Thạch Tĩnh Chi tắt phim xong thì ảo não một chút. Hắn phát hiện mình không có phản ứng gì mặc dù đây cũng là một bộ phim tiêu chuẩn, tiếng rêи rỉ cũng thật là dễ khiến đàn ông cương cứng, kể cả có là thẳng thì cũng khó lòng mà chống ự nổi. Ấy thế mà Thạch Tĩnh Chi không thẳng xem phim này lại không có tí cảm giác nào.
Đương nhiên, việc có phản ứng với Tần Ức trong ao khi trước là bình thường, kể cả việc buổi tối hai người ngủ chung sáng sớm dậy có phản ứng cũng chứng tỏ hắn là một người đàn ông "bình thường". Hiện tại, rơi vào tình huống như thế này chỉ có thể kết luận hắn chỉ cứng với Tần Ức, xem phim không có cảm giác.
Hắn không có phản ứng, chỗ đó của Tần Ức lại càng không có gì thay đổi. Hơn nữa ánh mắt của đối phương trong veo như thỏ trắng, khiến cho lòng hắn sinh ra cảm giác tội lỗi.
Tần Ức thấy sắc mặt hắn không tốt, thân thiết hỏi hai câu: "A Tĩnh, anh khó chịu ở đâu à?"
Thạch Tĩnh Chi lắc đầu: "Không có gì, phim này tệ quá, mình đi nghỉ sớm một chút."
Tần Ức "Ồ" lên, đối phương hỏi ngược lại cậu một câu: "Em vừa xem phim này thấy làm sao?"
Tần Ức nhớ lại nội dung phim, sau đó gật gù thì bị Thạch Tĩnh Chi hỏi lại: "Em thấy sao?"
"Cái này có phải là phim người lớn mà internet bảo không?" Từ bé cậu cũng được dạy rồi, cũng không phải không biết gì.
Thần thái rất thản nhiên, tới mức Thạch Tĩnh Chi – người sắp xếp mọi chuyện thấy hơi ngượng nhưng vẫn trả lời: "Coi như thế."
Tần Ức nghiêm túc bình luận: "Em thấy phim rất dở. Từ khía cạnh các góc quay mà nói, không cần đặt nhiều máy quay như thế ở rạp chiếu phim, rêи nghe sợ ơi là sợ. Cả người đàn ông ngực lông còn nói bậy, thiếu văn hóa."
Thạch Tĩnh Chi cảm thấy trong ngực nghẹn một búng máu. Hắn yên lặng nhìn qua chỗ khác, mặt không biểu cảm, trả lời: "Phim này đúng là dở thật, mình không xem nữa."
Màn đêm buông xuống, khi hai người nằm chung giường, Thạch Tĩnh Chi đột nhiên mở miệng nói: "Ngày mai đi tắm suối nước nóng với anh, coi như là quà sinh nhật."
Thạch Tĩnh Chi ít khi yêu cầu gì với mình, Tần Ức hơi ngạc nhiên rồi cũng đồng ý rất nhanh nhưng cũng không xem đó là quà sinh nhật thật. Mà có một vấn đề khiến cậu băn khoăn mãi, vốn là cậu định hát tặng ở tiệc sinh nhật nhưng mà nếu hát khi mà tắm suối nước nóng có mỗi hai người có tốt hơn không.
Đến ngày hôm sau Tần Ức vẫn cứ băn khoăn nhưng mà sinh nhật Thạch Tĩnh Chi đã đến.
Cậu mở mắt ra, câu nói đầu tiên chính là: "A Tĩnh, sinh nhật vui vẻ!"
Thạch Tĩnh Chi mặc quần áo cho Tần Ức mắt còn chưa mở hết, hôn chào buổi sáng trêи gương mặt cậu: "Cảm ơn, em cũng vui vẻ nhé!"
Tổ chức tiệc sinh nhật cho Thạch Tĩnh Chi cực kỳ bận rộn, còn tiệc sinh nhật của Tần Ức chỉ có hai người bọn họ với nhau, lên lịch trình cũng tự làm nhưng sinh nhật của chủ Thạch thị thì không giống thế được.
Sau khi Thạch Tĩnh Chi lên làm gia chủ, cách mỗi bốn năm sẽ tổ chức một bữa tiệc sinh nhật tật long trọng, khi đó, địa điểm tổ chức sẽ là một nhà hàng năm sao.
Mỗi lần tổ chức như thế, Tần Ức sẽ ở bên hắn. Sinh nhật Thạch Tĩnh Chi là mùa đông, chính vì vậy mà mỗi lần xuất hiện sẽ dùng xe lăn.
Rất nhiều người sẽ thán phục dung mạo của Thạch Tĩnh Chi đồng thời tiếc cho cơ thể của hắn. Nếu như không phải hình tượng ốm yếu đó thì số đối tượng muốn kết thân cùng phải gấp bốn, năm lần hiện tại.
Mà không kể cơ thể hắn có bệnh tật hay không thì số lượng người muốn làm ăn, nhờ vả, đều sẽ nghĩ cách để tặng Thạch Tĩnh Chi những món quà có giá trị.
Để có thể nhận được thiệp mời sinh nhật của gia chủ họ Thạch cũng có nghĩa là người được giới thượng lưu thành phố D có chỗ đứng, có bỏ nhiều tiền ra cũng chưa chắc có.
Thời gian tổ chức lần này vẫn giống mấy lần trước, bảy giờ ngày 17 tháng 2, khách mời đủ các hạng người, tuy không đông nhưng đều là người có máu mặt, tuy không có truyền thông nhưng có sức ảnh hưởng với thành phố D vẫn lớn vô cùng.
Khách mời nhỏ tuổi nhất mới hơn mười tuổi, là một vị con ông cháu cha tới đây để va chạm xã hội. Lớn tuổi nhất là sáu mươi bảy tuổi, trong tay vẫn còn quyền lực, vẫn có tiếng nói trong thành phố. Thị trưởng, bí thư cũng được mời, ở tỉnh và trung ương cũng có người tham dự.
Dù bên ngoài là một bữa tiệc sinh nhật nhưng đối với tân khách tới đây, mong muốn của bọn họ chính là sự giao thiệp. Ngay từ khi Thạch Tĩnh Chi và Tần Ức chưa xuất hiện, hội trường cũng đã rất náo nhiệt.
Khi Tần Ức đẩy Thạch Tĩnh Chi xuất hiện, hội trường bỗng yên tĩnh chở lại. Thạch Tĩnh Chi mặc một bộ quần áo tơ lụa màu xanh nhạt, hoa văn mây trắng, mỗi đường kim mũi chỉ đều được làm thủ công khiến hoa văn trêи đó dường như là đang di động, sờ lên chất liệu cũng cực kỳ mềm mại.
Ở bất kỳ trường hợp nào Thạch Tĩnh Chi cũng không mặc âu phục, nhưng mà cho dù hắn có mặc hàng vỉa hè cũng khiến người nhìn cảm thấy sang trọng. Tần Ức đứng phía sau đẩy ghế lă mặc trang phục cùng tông màu với hắn, một chiếc áo hoodie, bên ngoài mặc áo khoác, bên dưới là quần bò màu lam nhạt khiến cậu trông trẻ hơn cả tuổi thật.
Năm năm trước, Tần Ức vẫn chưa hoàn toàn nảy nở, đường nét gương mặt vẫn còn vẻ ngây ngô của thiếu niên. Hiện tại cậu đã trưởng thành, được rèn giũa trong giới showbiz, tuy là không trải qua sóng gió gì lớn nhưng cũng đã chứng kiến không ít chuyện xấu xa khiến dáng vẻ dường như có cảm giác trưởng thành hơn, lại càng đẹp trai chết người.
Tần Ức đẹp thì có đẹp nhưng người đẹp thì đầy ra, mà so với người đẹp thì tính mạng và tài sản quan trọng hơn nhiều. Đa phần người ở đây thấy dung mạo đẹp đẽ của Tần Ức thì trong mắt ít nhiều cũng có vẻ si mê nhưng cũng nhanh chóng thu lại, kể cả có nhìn nữa cũng chỉ là thưởng thức cái đẹp, không dám có ý nghĩ đen tối.
Nhưng vẫn sẽ có một ít ngoại lệ, sau khi nhìn rõ Tần Ức, tiểu thiếu gia nhà họ Trì bỗng nhiên thở dồn dập, mắt mở lớn, ánh mắt nóng bỏng tới mức Tần Ức không nhạy bén cũng phải nhận ra huống gì Thạch Tĩnh Chi nhạy cảm.
Biểu hiện của Trì Ngụy hơi quá đà khiến cô gái đi cùng hắn phải dẫm một phát lên chân. Giày cao gót đạp lên giày da đau điếng mãi mới phục hồi tinh thần, tủi thân mà kêu lên: "Chị!"
Đại tiểu thư nhà họ Trì nheo mắt phượng, tàn nhẫn lườm hắn một cái, cầm một ly Margarita(*) từ khay của phục vụ đưa cho Trì Ngụy, tiện thể nhỏ giọng thì thầm: "Em nhìn cái gì, đàn ông thôi có gì đâu mà đẹp?"
(*)Trong tiếng Latinh, Margarita có nghĩa là ngọc trai, còn các Bartender thường gọi đây là nàng thơ của mình. Nhiều người cho rằng ly cocktail lãng mạn này có nguồn gốc từ một câu chuyện trong quán Bar của khách sạn Garci Crispo, nơi dừng chân của những ngôi sao Hollywood vào năm 1940. Tại đây, một ngôi sao trẻ mới nổi dị ứng với tất cả các loại rượu trừ Tequila đã sáng chế ra một loại cocktail mới với thành phần chủ yếu là rượu Tequila dành tặng cho một người phụ nữ xinh đẹp tên Margarita Sames.
"Đương nhiên là đẹp." Trì Ngụy đưa tầm mắt về chỗ cũ thấy Tần Ức không còn ở đó. Hắn nhìn một vòng quanh hội trường cũng không thấy người này mới ngửa đầu uống một hớp rượu, mất tập trung nói: "Cậu ta đẹp hơn tất cả những người ở đây."
Trì Yên nghiêm khắc: "Đẹp thì cũng là của người ta rồi, rút cái suy nghĩ trong đầu em lại. Em mới từ ngước ngoài về, thế lực trong thành phố D thế nào cũng chưa rõ, đừng có ghĩ vớ vẩn."
"Em biết hay không thì sao, cậu ta có thể thuộc về em mà." Nửa câu sau hắn ta hạ giọng, nhả chữ cũng mơ hồ. Trì Yên chỉ thấy hắn mấp máy môi, hỏi lại: "Em nói cái gì thế?"
Trì Ngụy quơ quơ ly rượu trong tay, cười cười: "Không có gì, em lẩm bẩm một mình thôi."
Tri Yên biết người em trai này có chính kiến vô cùng. Từ nhỏ đã sống ở nước ngoài, gần đây mới về nước, tuy là chị em nhưng hai người không thân mật lắm. Cô chỉ lo lần đầu tiên tham dự tiệc thế này Trì Ngụy có sai sót gì, nếu hắn có chừng mực thì cô dĩ nhiên phải đi tìm kiếm cơ hội cho mình.
Trì Yên dặn dò Trì Ngụy hai câu rồi nhấc gót giày xinh đẹp đi tới phía đối tượng mình đã nhắm từ trước. Cô mặc một bộ váy dạ hội đỏ, bước từ từ trong làn váy tầng khiến dáng vẻ cô trông như một đóa hoa yêu kiều. Giày cao gót đen khiến dáng người đã yểu điệu nay còn lả lướt hơn. Trì Yên cong khóe môi, vứt hẳn người em trai mới từ nước ngoài về kia ra sau đầu.
Trì Ngụy cũng không phải loại thấy sắc đẹp là đờ đẫn. Tuy Tần Ức đẹp là vậy nhưng mức đó cũng chưa phải là chưa thấy bao giờ. Xuất thân từ nhưng gia đình kiểu như bọn họ, từ nhỏ đã gặp nhiều người đẹp có thần thái, tuy là Tần Ức đẹp nhưng đã có chủ rồi thì bọn họ sẽ không chủ động trêu chọc người ta.
Kể cả có đẹp hơn Tần Ức thì hắn cũng sẽ thu ánh mắt lại, Tần Ức đối với hắn chỉ là một người đẹp xa lạ.
Bị người lạ nhìn bằng ánh mắt nóng bỏng như vậy không phải mới một hai lần nên Tần Ức không để ý. Thạch Tĩnh Chi nhận ra người kia lạ, tuy Tần Ức có trí nhớ tốt nhưng Thạch Tĩnh Chi còn tốt hơn cả cậu.
Vòng giao thiệp ở thành phố D và phân bố thế lực ở đây hắn chỉ nhìn một cái là nhớ, cấp dưới báo cáo xong cũng nhớ rất nhanh, làm việc có thể so được với máy tính. Nếu không phải do cơ thể không chịu được cường độ làm việc cao thì thế lực Thạch thị chắc chắn không chỉ phát triển tới mức này.
Lần này hoàn cảnh từng khách mời hắn đều đã điều tra. Tuy Trì Ngụy mới tới lần đầu nhưng hắn cũng hiểu được tương đối về người này. Ánh mắt kia không phải kiểu thưởng thức người đẹp đơn thuần mà tình cảm kia cũng không phải cứ tách ra một thời gian là hết ngay được.
Vật quý của mình bị người ta nhòm ngó khó chịu cực kỳ, đặc biệt cả hai bên đều xuất sắc như nhau. Thạch Tĩnh Chi đương nhiên biết tại sao Trì Ngụy lại để tâm đến Tần Ức như thế, lại nói, việc này phải nhắc tới "khoản nợ" mà Tần Ức ngày xưa tự rước vào người.