Chỗ ở của Lâm Tử Mặc cách hoàng cung không xa, hơn nữa Đại Béo và Nhị Béo biết đường tắt, tốc độ hành tẩu của Lâm Tử Mặc được nhanh hơn.
Người sau lưng lặng lẽ đuổi theo Lâm Tử Mặc, che dấu tốt bản thân mình, xem ra là chuyên về theo dõi.
Nhưng Đại Béo và Nhị Béo bay cao, tầm mắt khoáng đạt, loáng thoáng cảm thấy đằng sau có bóng người, nhưng dùng não chim của bọn chúng thì lại không nghĩ ra được chuyện có người theo dõi.
Lâm Tử Mặc mò mẫm đi tới hoàng cung, vốn Lâm Tử Mặc còn cẩn thận, cho rằng sẽ có người tuần tra khắp nơi. Nhưng kỳ quái là, trước cổng hoàng cung không có bất kỳ thủ vệ nào, đề phòng rất lơi lỏng, muốn đi vào dễ như trở bàn tay.
Tuy vậy Lâm Tử Mặc không dám hành động thiếu suy nghĩ, xung quanh đen kịt, ai biết lúc y tiến thêm một bước thì có một đống người đột nhiên xuất hiện trói y đi hay không.
Lâm Tử Mặc chỉa chỉa vào hoàng cung. Đại Béo và Nhị Béo hiểu ý, vỗ cánh bay qua tường hoàng cung, bay vài vòng bên trong, nhưng không phát hiện bóng dáng của bất cứ thị vệ nào.
Đại Béo và Nhị Béo bay ra ngoài: “Mặc Mặc mau vào đi! Bên trong chẳng có ai cả!”
Nhanh như mèo, Lâm Tử Mặc đi đến cánh cổng cung đang đóng chặt. Lâm Tử Mặc thầm chửi tục, trời đất, cái cửa này đi vào kiểu gì, nếu như mở cửa ra thì nhất định tiếng vang của nó sẽ kéo người tới cho xem.
Lâm Tử Mặc đẩy đẩy, cửa phát ra “két” rất nhỏ. Không dám đẩy tiếp, Lâm Tử Mặc bèn đi theo lối khác.
Leo tường? Lâm Tử Mặc cảm thấy đó là một biện pháp tốt, đứng nhảy nhảy vài cái, duỗi thân ra thử, còn chẳng cao bằng nửa bức tường.
Tường bóng loáng, không có bất kỳ chỗ nào để có thể đặt chân mượn lực, đối với kẻ không biết khinh công, muốn đi vào là khó như lên trời.
Đại Béo và Nhị Béo sốt ruột rồi, cắn y phục Lâm Tử Mặc, muốn kéo y lên, đáng tiếc thực lực chúng không đủ, phí công nửa ngày mà Lâm Tử Mặc vẫn đứng sờ sờ dưới đất.
“Các ngươi đang làm gì đó?” Đột nhiên, một giọng nam hùng hậu xen vào.
Lâm Tử Mặc sợ tới mức suýt nữa nằm sấp giơ tay đầu hàng. Đại Béo và Nhị Béo kinh sợ vội nhào vào lòng Lâm Tử Mặc.
Thiền Vũ bước nhanh đến, bắt được người thoạt nhìn rất khả nghi này.
Lâm Tử Mặc tựa như con gà con bị Thiền Vũ xách lên. Nương theo bóng trăng mờ mờ, Lâm Tử Mặc nhận ra Thiền Vũ.
Khỉ thật, lại là con thiên ngư tinh này, Lâm Tử Mặc ra sức giằng co, sợ bị Thiền Vũ nhận ra.
Nhưng Thiền Vũ nhất thời không nhận ra Lâm Tử Mặc, vào tối khuya mà lén lút ở hoàng cung, nhìn là biết không phải người tốt, hắn chưa quen thuộc Lâm Tử Mặc, đương nhiên không thể ngờ được là y.
Thiền Vũ sầm mặt nói: “Đêm hôm khuya khoắt không ở nhà mà tới đây lén lén lút lút, nói, có mục đích gì?”
Lâm Tử Mặc không dám mở miệng, sợ bị nhận ra, nhưng lại sợ nếu không mở miệng sẽ bị xách đi luôn, vì vậy bóp méo giọng mình: “Đại ca ~ người ta là người ngoài tới ~ chưa quen thuộc nơi này nên đi nhầm thôi ~ “
Nếu Thiền Vũ dễ gạt như vậy, còn có thể lên làm võ lâm minh chủ sao?
“Ngươi, một nam nhân mà giả làm nữ nhân chi hả?! Nói hay nhỉ!” Thiền Vũ lắc lắc Lâm tiểu kê tử (con gà con) trong tay.
“Đại ca ~ ngươi ta nói thật mà ~ “
Thiền Vũ mặc kệ Lâm Tử Mặc đang cứ nói nhảm, giơ tay muốn gỡ lớp che mặt của y. Cách miếng vải đen, Lâm Tử Mặc cắn lấy tay Thiền Vũ.
Vốn tưởng rằng Thiền Vũ sẽ rút tay về, ai ngờ hắn mặt không đổi sắc, dùng sức xé ra, Lâm Tử Mặc bại lộ.
“Là ngươi?” Thiền Vũ không ngờ tới sẽ là Lâm Tử Mặc, trừng mắt kinh ngạc.
Lâm Tử Mặc tranh thủ thoát khỏi sự kìm kẹp của Thiền Vũ, nhảy ra xa vài bước, thủ thế phòng ngự kiểu Ultraman: “Thì sao? Ngươi muốn thừa cơ hạ độc thủ với ta hả!”
Chuyện Thiền Vũ thầm mến nam nhân của y, Lâm Tử Mặc đã sớm ghi thù rồi. Hiện tại nếu hắn giết chính thê là mình, không phải có thể tiến dần từng bước sao.
Thiền Vũ cạn lời, thật sự không thể hiểu nổi vì sao Diệp Nhiên Tiêu có thể vừa ý kẻ này, chỉ số thông minh cũng quá thảm thương rồi.
“Ta đây mà cần phải ra tay với ngươi à? Ngươi vào đây làm gì?” Thiền Vũ ghét bỏ hỏi.
Lâm Tử Mặc hỏi lại: “Vậy ngươi tới đây làm gì? Đêm hôm ta đến đây là khả nghi, còn ngươi lại không thể nghi hả?”
“Ta tới tìm An Lưu, trên tay ta có lệnh bài của hắn, ra vào tự do, sao lại khả nghi?” Thiền Vũ vô tư nói.
Thiên ngư tinh có lệnh bài?
“Này, ta cũng có bằng hữu bên trong, ngươi đã có lệnh bài thì thuận tiện dẫn ta vào đi.” Lâm Tử Mặc quyết đoán buông bỏ phòng ngự, mày dạn mặt dày ôm đùi.
“Muộn như vậy, ngươi đi vào tìm ai?”
“An Thanh chứ ai, Nhiên Tiêu nhà ta và hắn là huynh đệ tốt.” Lâm Tử Mặc hùng hồn nói.
An Thanh cùng Diệp Nhiên Tiêu quả thật có quan hệ rất tốt, mà ngày hôm qua An Thanh vừa trở về, trông y có vẻ không giống đang nói dối.
“Ngươi đi gặp Tứ điện hạ, tại sao phải mặc y phục thế này?” Thiền Vũ nheo mắt. Mấy hành động của Lâm Tử Mặc thật sự làm người rất hoài nghi.
Lâm Tử Mặc cảm thấy người này thật đàn bà, thích dẫn vào thì dẫn, không dẫn theo thì tự y nghĩ cách.
Lâm Tử Mặc khinh bỉ liếc Thiền Vũ, không đếm xỉa lời của hắn, xoay người trở lại chỗ góc tường, đi vòng vòng xem có lỗ chó nào có thể cho y chui vào hay không.
Thiền Vũ: “...”
Dẫn theo y vào cũng không phải không được, chuyện nhỏ thôi, nhưng nhìn cái bộ dạng đáng ăn đòn này của Lâm Tử Mặc, Thiền Vũ thật sự rất muốn cự tuyệt.
Như vậy quá không nể mặt Diệp Nhiên Tiêu rồi, lỡ như Lâm Tử Mặc về nói với Diệp Nhiên Tiêu, chẳng phải huynh ấy sẽ cảm thấy hắn bụng dạ hẹp hòi.
“Ngươi đi vào đừng có mà gây chuyện, ta sẽ dẫn ngươi vào.” Thiền Vũ rốt cuộc thỏa hiệp.
Đại huynh đệ không thú vị gì cả, ta đi vào là để gây sự mà.
Lâm Tử Mặc lật đật chạy về, vô tội gật đầu, ra vẻ ta rất ngoan.
Thiền Vũ đẩy cửa dẫn Lâm Tử Mặc đi vào, thầm cân nhắc sao khuya thế này mà không có người nào gác đêm, tuyệt đối có cổ quái.
Nhưng Thiền Vũ cũng không nhiều lời, đến ngã ba, chia đường với Lâm Tử Mặc.
Thiền Vũ hầm hừ bỏ đi. Lâm Tử Mặc vừa thấy không còn ai, lập tức móc miếng vải đen ra che lại lên mặt, nhỏ giọng hỏi Đại Béo và Nhị Béo: “Mấy động vật đó bị nhốt ở đâu? Nhanh dẫn ta đi đi.”
Đại Béo và Nhị Béo cũng đến đây lần đầu, đương nhiên không biết, vì vậy gọi viện binh: “Tước tước! Tước tước! Chúng ta tới rồi! Ngươi ở đâu?”
“Ta ở đây!” Xào xạc, đầu cành không xa có một con Hoàng Tước nho nhỏ nhảy xuống: “Vừa rồi người kia quá dọa chim, ta phải trốn đi đó.”
Thiên ngư tinh quả thực trông rất dọa người, Lâm Tử Mặc cười trộm.
“Các ngươi đi theo ta, ta dẫn đường cho, những con vật kia thật đáng thương lắm, cơm cũng ăn không đủ no.” Hoàng Tước ưu nhã bay lượn trên không, hào hứng dẫn đường.
Lâm Tử Mặc nghe vậy thì thầm rùng mình, lặng lẽ mắng chửi cẩu hoàng đế An Ôn.
Lúc này An Ôn ngồi trong ngự thư phòng, tay cầm tấu chương, nhíu mày đọc.
Hôm nay Văn quốc chủ động cầu hoà, Văn Sênh muốn kết thông gia với An quốc, cũng chỉ rõ muốn kết hôn với An Thanh. An Thanh thà chết không tuân. Chuyện này đã đủ làm ông ta phiền lòng rồi.
“Hoàng thượng!” Thẩm Tuyệt luống cuống đẩy cửa vào, quên mất quân thần chi lễ.
An Ôn lạnh lùng nhìn: “Gấp cái gì?!”
Thẩm Tuyệt mới nhận ra hành động luống cuống của mình, vội vàng quỳ xuống, kích động nói: “Hoàng thượng, có tin truyền đến, đã có người xông vào nơi giam giữ đám động vật kia.”
An Ôn sững sờ, lập tức đứng lên: “Vậy còn không mau đi.”
“Dạ!”
Lâm Tử Mặc đi sau lưng Hoàng Tước, luôn chú ý động tĩnh xung quanh, lỡ như đột nhiên có người nhảy ra từ chỗ tối, y cũng có thời gian bỏ chạy.
“Đến rồi! Chính là chỗ này!”
Đằng sau biệt viện này chính là nơi giam 21 con vật, Lâm Tử Mặc vừa mới vào đã nghe thấy được một cái mùi khiến người ta buồn nôn.
Trong hoàng cung, hạ nhân được an bài chăm sóc động vật, mỗi ngày có thể đúng giờ cho chúng nó ăn cơm đã là rất tốt rồi, làm sao dám mở lồng sắt cho chúng nó ra đi tiểu tiện, cho nên những động vật này đành phải giải quyết trong lồng, vì vậy mùi mới nồng thế này.
Lâm Tử Mặc không che mũi, không chê bai mà nhanh chóng nhảy vào. Một khi nghe được có người đến, những động vật đó lập tức táo bạo, rống to, móng vuốt vỗ ầm ầm vào lồng sắt.
Những động vật bị nhốt ở nơi eo hẹp này, không có tự do, thậm chí ngay cả cơm cũng ăn không đủ no, tâm trạng đã sớm bất an. Hiện tại, chúng nó thầm nghĩ phải thoát khỏi lồng sắt, xé nát hết đám nhân loại hai chân kia.
Lâm Tử Mặc sợ chúng nó làm bản thân chúng bị thương, vội vàng chạy đến lồng sắt trấn an: “Các bảo bối, yên lặng nào, ta tới cứu các ngươi ra ngoài.”
Những động vật kia hiển nhiên không tin, móng vuốt vỗ vào lồng sắt càng kịch liệt hơn. Móng vuốt của một con gấu đen đã trở nên be bét máu, thịt đã dần thối rữa.
Lâm Tử Mặc tức giận: “Đều mịa nó im hết cho ta, bằng không ta sẽ hầm cách thủy các ngươi cả đấy!”
Hiển nhiên gầm rú có tác dụng, chúng động vật đều ngẩn ra, dừng động tác của mình lại, chẳng qua chúng nó không phải vì sợ hãi.
“Con tiểu bất điểm [1] này ở đâu ra? Giọng lớn thế cơ đấy.” Một con hổ nói.
[1] Tiểu bất điểm: Chỉ sự bé nhỏ, không đáng để mắt đến.
“Không biết, thịt trên người nó thoạt nhìn không thể ăn.” Sư tử cách vách lão hổ ghét bỏ nói.
Lâm Tử Mặc: “...”
Mẹ kiếp nhà ngươi, ta tới cứu các ngươi, các ngươi còn dám ghét bỏ ta.
“Thịt ta ăn ngon hay không thì liên quan gì đến các ngươi? Dù sao các ngươi cũng đâu ăn được. Còn nữa, ta không phải tiểu bất điểm.” Lâm Tử Mặc nghiêm mặt nói.
“Nếu chúng ta có thể đi ra ngoài sẽ một ngoạm ăn sạch ngươi.” Sư tử miệt thị nhìn Lâm Tử Mặc.
Đột nhiên cảm thấy không đúng, sư tử giương miệng rộng hỏi: “Ngươi có thể nghe hiểu chúng ta?”
“Đúng thế, vậy các ngươi đã tin ta là tới cứu các ngươi rồi nhỉ.” Lâm Tử Mặc vừa nói, vừa mở lồng sắt.
Sư tử trong lồng cúi đầu ngửi ngửi mùi Lâm Tử Mặc, phát hiện không có mùi mà nó ghét, nhịn không được tiến lên cọ cọ Lâm Tử Mặc.
Lâm Tử Mặc sờ sờ móng thịt nó, có ý trấn an.
Đương lúc Lâm Tử Mặc sắp mở lồng sắt thứ hai, Đại Béo và Nhị Béo sốt ruột trở mình bay tới: “Mặc Mặc! Có người đến!”
Lâm Tử Mặc đành dừng động tác lại, vội vàng trốn sau lồng sắt, khẩn trương nghe ngóng.
“Ngươi ở đây làm gì?”
Tiếng Thiền Vũ đột nhiên từ phía sau vang lên làm Lâm Tử Mặc suýt nữa chết vì sợ. Y quay đầu: “Tại sao ngươi lại ở đây?”
“Câu này để ta hỏi ngươi mới đúng? Phòng của tứ điện hạ ở đây à?” Thiền Vũ nghi hoặc nhìn Lâm Tử Mặc, không biết y tới đây có mục đích là gì.
Thiền Vũ vừa đi không bao lâu, càng đi càng cảm thấy không đúng, có một dự cảm bất thường, dù sao Lâm Tử Mặc trông không không giống người sẽ an phận.
Thiền Vũ sợ lỡ như Lâm Tử Mặc gây ra chuyện gì, sẽ liên lụy đến Diệp Nhiên Tiêu. Hắn không đi tìm An Lưu, lại quay về bằng đường cũ, trở lại chỗ cũ nhưng đã không thấy Lâm Tử Mặc đâu.
Thiền Vũ đầu tiên là đến chỗ An Thanh, cũng không thấy Lâm Tử Mặc, càng xác định Lâm Tử Mặc tiến cung có mục đích riêng, tìm một hồi mới đi đến biệt viện nhỏ này.
Nếu không phải nghe được tiếng thú gầm cùng với tiếng Lâm Tử Mặc giận dữ mắng mỏ, đoán chừng Thiền Vũ sẽ bỏ lỡ. Lúc này biệt viện quá hôi, ai rảnh rỗi mà chui vào đây làm gì.
Thế nhưng, Lâm Tử Mặc là ăn no rỗi việc, cứ thích chui vào đây.
Lúc Thiền Vũ đang định hỏi lại Lâm Tử Mặc thì tiếng bước chân đã tới gần. Thiền Vũ ngưng thần lắng tai nghe, không dưới hai trăm người, đều đang đến bên này.
Ở đây, ngoại trừ mấy con vật này ra thì chỉ còn Lâm Tử Mặc, không phải tới bắt Lâm Tử Mặc còn có thể là tới bắt ai đây.
Nhưng Lâm Tử Mặc chỉ là một người chẳng am hiểu gì với võ công, sao cần phải huy động nhân lực như vậy?
Chân Lâm Tử Mặc nhũn ra, trái tim nhỏ sắp nhảy ra ngoài rồi. Không phải chứ, y mới vừa cứu có một con, nhanh vậy mà đã bị phát hiện rồi, nếu bị bắt thì y sẽ bị chém đầu sao?
Thiền Vũ sẽ không để Lâm Tử Mặc gặp chuyện không may ở đây. Hắn nắm tay y muốn dẫn đi, Lâm Tử Mặc hơi chần chờ, bởi vì y còn chưa cứu hết những con vật kia ra.
Nhưng Lâm Tử Mặc cũng biết, bản thân không chuẩn bị kỹ mà đến đây, thật sự quá lỗ mãng, dẫn theo nhiều động vật như vậy mà muốn lặng lẽ đi ra ngoài là quá khó khăn.
Thiền Vũ nắm lấy Lâm Tử Mặc nhảy lên, lại đột nhiên trông thấy vài cung tiễn thủ trên đầu tường đã kéo căng cung đứng chờ sẵn.
Vừa thấy Thiền Vũ cùng Lâm Tử Mặc thò đầu ra, lập tức “vút vút”, mấy mũi tên nhanh chóng được bắn ra.
Thiền Vũ đành đáp xuống, đẩy Lâm Tử Mặc sang bên cạnh, cởi ngoại bào, thừa cơ các mũi tên đang liên tục lao ra, hắn xoay tròn vài vòng, tên đều bị cuốn vào trong áo.
Thiền Vũ dùng nội lực, các mũi tên bị cuốn vào áo toàn bộ đều rơi xuống đất.
Thiền Vũ cúi đầu xem xét, tất cả đều là tên không có đầu nhọn, hoàn toàn không thể gây thương tổn đến mạng người.
Đây là không có ý muốn giết Lâm Tử Mặc. Thiền Vũ bối rối, Lâm Tử Mặc rốt cuộc là ai, đêm hôm khuya khoắt tới đây vậy mà trong hoàng cung còn có người muốn bắt sống y.
Thiền Vũ sợ bị người nhận ra nên xé một mảnh vải từ trên y phục mình xuống, cũng che mặt lại.
Trong nháy mắt, thị vệ đã vây kín biệt viện, vũ khí trong tay thị vệ đều là đao không có lưỡi, hơn nữa còn sử dụng chuôi đao với Lâm Tử Mặc và Thiền Vũ, sợ không cẩn thận sẽ ngộ thương Lâm Tử Mặc, do đó cũng mất đi cơ hội có được Kỳ Lân.
“Ầm ——” thị vệ đá văng cửa, vọt vào.
Các con vật lại bắt đầu xao động, đều rống to.
Bọn thị vệ nhìn thấy Thiền Vũ cùng Lâm Tử Mặc thì đều ngẩn người, sao có tới hai người? Ai mới là người bọn họ phải bắt đây?
Không còn cách nào khác, họ chỉ có thể bắt sống cả hai người.
Bọn thị vệ giơ đao lên, Thiền Vũ một cước đá văng, túm lấy đao thị vệ, không khách khí mà phản kích.
Lâm Tử Mặc thấy thị vệ đều chú ý đến Thiền Vũ, lập tức lén chuồn sang hướng khác, đi vòng qua lồng sắt trước mặt, cẩn thận mở lồng ra.
Một con, hai, ba con... mười con được phóng thích. Lúc này thị vệ mới chú ý tới Lâm Tử Mặc: “Nhanh, ở bên này!”
Thấy thị vệ bổ nhào qua, sư tử cõng Lâm Tử Mặc lên lưng, mở cái miệng to như chậu máu, hùng hổ phóng tới chỗ thị vệ.
Những con vật khác được thả ra cũng nhào tới, rất có tư thái cá chết lưới rách.
Lâm Tử Mặc được cứu thoát, thị vệ bổ đao bổ về phía chúng nó, dù không có gắn lưỡi dao nhưng chém nhiều lần như vậy, sao có thể không thấy máu.
Lâm Tử Mặc nhặt đao xông lên, đồng thời rống to: “Các ngươi nhanh cứu bạn của mình đi.”
Lão hổ và sư tử vội vàng chạy trở về, dùng miệng cắn mở lồng sắt.
“Oành oành oành ——” lồng sắt đều bị những con vật bên trong đập ra, hoàn toàn bị phá hỏng.
Thấy tất cả động vật đều đã thoát, Lâm Tử Mặc nói với Đại Béo và Nhị Béo: “Đại Béo và Nhị Béo, các ngươi mang chúng nó đi đi.”
Đại Béo và Nhị Béo do dự, không muốn để một mình Lâm Tử Mặc ở đây. Lâm Tử Mặc thúc giục: “Chạy nhanh đi.”
Trưởng thị vệ thấy tình thế phát triển xa vượt quá tưởng tượng của bọn hắn là các con vật đều bị phóng thích nên gã không khỏi bối rối, lỡ như xảy ra biến cố, bọn họ sẽ sống không đến ngày mai, mà gã sẽ phải chịu trách nhiệm chính, không chừng còn liên luỵ đến cửu tộc.
Dưới tình huống cấp bách, trưởng thị vệ giơ thẳng đao lên, chém từ phía sau của Lâm Tử Mặc.
Gấu đen gào thét nhào qua, muốn vỗ chết cái gã nhân loại này.
Tuy nhiên, khi thấy sắp không kịp rồi, đột nhiên, bầu không khí trở nên tĩnh lặng như tờ.
“Bốp ——” Trưởng thị vệ bị một cước đạp bay văng xa vài thước, co quắp dưới đất, trong miệng nhổ ra máu, hoàn toàn hôn mê.
Thị vệ xung quanh đều bị khí thế cường hãn của người vừa tới làm dao động, nguyên một đám không dám hành động thiếu suy nghĩ, đứng yên tại chỗ.
Lâm Tử Mặc cũng ngây người, ngây ngẩn nhìn người vừa cứu y.
Dù mặc y phục đen che kín khác hẳn với trang phục thường ngày, nhưng thân hình này quen thuộc như thế, là người bên gối mỗi lúc tối trời đều có thể nhìn và chạm vào, sao Lâm Tử Mặc lại không thể nhận ra đây là Diệp Nhiên Tiêu chứ.
Thế nhưng, Diệp Nhiên Tiêu này khiến Lâm Tử Mặc không dám nhận thân. Khác với vẻ nho nhã trước kia, lúc này toàn thân Diệp Nhiên Tiêu tràn đầy khí thế đáng sợ, cho dù là Lâm Tử Mặc cũng phải phát run.
Diệp Nhiên Tiêu xoay người, khoảnh khắc đối mắt với Lâm Tử Mặc, Diệp Nhiên Tiêu vẫn nở nụ cười quen thuộc, ôn nhuận như ngọc: “Tử Mặc.”