.

Bị đánh, lại còn bị người ta bỏ sâu vào hộp bút...

"Anh ơi, em không đánh nhau với ai hết." Lạc Dã nắm lấy vạt áo của Quý Miên: "Anh đừng nói với mẹ."

Vừa dứt lời thì nghe thấy giọng nói kiểu không còn gì thất vọng hơn nữa vang lên trên đỉnh đầu: "Kém cỏi."

Lạc Dã: "?"

Cậu ngẩng đầu lên.

Quý Miên nhìn cậu với ánh mắt xem thường: "Bị đánh mà không biết đánh lại à?"

"..."

Rồi lại cười khẩy một tiếng: "Ra ngoài đừng nói là em trai anh, xấu cả mặt."

Lạc Dã: "..." Thì vốn có định nói đâu.

...

Ngày hôm sau, giờ tan học của trường tiểu học trực thuộc.

Trường của Lạc Dã có khá nhiều quy định về giờ tan học, sau khi tất cả các khối lớp tan học, toàn bộ học sinh ngoại trú phải xếp hàng ở cổng trường, ai cần đón thì đợi người tới đón, số còn lại mới được giải tán ra về.

Lạc Dã đi theo hàng ra tới cổng trường.

Chỉ có tuần đầu tiên khai giảng là Hạng Ngạn Minh không yên tâm để cậu tự về nhà, bảo bác Lâm đến đón, còn sau đó cậu toàn tự đi bộ về hết.

Lạc Dã đứng ở giữa hàng, chiều cao của cậu so với bạn cùng tuổi ở mức trung bình, không cao cũng không thấp.

Đang chờ giải tán để về, ánh mắt liếc thoáng qua khu vực bên ngoài bỗng bắt gặp một mái tóc đỏ rực bắt mắt.

Lạc Dã dụi mắt mấy cái liền, tưởng mình nhìn nhầm.

Giờ này không phải giờ tan học của trường trung học trực thuộc, hơn nữa người kia cũng chẳng có lý do gì đến đây.

Nhưng khi mái tóc đỏ nổi bật ấy tiến đến gần hàng ngũ của học sinh lớp A5, Lạc Dã buộc phải thừa nhận người đến đúng là anh trai mình.

Quý Miên vẫn đang tìm kiếm bóng dáng Lạc Dã trong hàng, nhưng lại không biết mình đã bị người ta quan sát từ đầu đến chân rồi.

Anh mặc đồng phục trường trung học trực thuộc, hai ống quần đều xắn hết lên, chân cao chân thấp, áo khoác đồng phục mở phanh ra, sau lưng áo còn có mấy chữ ký bằng bút dạ đủ loại màu, cặp mắt dưới mái tóc đỏ sắc bén vô cùng.

Cái áo khoác này là đồ Quý Miên đi mượn, ống quần cũng do anh tạm thời xắn lên.

Nhưng trong mắt Lạc Dã lại không phải vậy.

Cậu nhìn phong cách ăn mặc kiểu học sinh hư hỏng của Quý Miên mà im lặng hồi lâu, hình tượng học sinh giỏi mặt dày vô sỉ mà Quý Miên đã tạo dựng trong tâm trí Lạc Dã mấy ngày trước giờ bỗng sụp đổ ầm ầm.

Thì ra bình thường ở trường anh trai lại như thế này?