Lâm Tử Mặc “chơi ngải heo” ở nhà mới nửa tháng, đột nhiên phát hiện mình bắt đầu có bụng mỡ rồi, liền nghĩ muốn Diệp Hoa dạy võ công cho y. Tuy thoạt nhìn Diệp Toàn đáng tín nhiệm hơn Diệp Hoa, nhưng nam nhân dạy nam nhân vẫn thuận tiện hơn.
Lúc nghe được đề nghị của Lâm Tử Mặc, Diệp Hoa lập tức vừa mừng vừa lo, nhưng không dám đồng ý ngay: “Chuyện này, ta phải hỏi thiếu gia trước.”
“Việc nhỏ xíu xiu này không cần hỏi hắn, nào, bây giờ chúng ta bắt đầu đi.” Lâm Tử Mặc kéo Diệp Hoa đi vào bãi cỏ hậu viện.
Diệp Hoa há mồm lặng lẽ cầu Diệp Toàn giúp đỡ. Diệp Toàn ôm ngực, chậm rì rì giơ một tay lên, ba đầu ngón tay dựng thẳng.
Ba lượng bạc, thiếu một đồng cũng không được.
Diệp Hoa thầm than thở trách Diệp Toàn này nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của, bi tráng gật đầu.
Diệp Toàn xoay người đi xin ý kiến Diệp Nhiên Tiêu, bên này Lâm Tử Mặc đã đứng tấn xong xuôi, thần thái hào hứng: “Ngươi xem dựa theo tư chất của ta thì có thể học những gì?”
Diệp Hoa gượng cười hai tiếng, thế trung bình tấn [1] của Lâm Tử Mặc không tệ lắm, nhưng tập võ vốn không phải là chuyện thoải mái, ở nhà trêu chim rồi ngủ không tốt hơn à.
[1] trung bình tấn: một trong những tấn pháp cơ bản của võ thuật cổ truyền Á Đông. Ở các môn phái khác nhau thì nó có các tên gọi khác nhau.
“Ngươi có biết Hàng long thập bát chưởng, Cửu âm bạch cốt trảo gì đó không, nếu biết thì dạy ta hai chiêu đi?” Lâm Tử Mặc đưa tay theo thế đánh thái cực, chờ mong hỏi Diệp Hoa.
Diệp Hoa: “...”
Diệp Toàn đi đến, khẽ gật đầu với Diệp Hoa. Diệp Hoa thở phào ra, bắt đầu dạy Lâm Tử Mặc từ cái đơn giản nhất.
Trong quá trình dạy, Diệp Hoa phát hiện Lâm Tử Mặc có nội lực, tuy không mạnh, nhưng quả thực là có.
Có nội lực thì học chiêu thức sẽ đơn giản hơn nhiều.
“Đầu tiên là hít vào rồi chậm rãi thở ra...” Diệp Hoa chỉ Lâm Tử Mặc dồn khí đan điền.
Lâm Tử Mặc nhắm mắt nghe theo, chậm rãi thở. Theo hơi thở, Lâm Tử Mặc cảm thấy một cái gì đó nặng trịch theo thân thể đi xuống, hình thành một khối khí.
Lần trước ứng phó với quỷ y, Lâm Tử Mặc đánh bậy đánh bạ mà đánh ra nội lực, nhưng Lâm Tử Mặc lại cảm thấy tại sao lần này hơi khác với lần trước.
Dòng khí nóng chuyển động trong thân thể, không đi xuống nữa mà tràn lên trên. Lâm Tử Mặc đột nhiên thấy đầu mình cực kỳ đau nhức, trên trán hằn gân xanh.
Lâm Tử Mặc đột nhiên mở mắt ra, trong mắt mất đi tiêu cự, bóng tối khiếp người lưu động.
Lâm Tử Mặc thấy như mình mất đi tất cả năng lực cảm quan, bản thân đang ở trong bóng tối, không gió không ánh sáng.
Ngay lúc Lâm Tử Mặc hoảng hốt, đột nhiên, bên cạnh bùng lên một ngọn lửa. Lâm Tử Mặc muốn chạy nhưng không cử động được thân thể.
Ngọn lửa càng cháy càng cao, Lâm Tử Mặc dường như nghe được tiếng “tách tách” khi ngọn lửa này thiêu hủy cây cối.
Thân thể có thể động, Lâm Tử Mặc muốn chạy nhưng xung quanh lại là bóng tối vô tận, không còn dấu vết gì của ngọn lửa kia nữa.
Lâm Tử Mặc chớp mắt mấy cái, tựa hồ đang xác định có phải mình nằm mơ hay không. Trong nháy mắt, đôi mắt Lâm Tử Mặc ánh lên ngọn lửa, nó như đang nhảy loạn trong con ngươi y.
Như phù quang lược ảnh [2], một cảnh tượng xuất hiện trước mắt Lâm Tử Mặc.
[2] phù quang lược ảnh: thành ngữ Trung Quốc, ý nói là sự đan xen giữa ánh sáng và bóng tối.
Lửa, khắp nơi toàn là lửa.
Trong một buổi tối, lửa nhuộm sáng cả nửa vùng trời.
Cây cối bị cháy sạch, đất đai trơ trọi.
Đương lúc Lâm Tử Mặc chuẩn bị xem tiếp, đột nhiên bị người đẩy vai, chờ y hoàn hồn lại, mới phát hiện mình đang đứng ở hậu viện trong nhà.
Đẩy Lâm Tử Mặc chính là Diệp Toàn. Diệp Hoa đang dạy Lâm Tử Mặc, đột nhiên biểu lộ của Lâm Tử Mặc biến đổi, đứng như trời trồng, hai con ngươi mất đi tiêu cự, thần thái đầy hoảng sợ, rất giống bị trúng tà.
Diệp Hoa gọi Lâm Tử Mặc vài lần nhưng Lâm Tử Mặc không phản ứng gì, dường như không nghe thấy.
Diệp Toàn cũng nhận ra có điểm không ổn, tiến lên gọi một tiếng, thấy Lâm Tử Mặc không phản ứng nên đẩy vai y.
Sự thật chứng minh Diệp Toàn đã đúng, bằng không Lâm Tử Mặc cũng không hoàn hồn nhanh như vậy.
“Thiếu nãi nãi, vừa rồi ngươi làm sao vậy?” Diệp Hoa khẩn trương hỏi, chỉ mới luyện một lát, sẽ không xảy ra vấn đề gì chứ.
Lỡ như thật sự xảy ra vấn đề, hắn sẽ phải trôi giạt khắp nơi, nhà tan cửa nát rồi.
Lâm Tử Mặc vẫn còn ngơ ngác, nghe Diệp Hoa hỏi thì liên tục khoát tay: “Không sao, có lẽ do phơi nắng nên hơi choáng váng, ta đi nghỉ ngơi trước.”
Diệp Hoa đuổi theo sát. Diệp Toàn đi lấy canh đậu xanh và một ít nước đá đến giải cảm.
Lâm Tử Mặc không màng uống canh đậu xanh, trong đầu lại bắt đầu suy nghĩ miên man. Vừa rồi chuyện kia quá chân thực, Lâm Tử Mặc cũng có thể cảm thấy được lửa kia đốt cháy da thịt mình.
Nhưng nếu nói là thật vậy thì quá vô lý, Lâm Tử Mặc cũng tự thấy khó hiểu.
Những cây cối đó trông khá quen mắt, nhưng trí nhớ của Lâm Tử Mặc có hạn, thật sự không nhớ ra được đã thấy ở đâu.
Chẳng lẽ đây là báo trước nhà chúng ta sẽ xuất hiện hoả hoạn? Lâm Tử Mặc sợ hãi, hỏi Diệp Hoa: “Khả năng phòng cháy của nhà chúng ta thế nào hả?”
Diệp Hoa đáp: “Phòng cháy? Thiếu nãi nãi yên tâm đi, trừ khi có người cố ý phóng hỏa, nếu không sẽ không bốc cháy.”
“Vậy lỡ đâu có người cố ý phóng hỏa thì sao?” Lâm Tử Mặc chân thành nhìn Diệp Hoa, vô cùng nghiêm túc, không hề có ý đùa giỡn.
“Vậy... bây giờ ta sẽ đi chuẩn bị nhiều nước hơn?” Diệp Hoa chỉ có thể trả lời như vậy.
Lâm Tử Mặc gật đầu, ủy thác trách nhiệm này cho Diệp Hoa: “Mau đi đi, thuận tiện nói cho đầu bếp, dặn hắn nấu cơm phải chú ý củi lửa.”
Diệp Hoa “ài” một tiếng rồi đi chuẩn bị nước.
Trong hoàng cung.
An Yến thất vọng nhìn Thẩm Tuyệt, giọng điệu không tốt: “Không phải ngươi nói thông qua Tiêu Thế Ôn có thể tìm được Thánh tử sao? Trẫm hỏi ngươi, người đâu?”
Thẩm Tuyệt cũng không ngờ khó tìm ra tung tích của Tiêu Thế Ôn như vậy, phái người tìm rất lâu lại chỉ lấy được tin Tiêu Thế Ôn đã qua đời.
Tuy nhiên, Thẩm Tuyệt không dễ bị qua mặt. Trước kia gặp qua Tiêu Thế Ôn, từ tướng mạo của ông hắn đã nhìn ra Tiêu Thế Ôn có thể sống đến trăm tuổi, không thể qua đời nhanh vậy được.
“Xưa nay Tiêu Thế Ôn âm hiểm xảo trá, hoàng thượng cũng có thể tinh tường.” Thẩm Tuyệt biện hộ cho mình.
An Yến như có điều suy nghĩ, đột nhiên nói: “Dự cảm của ta nói cho ta biết, Thánh tử không ở chỗ Tiêu Thế Ôn, mà đang ở thủ thành.”
Thẩm Tuyệt không biết nên đáp lại thế nào. An Yến nói vậy có nghĩa đã không tin lời hắn. Nhưng lần này vẫn tìm không ra Thánh tử, bất luận là ai thì sự kiên nhẫn đều bị hao tổn, huống chi là hoàng thượng con quý của trời.
Thẩm Tuyệt kỳ thật còn một kế chắc chắn có thể bức được Thánh tử ra, nhưng kế này thật sự quá âm hiểm, ác giả ác báo, nhất định sẽ bị báo ứng.
Nhưng vì để giành lại sự tín nhiệm của An Yến, Thẩm Tuyệt chỉ đành bất chấp mọi giá.
“Hoàng thượng, thần còn có một cách, cách này không những được tìm được Thánh tử, hơn nữa không cần chúng ta lao lực, hắn sẽ tự xuất hiện.”
An Yến đã cực kỳ thất vọng với Thẩm Tuyệt, qua loa hỏi: “Cách gì?”
“Thánh tử cùng rừng Vạn Vật có liên lạc đặc thù, một khi rừng Vạn Vật gặp chuyện không may, Thánh tử nhất định sẽ có cảm ứng. Vì thế thần đề nghị, hoàng thượng có thể bắt hết động vật của rừng Vạn Vật lại, đồng thời loan tin ra ngoài, Thánh tử biết nhất định sẽ cứu những động vật này.” Thẩm Tuyệt nói.
“Loan tin? Ngươi nghĩ dân chúng sẽ nghĩ trẫm thế nào? Bạo quân tàn ngược bất nhân sao?” An Yến rất quan tâm hình tượng của ông ta trong lòng dân chúng nên không đồng ý.
Ngươi chẳng lẽ không phải à? Thẩm Tuyệt oán thầm. An Yến làm không ít chuyện tàn ngược bất nhân, đâu chỉ có chuyện này.
Nhưng Thẩm Tuyệt không tiếp tục thuyết phục An Yến, hắn ở bên cạnh An Yến nhiều năm, hiểu rõ tính tình An Yến hơn ai khác. Chuyện này, ông ta nhất định sẽ đồng ý.
Quả nhiên, không lâu sau, An Yến thỏa hiệp: “Vậy làm như ngươi nói đi, dù sao chỉ là một vài con súc sinh thôi, cho dù trẫm thật sự giết chúng nó, ai dám có ý kiến?”
Thẩm Tuyệt lĩnh mệnh lui xuống. Vào ban đêm, bọn binh lính vốn đang tìm kiếm Kỳ Lân tại rừng Vạn Vật nhận được mệnh lệnh mới.
Bất luận sử dụng thủ đoạn nào, phải bắt được một con mãnh thú, phần thưởng là ngàn lượng bạc, nhưng yêu cầu là mãnh thú phải còn sống.
Bọn lính vừa nghe có tiền thưởng, lập tức sung sức. Bọn họ tìm Kỳ Lân đã lâu mà chẳng có tung tích gì, hiện tại có một nhiệm vụ còn dễ hơn tìm kiếm Kỳ Lân nhiều, tất cả đều kích động.
Võ công của những binh lính được phái tới tìm Kỳ Lân đều thượng thừa, một người bắt lấy mãnh thú có thể sẽ rất khó khăn, nhưng nếu vài người, mười mấy người hợp lại vây công sẽ đơn giản hơn nhiều, chưa nhắc đến việc bọn họ có vũ khí.
Mãnh thú dù hung mãnh, cường hãn thế nào, vẫn không thể đánh lại loài người có vũ khí.
Thành quả của những binh lính này gom góp lại, gồm sư tử, cọp, gấu đen, tổng cộng là 21 con. Đi mất hai ngày đường, hai ngày sau, toàn bộ những động vật này bị đưa đến hoàng cung.
“Thiếu gia, hoàng thượng phái người bắt rất nhiều động vật đưa vào hoàng cung rồi.” Diệp Hoa nói.
Ánh mắt Diệp Nhiên Tiêu lạnh lẽo, không cần động não hắn cũng đoán ra đây là cái bẫy hoàng thượng giăng ra để dụ Lâm Tử Mặc vào.
Với tính bao đồng của Lâm Tử Mặc, nếu biết rõ tin tức này, y nhất định sẽ nghĩ hết mọi cách để trà trộn vào hoàng cung, đi cứu những động vật này.
Diệp Nhiên Tiêu dặn dò: “Quản chặt miệng của ngươi, ngàn vạn không thể để Tử Mặc biết. Ngoài ra, mấy ngày nay đừng cho hắn đi ra ngoài, miệng người trên phố có thể còn rộng hơn cả ngươi đấy.”
“Đi tìm vài người tra xem có thể cứu những con vật kia ra không.”
Chuyện này cũng khó xử lý, chưa nói những động vật kia hình thể lớn, khả năng âm thầm chuyển ra được là quá nhỏ. Hơn nữa, những động vật đó cũng không thể phân biệt được người tốt kẻ xấu, sẽ không ngoan ngoãn phối hợp yên tĩnh đi theo bọn hắn.
Diệp Nhiên Tiêu ngàn tính vạn tính, duy chỉ tính sai Đại Béo và Nhị Béo. Có lẽ Diệp Nhiên Tiêu không ngờ, thật ra thông tin của loài chim còn nhanh hơn hắn.
Tuy vậy không biết Đại Béo và Nhị Béo đi đâu ăn chơi mà năm ngày sau mới trở về, lại còn béo hơn một vòng, kỳ quái là sau lưng Đại Béo không còn con Kim Điêu uy vũ khí phách kia nữa.
“Mặc Mặc! Mặc Mặc!” Đại Béo đẩy cửa sổ, lớn tiếng gọi Lâm Tử Mặc.
Lâm Tử Mặc đã vài ngày không gặp chúng, nhớ vô cùng, nhanh chóng nhảy xuống giường: “Các ngươi còn biết trở về?”
Nhị Béo gạt Đại Béo ra: “Mặc Mặc, chúng ta có chuyện quan trọng muốn nói với ngươi.”
“Chuyện gì?”
“Tên đại bại hoại hoàng thượng đã bắt lấy rất nhiều động vật đến nhà lão. Ta nghe Tước Tước nói, những động vật kia sắp chết rồi.” Đại Béo phẫn hận nói.
Đồng tử Lâm Tử Mặc co rụt lại, kinh ngạc hỏi: “Ông ta bắt những động vật đó làm gì?”
“Không biết, có thể là muốn ăn thịt của bọn nó đó.” Trong thế giới của kẻ chỉ biết ăn, mục đích của tất cả mọi hành vi đều là vì ăn.
“Hoàng thượng bắt chúng từ đâu?” Lâm Tử Mặc khẩn trương hỏi.
Nhị Béo trả lời: “Là cái rừng lớn nhất ấy, rừng Vạn Vật!”
“Có Kỳ Lân không? Tiểu Kỳ có bị bắt đi không?” Lâm Tử Mặc vội vàng hỏi, sợ Kỳ Lân gặp chuyện không may.
Mấy ngày nay Kỳ Lân đều không liên lạc với y, Lâm Tử Mặc cực kỳ lo lắng, hôm nay lại nghe nói hoàng thượng bắt không ít động vật từ đó, đương nhiên sẽ sợ.
“Tiểu Kỳ không có bị bắt đi, nhưng nghe nói có cọp, sư tử, gấu đen đều bị bắt đi hết.”
Lâm Tử Mặc đi tới đi lui trong phòng, vò đầu bứt tai, không biết làm thế nào cho phải.
Chỗ như hoàng cung đó người bình thường có thể đến sao? Lâm Tử Mặc xem qua không ít kịch cổ đại, tự tiện xông vào hoàng cung là tử tội, làm không tốt còn sẽ liên lụy đến Diệp Nhiên Tiêu.
Nhưng bất kể thế nào, Lâm Tử Mặc cũng khó thể bỏ mặc những động vật kia. Không phải y thánh mẫu mà là chuyện này nếu y mặc kệ thì lương tâm thật sự bất an.
Lâm Tử Mặc không biết lấy từ đâu ra một bộ y phục đen, lại tự cắt một miếng vải đen dùng để che mặt.
Đại Béo và Nhị Béo từ hiệu thuốc trộm được Trầm Thụy tán đến đưa cho Lâm Tử Mặc, công năng của Trầm Thụy tán không khác gì thuốc ngủ thời hiện đại.
Lâm Tử Mặc rót Trầm Thụy tán vào trong chén, đưa cho Diệp Nhiên Tiêu. Diệp Nhiên Tiêu không do dự đã uống hết rồi.
Lâm Tử Mặc thầm cảm thấy có lỗi với Diệp Nhiên Tiêu, nhưng chuyện này y không muốn liên lụy đến Diệp Nhiên Tiêu.
Đợi đến nửa đêm, Diệp Nhiên Tiêu chịu tác dụng Trầm Thụy tán mà ngủ rất say. Lâm Tử Mặc thả lỏng người, xuống giường, thay y phục đen rồi dùng miếng vải đen che mặt.
Lâm Tử Mặc thăm dò nhìn quanh một chút, đèn phòng của Diệp Hoa cùng Diệp Toàn sớm đã tắt, nhưng vẫn nên cẩn thận thì hơn. Lâm Tử Mặc rón ra rón rén chuồn đi.
Đại Béo và Nhị Béo ở bên ngoài tiếp ứng, muốn đến hoàng cung, đương nhiên không thể thiếu sự hỗ trợ.
Lâm Tử Mặc vừa rời đi, Diệp Nhiên Tiêu đã mở mắt ra. Diệp Hoa lặng lẽ tiến đến: “Thiếu gia, thiếu nãi nãi đi rồi.”
Diệp Hoa vội vàng chứng minh sự trong sạch của mình: “Không phải ta nói, nhất định là hai con chim béo bên cạnh thiếu nãi nãi nói.”
Lúc này Diệp Nhiên Tiêu mới nhớ tới sự tồn tại của hai mật báo Đại Béo và Nhị Béo, bất đắc dĩ đỡ trán.
“Hắn muốn đi thì đi, người được phân đi theo hắn đừng xảy ra sự cố là được.”
“Thiếu gia yên tâm, vẫn là thiếu gia sáng suốt, đã sớm dặn ta chuẩn bị kỹ càng.” Diệp Hoa càng ngày càng bội phục Diệp Nhiên Tiêu.
Diệp Nhiên Tiêu hiểu sâu đạo lý phòng ngừa rắc rối có thể xuất hiện, cũng đứng lên, thay y phục dạ hành.
“Thiếu gia, người cũng muốn đi?”
Diệp Nhiên Tiêu đã cắt cử xong những người đi theo Lâm Tử Mặc, chẳng qua là sợ y gặp chuyện không may trên đường đến hoàng cung. Một khi vào hoàng cung, võ công của những người kia vẫn không đủ dùng.
“Hoàng cung không phải chỗ tầm thường, không thể để xảy ra biến cố, ta đương nhiên không yên tâm để Tử Mặc đi một mình.” Còn chưa dứt lời, Diệp Nhiên Tiêu đã nhảy qua cửa sổ lộn ra ngoài.