!!!“Anh lái xe mà còn dám uống rượu à?” Đàm Hi trơ mắt nhìn người đàn ông ngửa đầu lên, hầu hết khẽ trượt, một ly rượu vang trôi cả vào trong bụng anh.
“Tiếp em.” Vừa mở miệng, hương rượu làm lòng người ngây ngất, ánh mắt thâm sâu.
Đàm Hi cúi đầu, cắt một miếng thịt bò bít tết đưa vào miệng, cũng nhân cơ hội này tránh đi cái nhìn chăm chú của người đàn ông.
Cô sợ mình cầm lòng không được...
Đột nhiên, một cái túi đựng tài liệu bằng da bò được đẩy ra trước mặt cô.
“Gì thế?”
Lục Chinh thu tay lại, “Mở ra nhìn xem.”
Đàm Hi nhướng mày, không động đậy, dường như đang đoán.
“Không dám ư?” Ngả người ngồi dựa vào lưng ghế, người đàn ông híp mắt hỏi.
“Thư chuyển đổi cổ phần?” Ý cười trên mặt Đàm Hi chợt tắt, “Ý anh là gì?”
“Doanh nghiệp Công thương Bàn Quy, tức là Đàm Thị đời trước, 21% cổ phần.”
“Là sao?”
“Tặng em, thích không?” Trong mắt người đàn ông đầy vẻ chờ mong.
Tuy rằng đã sớm dự đoán được, nhưng nghe chính miệng anh nói vậy, Đàm Hi vẫn không khỏi chấn động, túi văn kiện trong tay chẳng khác nào cái bàn là, nóng tới mức làm ngực cô cũng thấy đau.
“Tại sao lại tặng em?” Cô hít sâu, cố gắng bình tĩnh.
Năm đó, Lục Chinh thu mua Đàm Thị, sau đó cuộc đua thương mại kinh tâm động phách với Cố gia đã khiến cho doanh nghiệp Bàn Quy bị đẩy lùi lại phía sau, bị bịt kín một tầng khăn che mặt.
Tuy rằng Lục Thị thờ ơ chẳng quan tâm gì tới Bàn Quy nhưng cũng không hề bán đi để lấy tiền mặt hay là sáp nhập vào tập đoàn.
Điều này đủ để thuyết minh thái độ của bên trên đối với cái công ty nhỏ sập sệ này.
Nhưng thật sự chỉ là “công ty nhỏ sập sệ” thôi sao?
Ngành luyện kim truyền thống, hơn nữa phát triển tự do, không người quản lý, một số đông người mới xói mòn, sâu mọt sinh sôi, nếu không phải được dựa lưng vào “bà vú lớn” như Lục Thị thì chỉ sợ đã sớm phá sản từ lâu rồi.
Tuy nói vậy nhưng thuyền rách vẫn còn được ba cân định, trước kia Đàm Tông Võ điều hành không tệ, sau đó lại được Lục Thị nuôi nấng, tính ra vẫn coi như có lời.
Anh cứ tặng đi nhẹ nhàng bâng quơ thế ư?
Đàm Hi không khỏi níu lưỡi, hồi lâu cũng không đáp lại.
Lục Chinh lại nói, “Nó vốn dĩ là của em, anh chỉ lấy nó lại từ trong tay Đàm Tông Võ, tạm thời bảo quản thay em thôi. Mặt khác, trên di chúc của ba mẹ em đã chỉ định em thừa kế các tài sản di động và bất động sản, không được quyền mua đi bán lại hay chuyển nhượng, không để cho người nhà Đàm Tông Võ lấy đi một xu, một hào nào.”
“Vậy cổ phần của riêng Đàm Tông Võ...”
“Anh không động vào.” Lục Chinh biết cô muốn hỏi gì, “Thế nên, mấy năm nay ông ta vẫn cứ đang nhảy nhót ở hội đồng quản trị, dựa vào tiền hoa hồng để sinh sống, nhưng tổng thể mà nói thì không thể bằng trước đây được., ông ta đã ly hôn với Trương Như Thu, cưới cháu gái của bà ta...”
“Từ lúc nào mà Nhị Gia lại cảm thấy có hứng thú với mấy tin tức ngoài lề này thế?” Đàm Hi chế nhạo.
Lục Chinh không cười, nghiêm túc đáp: “Những thứ có liên quan tới em, cho dù là chuyện gì thì anh cũng đều cảm thấy có hứng thú cả.”
Bởi vì em, nên mới thu mua Đàm Thị.
Bởi vì em, nên mới chú ý tới tình cảnh gia đình của Đàm Tông Võ.
Yêu những thứ em yêu, ghét những thứ em ghét.
Đây đại khái chính là cách Lục Chinh yêu một người.
“Mấy năm nay, anh không nhúng tay vào việc làm ăn của Bản Quy, thậm chí để nó tồn tại độc lập với Lục Thị, bởi vì anh biết, em muốn tự tay cải tạo Đàm Thị, để nó một lần nữa sáng lên, nóng lên.” Thế nên mới lẳng lặng quan sát, giữ gìn thay cố, kiên nhẫn chờ chủ nhân chân chính của nó quay về.
Ở trong mắt Lục Chinh, thứ tốt nhất mà anh có thể cho Đàm Hi không phải là quyết định thay cô, mà là có thể để cô tùy tâm tùy ý đưa ra hết thảy quyết định và sáng tạo của riêng mình.
Hiện giờ Bàn Quy chẳng khác nào cục đá mềm, có thể nói là cục đất cao su dẻo để mặc Đàm Hi nắn bóp, cho dù có phá đi lập lại từ đầu cũng sẽ không hề có bất kỳ lực cản nào.
Đàm Hi hiểu, cô hiểu hết.
Nhưng nguyên nhân vì hiểu nên mới không thể nào tiếp nhận được món quà quá nặng này.
Thì ra, từ năm năm trước khi cô rời đi, anh đã tính toán lót đường cho ngày cô quay về rồi...
Đột nhiên, một ánh sáng lướt qua, trong đầu Đàm Hi xuất hiện thứ gì đó nhưng lại căn bản không thể bắt kịp.
“Còn Đàm Tổng Võ, không phải anh không muốn đối phó với ông ta mà để lại cho em tự mình ra tay.”
Lời này nói như thể Đàm Tông Võ chỉ là một con lợn, anh không thịt mà chỉ nuối cho béo chờ em về động dao vậy.
Đàm Hi không nhịn được nhếch miệng cười.
Lúc này người đàn ông mới nhẹ nhàng thở ra, cuối cùng cũng cười rồi...
Đàm Hi lại quấn dây thừng lại, sau đó đặt túi văn kiện xuống trong tầm tay mình, sau đó ngẩng đầu nhoẻn miệng cười với Lục Chinh: “Tặng em thật không? Nghĩ kỹ chưa? Không được đổi ý đâu đấy.”
“Không đổi ý.” Một nụ cười của người đẹp, đừng nói chỉ một công ty, đòi mạng cũng cho luôn.
Giờ phút này, trong mắt Lục Chinh chỉ còn toàn là dáng vẻ mỉm cười của Đàm Hi. Anh nghĩ vợ mình đẹp thật, sau đó tầm mắt di dời xuống bộ ngực cao ngất bên dưới, khụ... nơi đó còn đẹp hơn.
Nếu có thể sờ thì không còn gì tốt hơn. Đàm Hi cảm nhận được ánh mắt ngó loạn của anh, cũng không làm ra vẻ duỗi tay che lại, trước kia đã ngủ với nhau rồi, chẳng lẽ còn sợ bị anh nhìn một chút à?
Nhưng... “Lục Tổng, nhìn anh như thế, không phải là định chơi quy tắc ngầm đấy chứ?”
“Khụ khụ!” Lục Chinh sặc, mặt đỏ bừng, ho khù khụ.
Đàm Hi khẽ cười, ánh mắt có chứa vài phần quyến rũ.
Trong lòng người đàn ông khẽ động, “Nếu thế, em có cho chơi không?”
“Anh muốn chơi thế nào? Tới mức nào?”
Lục Chinh lập tức đen mặt. Cô nàng này ra nước ngoài mấy năm, chẳng có gì tiến bộ, nhưng bản lĩnh dụ dỗ người ta cũng chỉ tăng chứ không hề giảm, đương nhiên, cũng phải thừa nhận là cả bánh bao nhỏ cũng lớn hơn, khụ... trở thành bánh bao thịt to.
Còn về việc chơi như thế nào ấy mà...
“Đêm nay chúng ta... về khách sạn nhé?” Lục Chinh thử, có trời mới biết anh yêu chết cái dáng vẻ như yêu tinh này của Đàm Hi, chỉ muốn đè chặt xuống giường mà làm tới chết.
Nghe cô xin tha, gọi tên anh bằng chất giọng khàn khàn hết lần nọ tới lần kia...
Chỉ nghĩ một chút thôi mà cả người đã không nhịn được mà nóng lên rồi.
Đàm Hi thu lại nụ cười, ánh mắt trở nên lạnh lùng: “Được lắm, mấy năm không gặp, anh còn học được 419 nữa?”
“419 cái gì cơ?” Lục Chinh đần mặt ra.
“Tình một đêm.”
“... Nhưng anh chỉ muốn với em.” Biện giải vô cùng đứng đắn, còn có mấy phần tủi thân và không cam lòng.
Đàm Hi lại bị câu nói của anh làm cho liêu xiêu, đầu quả tim như tê dại, ngứa, còn hơi ngọt ngào nữa.
“Khụ! Dừng đề tài này lại đi!” Đàm Hi vội vàng nhắc nhở, cô chỉ sợ mình sẽ không nhịn được mà hóa thân thành sói đói nhào lên.
“Vậy chơi quy tắc ngầm...”
“Câm miệng! Đã nói dừng cơ mà.”
“...” Thế rốt cuộc có chơi hay không chơi? Tóm lại, bữa tối này, Đàm Hi vô cùng thoải mái từ tinh thần tới thể xác, cơm ngon rượu say, còn có cún cưng ngoan ngoãn lấy lòng, không cần tốn bao nhiêu công sức đã có được công ty mà cô luôn muốn có vào tay rồi.
Hoàn mỹ!
Cô đoán ngày mai tin tức Bản Quy đổi chủ truyền về Lục Thị, sẽ có không ít người lại xì xèo ngoa ngoắt sau lưng cổ cho coi.
Nói Đàm Hi chỉ biết dựa vào đàn ông, không biết xấu hổ các kiểu...
Chưa kết hôn đã mang thai cũng là vì âm mưu cho ngày hôm nay, cắt thịt lóc da từ trên người Lục Chinh xuống.
Một đóa hoa sen trắng lớn, kỹ nữ siêu tấm cơ...
Balabala!
Nhưng thế thì có liên quan gì tới cô đâu chứ?
Miệng mọc trên người người khác, thích nói sao thì nói thế ấy, cô có thể bịt được một cái miệng chứ sao có thể bịt hết được miệng của quần chúng. Nên cần gì phải uổng phí sức lực, tức giận vô cớ làm gì?
Mà hơn nữa, nguyên bản hơn 50% cổ phần đều nằm trong tay cổ rồi, cho dù Lục Chinh không tăng 21% này thì sớm muộn gì cô cũng sẽ ra tay, lấy về quyền khống chế cổ phần.
Thậm chí, cho dù trong tay cô chẳng hề có một chút cổ phần nào, Lục Chinh đã tặng thì Đàm Hi vẫn cứ dám nhận.
Không chỉ dám nhận, mà còn dám nhận một cách thẳng thắn đẹp đẽ!
Còn về mấy cái lời đánh giá kiểu “chỉ biết bám vào đàn ông để leo lên” ấy mà, rõ ràng là không được ăn nho nên nói nho xanh, trong lòng ghen ghét nhưng ngoài miệng lại nói xấu người ta chẳng ra gì.
Với những lời đó, trước giờ Đàm Hi đều nghe vào tai trái cho ra tai phải, không qua não, cũng chẳng để tâm.
Nếu Lục Chinh đã dám đưa cô liền dám nhận, không phục cũng nhịn hết xuống cho bà!
Ăn xong, hai người rời khỏi nhà hàng.
Lục Chinh ngồi ổn định trên ghế lái, đồ đã tặng được rồi, giờ anh cảm thấy rất thoải mái, ý kiến này của Trần Khải rất tốt.
Còn về mỹ nam kể ấy mà, khụ... giữ lại, sau này vẫn còn cơ hội.
Lục Chinh phát động động cơ, “Giờ vẫn còn sớm, đưa em ra bờ sông hóng gió nhé?”
“Bỏ đi...”
Ngực Lục Chinh như bị giáng cho một búa.
Đàm Hi nhìn ra phía bên ngoài cửa sổ, “Uống rượu rồi thì đừng lái xe, đi dạo loanh quanh đây một lúc thôi.”
Tâm tình chẳng khác nào ngồi tàu lượn siêu tốc, rơi xuống đáy vực rồi nháy mắt lại vút lên trời cao.
Lục Chinh xuống xe, trong lòng vui vẻ.
Đàm Hi ôm cánh tay đi ở phía trước, anh cất bước đuổi theo, cùng sóng vai bước đi.
Thân ảnh hai người bị kéo dài dưới đèn đường, gắn bó chặt chẽ.
Từ xa nhìn lại, một đôi thật đẹp.
Tám giờ tối.
Đúng là thời gian đèn đường xán lạn, những tấm biển màu của hàng quán hai bên đường rực rỡ, khách vào rồi lại ra tấp nập.
Đàm Hi mặc một cái áo khoác màu nâu nhạt dài tới đầu gối, vì đẹp nên bên trong chỉ mặc một cái váy dài màu đen, thiết kế cắt ngang ngực, lộ cổ lộ vai.
Lúc trước ngồi trong nhà hàng có điều hòa nên cô đã cởi áo khoác ra, chỉ mặc váy dài cũng chẳng thấy gì. Giờ ra bên ngoài, mặc áo khoác vào rồi mà vẫn cứ thấy lạnh.
Đặc biệt những lúc có gió, cái lạnh như thấm vào tận xương cốt.