Nam Thần Bệnh Kiều, Thỉnh Tiết Chế

Chương 155: Hoàng tử phi mạnh nhất



Lập tức nóng nảy.

Tô Yên liếc mắt nhìn y, đứng dậy cười như không cười, vỗ tay: "Không nhìn lầm, hẳn là một tên yêu râu xanh thích trộm hương trộm ngọc. Nhị điện hạ, đêm khuya tĩnh lặng, phải cẩn thận nha ~~"

Nàng liếc mắt nhìn Yến Phong Miên một cái, thành công nhìn thấy hắn bối rối rũ mi xuống.

Giống như lông chim đang run rẩy vậy.

Tô Yên cười lớn: "Nhị điện hạ sớm về nghỉ ngơi, ta đi trước, chọn ngày khác thời tiết tốt, ta lại rước ngươi đi du hồ chơi thuyền!"

Nàng khom lưng, thân mật kéo tấm thảm vừa trượt xuống giúp hắn, ở góc Tuần Cửu không nhìn thấy, trộm nhéo nhéo bàn tay Yến Phong Miên.

Đầu ngón tay Yến Phong Miên run lên, nhưng kỳ lạ là hắn không né tránh.

Chỉ nhẹ nhàng nhìn chăm chú Tô Yên.

Nhìn bộ y phục đỏ rực trên người nàng, tùy theo cơn gió, phiêu nhiên rời đi.

Giống như yêu nghiệt để câu lấy hồn phách của con người.

Tuần Cửu ôm kiếm, nghi hoặc nhíu mày: "Yêu râu xanh? Gần đây đô thành lại có yêu râu xanh làm bậy? Thật to gan!"

Nghĩ đến những người đó ỷ vào một thân công phu, làm xằng làm bậy, y chán ghét nhíu chặt chân mày.

Đám ám vệ ẩn nấp trong bóng tối, phụ trách bảo hộ Yến Phong Miên: "..."

Tuần Cửu ơi, ngươi thật quá ngây thơ rồi!

"Ha..."

Chỉ riêng Yến Phong Miên bị lời nói của Tuần Cửu chọc nên cúi đầu cười vài tiếng. Hắn cong môi mỏng, ý vị không rõ than nhẹ: "Đúng là lá gan không nhỏ."

Cho dù thế nào hắn cũng là một vị hoàng tử.

Ngang nhiên đùa giỡn hoàng tử, cũng không phải là thật to gan sao?

Tuần Cửu vẫn cảm thấy việc này có chỗ nào đó không đúng, nhưng ý nghĩ kia lướt qua nhanh như chớp, khiến y muốn nắm cũng không được.

Không rõ là cảm giác gì.

Y giật khóe miệng, vừa định hỏi nghi hoặc trong lòng mình.

Liền nghe thấy Yến Phong Miên xua tay, nói: "Trở về đi."

"Tuần Tam, ngươi đi theo Tô tiểu thư, phải nhìn thấy nàng đi vào phủ Tướng quân mới được trở về phục mệnh."

Yến Phong Miên được đỡ lên xe ngựa, nhẹ giọng dặn dò một câu.

Ngọn cây hơi lay động, khiến cho vài con chim hoảng sợ bay đi.

Xe ngựa lung lay một chút, trong bóng tối, Yến Phong Miên rũ mắt tĩnh tọa.

Thật lâu sau, hắn mới chậm rãi giơ tay, xoa nhẹ cánh môi của mình.

Ở đó, mơ hồ còn đọng lại cảm giác mềm mại nóng bỏng môi của đối phương.

Giống như một thân trang phục đỏ rực kia của nàng, cả người như một ngọn lửa ——

......

Tô Yên có thể cảm giác được sau lưng có người lén lút đi theo nàng, nhưng nàng cũng thấy đối phương không có ác ý.

Không cần suy nghĩ nhiều, liền biết người nọ là ai phái tới.

Nàng cong môi đỏ, mũi chân nhún một cái, nhẹ nhàng nhảy từ trên tường cao vào phủ Tướng quân.

Lười biếng vứt một câu: "Nói cho điện hạ các người, ta đã bình an về đến nhà."

Ẩn trong bóng đêm, sống lưng Tuần Tam cứng đờ, cả người nổi lên một tầng da gà.

Mẹ nó! Nữ nhân này thật sự thành tinh sao?

Ám vệ lấy chữ đầu Tuần để đặt tên, tổng cộng có mười người, tất cả đều là cao thủ số một số hai của Đại Yến. Là tiên hoàng hậu, mẫu phi của Nhị điện hạ để lại cho Yến Phong Miên, dùng để bảo hộ hắn.

Ngay cả hoàng đế, cũng không biết đến sự tồn tại của bọn họ.

Nhưng ——

Thế nhưng bị nữ nhân này phát hiện dễ như trở bàn tay!

Người này, thật sự giống lời đồn đại, văn hóa thấp, âm hiểm ác độc ư?

Tuần Tam chà xát cánh tay đang nổi da gà, chịu đựng ý lạnh xoay người chạy như bay về hướng phủ hoàng tử, phục mệnh Yến Phong Miên.

......

Hôm sau, Tô Yên ngủ đến mặt trời chiếu vào mông mới thức dậy.

Nàng vỗ mông, chuyện đầu tiên phải làm chính là đi tìm Tô Triệt để thương lượng.

"Cái gì?! Ta không cho phép!!"

Trong đại viện của phủ Tướng quân truyền đến tiếng gầm giận dữ, âm thanh hỗn loạn như vỗ bàn, ném đồ.

"Tô Yên! Trong đầu con cả ngày đều suy nghĩ cái gì vậy?! Con muốn ra chiến trường? Con cho rằng đánh giặc là trò trẻ con sao? Đao kiếm không có mắt, hơn nữa chỉ dựa vào công phu mèo quào kia của con, ai cho con lá gan nói lời này!!"