Nàng Dâu Cực Phẩm

Chương 1280



Tống Tử Văn muốn kết hôn, sự kiện hiếm có này chẳng khác nào cây vạn tuế nở hoa.

Đối với chuyện này, người nhà họ Tống cực kỳ vui vẻ. Bà cụ Tổng là người vui mừng nhất, cười đến mức nếp nhăn đầy mặt, chắt trai mà bà cụ mơ ước bao lâu nay cuối cùng2cũng có hy vọng được nhìn thấy rồi. “Chuyện của hai đứa, Nhiễm gia có biết không?” Ông cụ Tống vẫn luôn im lặng đột nhiên hỏi một câu.

Tống Tử Văn lắc đầu.

“Nếu ông nhớ không nhầm thì cả thế hệ này của Nhiễm gia chỉ có mỗi một đứa con gái. Cháu là một thằng đàn5ông già đã từng ly hôn mà dám mơ tưởng cưới được hòn ngọc quý trên tay nhà người ta sao?”

Thằng đàn ông già từng ly hôn...

Đàn ông già... Khóe miệng bà Bàng giật giật. Ông Tống thì khẽ ho vì sặc nước bọt. Tống Thanh và Tổng Bạch liếc nhau, trực tiếp cười phá lên. Bà6cụ Tống trừng mắt trách móc, “Nói linh tinh cái gì thế hả?” Quá tổn thương người ta rồi.” Tống Tử Văn thì lại không cảm thấy lời của ông cụ trái tại chút nào. Dù sao, câu nào cũng là thật, anh không thể không nhìn thẳng vào vấn đề này. Nhiễm gia sẽ đồng ý5ư? Đặc biệt là sau khi biết được anh và Nhiễm Dao đã từng lén lút yêu đương với nhau suốt bốn năm liền...

Đợi tất cả mọi người đều tan đi, ai trở về phòng người nấy nghỉ ngơi rồi, bà Bàng mới gọi con trai út lại: “Bạch Bạch, con qua đây.”

“Mẹ?” Tống Bạch đi tới,3trong tay còn cầm một quả táo đang cắn dở, ăn thịt nướng nhiều quá làm anh ta thấy thèm nước. “Mẹ hỏi con, chuyện của anh cả con với Nhiễm Dao rốt cuộc là thế nào?” “Thế nào là thế nào ạ?” Vẻ mặt Tổng Bạch mờ mịt.

“Xì... giả vờ giả vịt cũng giỏi lắm,“ Sắc mặt Bàng Bội San đột nhiên trầm xuống, “Đừng có giở trò trước mặt me.”

Môi Tống Bạch mấp máy mấy cái, bối rối quá!

“Có phải hai đứa nó đã hẹn hò với nhau từ rất lâu rồi không?”

“?”

“Nói chuyện!”

“... Vâng.” Sắc mặt Bàng Bội San thay đổi liên tục làm cho Tổng Bạch không khỏi run sợ trong lòng. “Mẹ, mẹ không thích Nhiễm Dao ạ?” Bà Bàng thở dài: “Thích thì có ích lợi gì cơ chứ? Cửa nhà Nhiễm gia không dễ bước qua đâu. Đúng rồi, con nói cho mẹ nghe chuyện hai đứa nó từ đầu đến cuối xem nào, dám giấu một chữ thử xem?”

“Chuyện đó... con cũng không rõ ràng lắm đâu.” “Con rõ đến đâu thì nói đến đó.”

Hôm sau, Tống Tử Văn đón Nhiễm Dao tan làm đúng giờ. Trên đường trở về, “Gia đình anh biết cả rồi.”

Tống Tử Văn đột nhiên nói.

Nhiễm Dao “vâng” một tiếng rất bình thản.

Tay nắm vô lăng của người đàn ông trở nên căng thẳng vì thái độ không coi trọng lắm vừa rồi của cô. “Anh nói, chúng ta sẽ kết hôn.”

Không nhận được câu trả lời. Tống Tử Văn quay đầu sang nhìn thì Nhiễm Dao đã ngủ rồi, mặt nghiêng điềm tĩnh.

Trong mắt hiện lên sự mất mát, ngực buồn bực và khó chịu. Lúc sau, anh thử thêm mấy lần nhưng Nhiễm Dao hoàn toàn không đáp lại. Đêm, biển tình cuồn cuộn, những tiếng rên rỉ xen lẫn tiếng thở dốc y như một khúc nhạc hay và kỳ diệu động lòng người. Không biết qua bao lâu, cùng với một tiếng gầm nhẹ, Tống Tử Văn mới dừng lại, sự choáng váng vẫn còn chưa kết thúc, ánh sáng trắng xẹt qua trong đầu, dư vị kéo dài. Nhiễm Dao đẩy anh ra, xoay người đưa lưng về phía anh, kéo chăn lên che lại đầu với mình.

Từng lỗ chân lông đều giãn nở thư thái, mỗi sợi dây thần kinh đều nảy lên sự vui sướng, thân thể dưới chân bông vì hưng phấn mãnh liệt mà không khỏi run rẩy.

Cô cắn ngón tay. Phản ứng của thân thể không thể nào nói dối được, cô thích trò chơi giữa đàn ông và phụ nữ này. Mà Tống Tử Văn lại biết giữ đúng mực đến cực kỳ hoàn hảo, không chỉ thỏa mãn bản thân mà còn lấy lòng cô.

Giây tiếp theo, chăn bị lật ra, Nhiễm Dao được anh bế ngang người lên. Tống Tử Văn: “Đưa em đi tắm.”

“Vâng.”

Trong phòng tắm thì khó tránh khỏi sẽ lau súng cướp cò, nhưng Tống Tử Văn lại có thể phanh lại được vào thời điểm quan trọng nhất.

Anh là một người đàn ông biết nhẫn nhịn.

Khi nào nên làm gì, không nên làm cái gì, trong lòng lúc nào cũng có tính toán cả.

Người phụ nữ của anh không cần quá thông minh, cũng không cần quá giỏi giang, chỉ cần nắm lấy tay anh, để anh dẫn đi về phía trước thì sẽ mãi mãi không bao giờ sa vào hố sâu hay cạm bẫy.

Thời gian tạo ra ưu thế cho những người đàn ông thành thục, cho anh có đủ khả năng để bảo vệ người mà mình yêu.

Đã từng, Nghiêm Phóng hỏi Nhiễm Dao rằng, Tống Tử Văn và Sở Kiều có gì khác nhau.

Cô đáp: Cảm giác không giống nhau. Nhưng rốt cuộc là khác như thế nào thì cô không nói nhiều. Có lẽ, lúc đó chính bản thân Nhiễm Dao cũng không rõ ràng lắm.

Hiện giờ, dường như cô đã hiểu ra rồi.

Lúc gặp được Tống Tử Văn, anh đã có dáng vẻ thành thục, mang theo sức hấp dẫn do năm tháng lắng đọng lại.

Mà lúc gặp Sở Kiều thì anh ta đang là một chàng trai đầy sức sống như ánh mặt trời, tràn trề tinh lực và sự bồng bột.

“Nghĩ gì thế?”

Ánh mắt Nhiễm Dao chăm chú ngắm nhìn khuôn mặt người đàn ông, trong đáy mắt có những cảm xúc khó hiểu không ngừng chớp động.

Tống Tử Văn đón nhận sự đánh giá của cô, nhìn thấu sự rối rắm và bàng hoàng mà cô che giấu trong lòng.

“Thực ra, có rất nhiều thứ khác xa so với tưởng tượng.” Cô nói. Hầu hết người đàn ông khẽ trượt, “Nhưng luôn có những chỗ giống nhau.” “Có lẽ thế.” Cô khẽ thở dài, ánh mắt đột nhiên trở nên xa xăm. Tống Tử Văn cầm lấy vòi hoa sen, giúp cô rửa trôi bọt xà phòng tắm ở sau lưng, “Dao Dao, em không thể hối hận.”

“Nếu...”

“Không có nếu.” Ngắt lời cô, mạnh mẽ và quả quyết, người đàn ông gằn từng chữ một, “Em là của anh.” Nhiễm Dao đứng sát lại, dựa vào đầu vai anh, lúng túng hỏi: “Vậy còn anh thì sao? Anh có là của em không?”

“Có, anh là của em.”

Đêm đó, Tống Tử Văn như bị kích thích, ghì chặt cô xuống giường, công thành chiếm đất hết lần này tới lần khác.

Làn môi ấm áp du ngoạn từ đầu sợi tóc tới tận ngón chân, hôn khắp nơi trên cơ thể người con gái. Giống như một đứa trẻ đang sợ hãi, nóng lòng muốn tìm sự bảo đảm, không ngừng đấu đá lung tung. Quần thảo kịch liệt trên giường tới tận gần sáng, Tống Tử Văn mới gục đầu trong hõm vai người con gái, anh nói: “Đừng bỏ anh...” Nhiễm Dao cảm thấy vô cùng khó chịu, quay đầu đi, trên mặt đã sớm đầm đìa nước mắt. Đã từng, cô là một người kiên cường, cô độc và dũng cảm, nhưng anh lại chẳng hề để tâm. Giờ, cô muốn thử chẳng bận tâm thì anh lại trở nên thận trọng và bướng bỉnh. Tình yêu của hai người không phải gió Đông thổi bạt gió Tây thì chính là gió Tây áp đảo gió Đông.

Nhận thấy được thái độ của cô, Tống Tử Văn cũng không đề cập tới chuyện “kết hôn” nữa.

Bên Tống gia dường như cũng không còn vội vã, trở nên vô cùng kiên nhẫn.

Dường như Tống Thanh cũng hiểu ra điều gì nên bình thường cũng chẳng hỏi han quá nhiều vấn đề tình cảm của anh trai mình.

Chỉ có Tổng Bạch là vẫn chẳng hiểu gì. “Mẹ, mẹ không thúc giục anh con kết hôn à?” “Thúc giục có tác dụng gì không?” “Nhưng...”Nếu không thúc giục thì chẳng phải càng vô dụng hay sao? Bà Bàng uống một ngụm trà dưỡng sinh rồi lại tiếp tục luyện yoga, “Nó làm sai thì phải tự đi trả lại thôi.” Còn chuyện bà có thể làm là cố gắng cho hai người bọn họ một không gian tự do nhất. Có những khúc mắc cần phải có thời gian mới hóa giải được.

Mùa thu càng lúc càng xa, đảo mắt đã vào đông.

Vào tuần giữa tháng Mười một, Tống Tử Văn được phục nguyên chức vụ, âm thầm trở về vị trí của mình.

Thái Dũng càng tiến thêm một bước, nhưng vẫn cứ là Thiên Lôi sai đâu đánh đó của Tổng Tử Văn. Có không thiếu những kẻ có âm mưu muốn phá vỡ quan hệ liên minh ổn định giữa hai người nhưng rốt cuộc đều tốn công vô ích cả. Tháng Mười Hai, Thái Dũng kết hôn lần hai.

Đặt hai bàn tiệc ở Hội Tấn Lầu, mời toàn người trong ngành. Tống Tử Văn là cấp trên trực tiếp của anh ta nên dẫn Nhiễm Dao tới tham dự.

Trong lúc giao lưu, mọi người đều khá tò mò về thân phận của Nhiễm Dao. Đến tận khi Thái Dũng gọi một tiếng “chị dâu”, mọi người mới bừng tỉnh hiểu ra, bắt đầu mời rượu Nhiễm Dao, trong đó có không ít những gương mặt quen thuộc thường thấy trên bản tin địa phương. Trước khi Nhiễm Dao đưa tay ra, Tống Tử Văn đã cướp lấy chén rượu của cô, “Tôi uống thay cô ấy.” Nói xong liền ngửa cổ uống cạn. Thị trưởng Tổng cao cao tại thượng có bao giờ dễ gần như thế này chứ? Mọi người đưa mắt nhìn nhau, sau đó, một vòng tấn công được càng mãnh liệt hơn được triển khai. Tống Tử Văn hoàn toàn không từ chối một ai. Nhiễm Dao ngầm giật ống tay áo anh dưới gầm bàn: “Uống ít thôi, cẩn thận say đấy.”

“Anh có chừng mực.” Bàn tay ấm nóng bao phủ lên tay cô.

Đám đàn ông uống rượu, còn cánh phụ nữ thì nói chuyện phiếm. Những người có thể tham dự vào bữa tiệc này đều là vợ cả chính quy hết. Bọn họ cũng không quá xinh đẹp lộng lẫy nhưng cách nói chuyện lại cực kỳ đoan trang, không khó nhìn ra là con nhà có gia giáo.

Vợ kế của Thái Dũng nhỏ hơn anh ta năm tuổi, không thể nói là quá đẹp nhưng khí chất rất tốt.

Trong bữa tiệc, cũng có không ít người phụ nữ muốn tạo quan hệ với Nhiễm Dao, đều vô tình cố ý tâng bốc cô, mở miệng là phun châu nhả ngọc, miệng lưỡi không xương.

Nhiễm Dao khách khí đáp lời, xa cách nhưng cũng không đem đến cho người ta cảm giác cao ngạo. Gặp được những người phụ nữ mở miệng dò hỏi hoặc muốn thay chồng nói lời nhờ vả gì đó, cô đều nhanh chóng phản ứng lại, bình tĩnh ngăn chặn.

Vừa không làm đối phương xấu hổ, vừa không khiến bản thân mình phải khó xử.

Một phen trò chuyện làm quen, những người phụ nữ kia đều không dám khinh thường Nhiễm Dao nữa. Ngẫm lại cũng đúng, có thể khiến Tổng Tử Văn tự mình uống rượu thay, bảo vệ như thế, không có bản lĩnh sao có thể tới đây được chứ? Nhiễm Dao cũng khá kinh ngạc với sự thành thạo của bản thân mình. Cô cảm thấy cô không thích những cuộc xã giao như thế này, nhưng khi chân chính đặt mình vào rồi thì cũng chẳng cảm thấy chán ghét cho lắm, ít ra là không căm thù đến tận xương tủy, không thể nào chấp nhận được như cô từng tưởng tượng. Dù sao thì trước đây bà Nhiễm cũng đưa cô đi dự không ít những bữa tiệc như thế này. Ngày rộng tháng dài, mưa dầm thấm đất, cô cũng học được mấy phần.

Cuối cùng, Tống Tử Văn vẫn say.

Nhiễm Dao dìu anh ngồi vào ghế phụ. Thái Dũng dẫn theo vợ mới cưới và những người khác ra tiễn. Nhiễm Dao nói vài câu chúc phúc với đôi vợ chồng son rồi khách khí cáo từ.

Đánh xe rời đi.

“A Văn, tới rồi, tỉnh lại đi, về nhà rồi ngủ tiếp.” Nhiễm Dao nhẹ nhàng vỗ bờ vai anh.