Nắm được vai Trần Du rồi Tần Ức cũng không vội. Bây giờ là ngày mười lăm tháng hai, hai ngày sau là sinh nhật hai chín tuổi của Thạch Tĩnh Chi, mấy ngày nay cậu đề phát rầu về quà sinh nhật.
Cậu đành cầu cứu trợ lý số ba lãng mạn của mình. Để cậu ta suy nghĩ rất lâu, nhiều phương án lãng mạn không phù hợp với Thạch Tĩnh Chi, cậu ta đề xuất thử: "Hay đặt mua đồng hồ đeo tay thiết kế riêng?"
Tần Ức lắc đầu: "Cái đó tôi tặng rồi, tặng tiếp không ổn."
"Thắt lưng, quần áo, carvat, ví tiền, gạt tàn thuốc lá,... Những món đồ thực dụng này cũng được, cậu tặng gì ngài cũng sẽ thích."
Tần Ức vẫn lắc đầu: "Tặng rồi, mà mấy cái này A Tĩnh đâu thiếu đâu."
Nói cũng phải, gia chủ Thạch thị đâu thiếu mấy thứ đồ ngoài thân đó. Số ba thở dài đầy ao ước và ghen tị: "Thế tặng quà gì tình cảm một tí. Quà không phải đặt mà quan trọng ở tình cảm. Dù có là lông ngỗng thì đưa tới từ ngàn dặm xa xôi vẫn có thể khiến người ta vui vẻ. Giống boss đây cũng sẽ rất yêu thích món quà do cậu bỏ tâm tư ra chuẩn bị."
"Thế bỏ tâm tư ra chuẩn bị cái gì giờ? Tôi đã tự làm thiệp, mô hình máy bay cũng tự làm. Cũng tặng sách tranh vẽ cảnh sinh hoạt hàng ngày rồi. Còn cả tranh treo tường,..."
Tần Ức kể hết những món quà trong mời năm qua ra. Số ba nghe mà trợn mắt há mồm, khổ sở nói: "Hình như là tặng hết cả rồi. Hay thế này, boss tặng cậu cái gì thì cậu có thể tặng lại cái đó."
Tần Ức nhớ lại: "Lúc mười tuổi anh ấy đưa đến cho tôi rất nhiều gia sư, đến mười một tuổi đổi nhóm khác. Mười hai, mười ba tuổi thì ký hợp đồng chuyển nhượng cổ phần công ty giải trí Tĩnh Ức. Mười bốn,... Mười tám tuổi anh ấy đồng ý xây thêm hồ nước, còn đồng ý cho tôi đi đóng phim. Mười chín..."
"Được rồi, được rồi, thiếu gia đừng nói nữa, quà kiểu đó chắc chắn cậu không tặng được rồi. Cùng lắm cậu đi hỏi xem boss thích gì?" Số ba cũng muốn quỳ lạy Tần Ức. Cách người có tiền tặng nhau quà, nghĩ cũng không dám nghĩ.
"Thế thì không bất ngờ nữa rồi." Tần Ức hơi ủ rũ. Lúc trước khi cậu chuẩn bị quà, bị nhóm người giúp việc thấy được, thế là Thạch Tĩnh Chi cũng biết nên làm mô hình tốn thời gian sau Tần Ức cũng không làm nữa, để bí mật được tới tận sinh nhật Thạch Tĩnh Chi.
Sau đó, khi tới ngày cậu tặng quà, tuy đối phương vẫn rất vui nhưng mà lại không còn cảm giác bất ngờ nữa. Cậu cũng muốn tặng quà khiến cho người kia ngạc nhiên chứ bộ.
Số ba bất lực: "Thiếu gia, cậu nói tôi ai đề cử tôi cho cậu vậy, tôi không nói đâu." Rốt cuộc là số mấy đề cử hắn vậy? Lúc nào thì hắn trở thành người giỏi chọn quà thế?
Tần Ức chăm chú nhìn, muốn xem xem hắn có nói dối không: "Có nhiều người nói lần nào anh tặng quà cũng khiến vợ anh vui vẻ, người khác cũng khen lãng mạn. Tôi cần như vậy nên mới muốn anh lên kế hoạch giúp."
Số ba ngại ngùng: "Đây là chuyện bí mật của vợ chồng, không tiết lộ được. Mà quà cũng không phù hợp để thiếu gia tặng boss đâu."
Nhìn chằm chằm người ta nửa ngày, sau khi xác định số ba không nói dối, Tần Ức khoát tay, thất vọng rời đi, tiếp tục suy nghĩ về món quà
Sau khi nhìn kịch bản, Tần Ức nghĩ ra một món quà tuyệt vời, cậu có thể hát mà. Từ khi còn nhỏ, Tần Ức biểu hiện ra là không thích hát, lạnh nhạt với giáo viên thanh nhạc. Thế nhưng cậu vẫn học nhạc lý của Trái Đất, bây giờ bảo cậu viết nhạc thì vẫn biết được.
Mà chuyện cậu không thích Thạch Tĩnh Chi cũng không bắt cậu làm. Nhưng thật ra Tàn Ức rất thích âm nhạc, nhưng cậu lại mơ hồ nhớ tới lời mẹ mình từng nói, bọn họ không thể hát bừa bãi vì mỗi lần hát thì tiêu hao rất nhiều lực tinh thần.
Mà việc hao tổn lực tinh thần không có lợi cho sự trưởng thành của cá con. Vì vậy, cá vị thành niên đều không phải bận tâm đế vấn đề săn mồi mà chủng tộc quý tộc như Tần Úc lại càng không cần quan tâm đến điều đó. Khi rơi xuống hồ Thạch thị, ký ức của cậu tuy đã mơ hồ đi nhiều nhưng điều gì khắc sâu vào tâm khảm rồi thì vẫn khó quên.
Hắn nhớ có người đã dạy mình, cả đời chỉ có thể hát cho một người hát, hơn nữa chỉ có thể hát một lần. Món quà quý giá như vậy đem tặng cho Thạch Tĩnh Chi hẳn là hắn sẽ rất vui. Hơn nữa khi cậu luyện giọng trong phòng có thể dùng tần số mà người Trái Đất không nghe được, không cần lo bị đám người hầu phát hiện rồi nói lại cho Thạch Tĩnh Chi, hoàn toàn thỏa mãn yếu tố bất ngờ.
Càng nghĩ càng thấy đúng, Tần Ức vui vẻ quyết định món quà sinh nhật sẽ là một bài bài hát. Trước sinh nhật Thạch Tĩnh Chi, Giang Hà gọi điện cho cậu báo cáo chuyện đạo diễn Trương. Công ty dùng lý do đạo diễn Trương vi phạm điều khoản nên cắt hợp đồng. Vì bôi nhọ hình tượng nghệ sĩ của công ty dẫn đến việc tổn hại lợi ích, cháu trai Trương Thư đến thăm đoàn phim bị phòng công tác xã hội và phòng làm việc của Lý Tịnh khởi tố tội phỉ báng. Cấp trêи của công ty cũng quyết định không cho các cháu gái họ của Trương Thư debut.
Mặc dù không có thông báo chính thức nhưng tất cả những người trong nghề đều biết công ty giải trí Tĩnh Ức có bất kỳ thông báo chính thức nào nhưng mọi người đều biết phía công ty bất mãn với Trương Thư. Bây giờ người mà muốn dùng đạo diễn Trương đều phải nghĩ xem công ty mình có bị hắn hãm hại không. Mà mấy diễn viên muốn nhờ vả gã cũng sẽ phải cân nhắc xem mình nhận được nhiều tài nguyên hay là ít, có đáng nhờ vả không.
Sự việc của Trương Thư không ảnh hưởng gì đến Tần Ức, mà Giang Hà cũng chỉ báo hời hợt vài câu, cậu cũng chẳng để chuyện đó trong lòng. Ở nơi khác, Thạch Tĩnh Chi đang nghĩ xem làm sao để hợp lý hóa việc "tuốt" cho Tần Ức.
Nếu Tần Ức "không được" thật, hắn cũng phải bảo vệ lòng tự trọng của đối phương, cẩn thận từng lời ăn tiếng nói. Dù sao đàn ông cũng cực kỳ để ý chuyện này, kể cả có "liệt" thật cũng không thể nói ra lời được
Nhưng mà cơ hội để "tuốt" đối với Thạch Tĩnh Chi thì rất nhiều, hắn chỉ cần tranh thủ lúc hai người tắm chung là được. Thế nhưng trước khi hành động, Thạch Tĩnh Chi vẫn cảm thấy bọn họ nên xem "phim giáo ɖu͙ƈ" trước.
Trước sinh nhật Thạch Tĩnh Chi một ngày, tình hình diễn ra thế này: Tần Ức đang gõ chữ thì quản gia vào thông báo là gia chủ mời cậu qua xem phim cùng.
Nhà lớn hẳn là không thể thiếu rạp chiếu phim gia đình rồi. Phim hot trong nước, nước ngoài, Thạch thị đều có thể được xem trước đầu tiên ở nhà. Bởi vì từ trước tới nay chỉ có mỗi Tần Ức và Thạch Tĩnh Chi xem phim ở nhà, lần này quản gia đến mời Tần Ức cũng chẳng thấy lạ tí nào, không để ý.
Đến khi Tần Ức vào phòng, Thạch Tĩnh Chi mặc thường phục màu lam nhạt dựa vào đệm mềm thượng đẳng chờ cậu. Rạp chiếu gia đình có màn hình lớn đang tối đen, mở file ra bên trong có hơn mười bộ phim Tần Ức đều chưa nghe qua bao giờ.
Cậu đi tới ngồi khoanh chân cạnh Thạch Tĩnh Chi. Người giúp việc đóng cửa, đèn tắt, nhưng Tần Ức vẫn có thể nhìn thấy nút điều khiển. Tần Ức nghiêng người nhìn vẻ mặt Thạch Tĩnh Chi, ngạc nhiên hỏi: "Lần này xem phim gì thế? Tên phim lạ quá!"
Tần Ức cảm thấy tên phim lạ ghê ấy, không biết muốn thể hiện nội dung gì. Bộ đầu tiên là "Trai đẹp và thú hoang", bộ thứ hai là "Chuyện trong phòng học", bộ thứ ba mà con trỏ đang chỉ vào là "Khi xem phim", phía sau còn có mấy cái tên lạ với mấy con số.
Khi cậu hỏi, ánh mắt trong veo, thái độ tự nhiên. Trong ánh mắt cậu, ngoại trừ vẻ hiếu kỳ thì không còn gì khác. Thạch Tĩnh Chi nắm tay đặt lên khóe miệng, ho khan hai tiếng: "Mấy bộ phim thể loại na ná nhau, em thích bộ nào chọn bộ đó."
"Phim nói về gì thế?" Tần Ức học Thạch Tĩnh Chi dựa lưng vào đệm, thuận miệng hỏi một câu.
"Em xem thì biết, anh không rõ lắm."
Tần Ức hơi ngạc nhiên. Trước đây, khi hai người xem phim cùng nhau, nếu cậu chọn phim thì chắc chắn sẽ biết là phim về cái gì, nếu Thạch Tĩnh Chi chọn thì cũng sẽ giới thiệu qua nội dung. Thế mà bây giờ Thạch Tĩnh Chi bảo không biết, lạ quá.
Mà cậu cũng chỉ ngạc nhiên mấy giây rồi lại hỏi tiếp: "Anh thấy phim nào được thì chọn đi, xem một bộ trước đã. Giờ tối rồi, mười mấy bộ xem cũng không hết được."
Thạch Tĩnh Chi nhìn màn hình một lúc rồi trả lời: "Vậy xem bộ thứ ba, anh thấy tên cũng được."
Tần Ức không có ý kiến gì, cầm điều khiển từ xa lên bấm. Mở đầu phim là một cảnh đặc tả rạp chiếu phim. Trêи màn hình xuất hiện một rạp chiếu phim cũ kỹ, từng đôi tình nhân nắm tay nhau đi vào rạp, có nam nam, nam nữ và cả nữ nữ.
Trong rạp, trêи mành hình đang chiếu một bộ phim bình thường, mà dường như các đôi tình nhân trong rạp không thèm chú ý đến bộ phim mà chỉ chăm chú hôn nhau, tiếng hôn lưỡi vang lên khắp nơi.
Rất nhanh sau đó, ống kính hướng tới một cặp nam nam, tướng mạo cũng khá đẹp, một người thanh tú, một người mạnh mẽ, hôn nhau say đắm.
Hôn xong, hai người bắt đầu làm một việc còn "say đắm" hơn. Tần Ức cảm thấy phim này có gì đó không ổn. Cậu quay qua nhìn mặt Thạch Tĩnh Chi, kết quả thấy đối phương xem bộ phim không lành mạnh kia ròi nhìn xuống phía dưới mặt đã khó chịu lại càng khó chịu, bực tức tắt phim.