Nam Thần Bệnh Kiều, Thỉnh Tiết Chế

Chương 154: Hoàng tử phi mạnh nhất



Đôi môi đỏ của nữ tử hơi hơi khép mở, giống như tình nhân đang nỉ non bên tai:

"Vậy về sau, xin Nhị điện hạ nhớ kỹ một việc, không nên lộ ra nụ cười này với nữ nhân khác, hiểu chưa?"

Âm thanh của nàng không mềm mại giống những vị thiên kim khác, mà là âm thanh lạnh nhạt mang theo khuynh hướng cảm xúc đặc thù, đè thấp tiếng nói khi nói chuyện, giống như một mảnh lông chim từ vành tai xẹt qua, lưu lại một chút cảm giác tê tê dại dại, chậm rãi thấm vào.

Hô hấp của Yến Phong Miên cứng lại.

Hàng lông mi mỏng dài thưa thớt từ từ nhấc lên, giống như con bướm đang vẫy cánh.

Ở dưới mí mắt, để lại một cái bóng nhạt màu.

"Tô tiểu thư." Hắn vừa nhấc mắt, liền nhìn thấy khuôn mặt nhỏ tinh xảo cực kỳ có lực công kích của nữ tử, mang theo vẻ đẹp lạnh lùng lại diễm lệ.

Tiếp xúc gần gũi như vậy, hương khí thanh đạm tỏa ra trên người đối phương, càng giống như trộn lẫn độc dược nào đó vào bên trong.

Nếu không, vì sao vừa mới tới gần, hắn liền trở nên không giống hắn nữa?

"Ta có chút, không hiểu rõ ý tứ của ngươi ——" Chân mày xinh đẹp của hắn hơi nhăn lại, đối với việc Tô Yên sát gần tuy không quen lắm, nhưng cũng không có cảm giác chán ghét.

Hơn nữa hắn cảm thấy, tuy rằng Tô Yên không giống như trong lời đồn, nhưng quả thật tính cách rất bá đạo ương ngạnh.

Tô Yên giơ tay tự nhiên xoa xoa giữa hai hàng lông mày của hắn, là người yêu mấy đời, nhưng cho dù đến thế giới mới, hắn vẫn hoàn toàn không có ký ức.

Nhưng nhìn bộ dáng yếu ớt như vậy của hắn, Tô Yên chỉ cảm thấy đau lòng.

"Ta đây chỉ nói một lần, ngươi hãy nghe cho kỹ."

Mi mắt Yến Phong Miên nhanh chóng kích động vài cái.

Tuần Cửu đứng tại chỗ, cảnh giác nhìn chằm chằm Tô Yên, trong lòng cảm khái, nữ nhân này thật đúng là yêu nghiệt. Nếu nàng muốn câu dẫn ai đó, e rằng chỉ cần ngoắc ngón tay, liền có thể đạt được ý nguyện.

Nhưng nghi hoặc chính là, nếu vậy vì sao trước kia nàng liên tục chạy theo Thất điện hạ lại không thu hoạch được gì?

Nghiên cứu nguyên nhân của việc này, Tuần Cửu vĩnh viễn cũng không thể tưởng được Tô Yên đã sớm thay đổi một linh hồn khác.

"Hửm? Bên kia là cái gì vậy?"

Tô Yên hơi cong vòng eo, bỗng nhiên quay đầu, một tay chỉ về một vị trí tối đen, tốc độ nói chuyện rất nhanh.

Nét mặt của Tuần Cửu nghiêm nghị: "Nhị điện hạ, trước tiên ngài ở đây chờ thuộc hạ, thủ hạ đi một chút liền trở về!"

Ngoại trừ y, còn có không ít ám vệ ngầm, Tuần Cửu cũng không lo sẽ xuất hiện ngoài ý muốn.

Y nhanh chân phi thân về phía Tô Yên chỉ.

"Ngươi ——"

Yến Phong Miên bất đắc dĩ, rõ ràng hắn biết, Tô Yên đang chơi Tuần Cửu.

Tiếp theo trong phút chốc, tròng mắt hắn bỗng nhiên co chặt, trên đôi môi mỏng hơi lạnh, phủ lên một đồ vật mềm mại lại nóng bỏng.

Trong đầu Yến Phong Miên trống rỗng, khi phản ứng lại, đối phương đã nhanh chóng rời khỏi. Gương mặt tái nhợt giống như bị bệnh của hắn đỏ bừng lên, trái lại nhìn có vẻ càng thêm có sức sống hơn so với ngày thường

Tô Yên cong môi, vừa lòng nhìn biểu cảm của Yến Phong Miên.

Nhẹ giọng nói: "Ta không nói giỡn, cũng không lợi dụng ngươi để kích thích Yến Nam Triều. Hắn ta so với ngươi đến một cọng tóc cũng không bằng. Cho nên, ta rất nghiêm túc." Tô Yên xoa vành tai nóng bỏng của hắn, ngồi xổm bên cạnh, ngẩng đầu cười nhìn hắn: "Ngươi nghiêm túc suy xét lời ta nói vừa rồi?"

"Ngươi, ngươi..."

Ở vị trí lồng ngực của Yến Phong Miên nảy lên rất kỳ quái, hắn giơ tay đè lại, trên khuôn mặt tuấn mỹ như vị thần kia, lần đầu tiên xuất hiện nét mặt mờ mịt cùng xấu hổ.

Nếu không phải chú ý thân thể của hắn, sợ kích thích hắn, Tô Yên cũng không ngại ở cùng hắn lâu một chút.

Yến Phong Miên đang muốn hỏi Tô Yên vì sao muốn làm như vậy.

Tuần Cửu đã trở về, hắn nắm bội kiếm, nhíu mày nói: "Tô tiểu thư, bên kia không có gì hết, có phải ngài nhìn lầm rồi không?"

Y liếc mắt nhìn điện hạ nhà mình một cái, phát hiện gò má hắn hiện lên màu đỏ không bình thường.

Yến Phong Miên: Ta đây là bị ăn đậu hũ sao? Nữ nhân này, thật là cả gan làm loạn!