Nàng Dâu Cực Phẩm

Chương 824: Huấn luyện đặc biệt (5)



Thời Cảnh vô cùng đau đớn: “Lão Lục, ghế răng chết rồi, không cứu chữa được nữa.”

“Cậu làm sao mà hiểu được chứ.”

“Sao tôi lại không hiểu...”

“Vì cậu không có bạn gái.”

“...” Một phát trúng tim!

Phó Kiêu rốt cuộc tức không chịu được liền giơ chân đá lên cửa xe, rầm...

Một tiếng vang lớn.

Thời Cảnh nhìn anh ta với ánh mắt thông cảm, đường đường một Trung tá mà lại bị một cô nhóc đùa bỡn, ha... Trên mặt đã hoàn toàn tối tăm, vô cùng nhục nhã!

Cũng tại Phú Kiều xui xẻo nên mới gặp phải cô nhóc biến thái Đàm Hi kia...

Lý Khuê tiến lên, vỗ bả vai người anh em, an ủi một câu: “Đừng giận nữa, nhìn xem còn thừa bao nhiêu xăng, liệu có lái về được tới trung tâm huấn luyện không.”

“Khỏi nhìn, chưa đi được 3km thì cũng cạn sạch xăng rồi.”

Cả người Lý Khuê đờ đẫn.

Cô bé kia thật bạo tay...

Cùng thời gian, trên chiếc xe việt dã lao đi vun vút.

Đàm Hi ngồi trên ghế phụ vừa rung chân vừa huýt sáo, tâm tình cực kỳ sung sướng.

Hứa Trạch nhanh nhẹn cài số, bẻ lái, đến khi xe tới một đoạn nhiều ngã rẽ rồi, cậu ta mới mở miệng hỏi Đàm Hi: “Trái hay phải đây?”

“Phải.”

Bọn họ trở về theo đường cũ, Đàm Hi đã nhớ kỹ con đường đi lúc đầu nên Hứa Trạch mới hỏi cổ.

Nhiễm Dao vẫn chưa hết kinh hồn, chuyện vừa mới phát sinh đã làm cô nàng bị kích thích không nhẹ.

Sao... lại có thể đi trộm xe của huấn luyện viên chứ?

“Hi Hi, cậu với Hứa Trạch... bàn bạc xong kế hoạch từ lúc nào thế hả?”

Lúc Đàm Hi đang nói chuyện với Phó Kiêu thì Thẩm Hàn đã dẫn mấy nữ sinh bọn họ xuống xe, lặng lẽ leo lên xe của huấn luyện viên, sau đó mới phát hiện ra mấy người Hứa Trạch đã ở trên xe từ lúc nào rồi, đang chụm đầu nghiên cứu làm cách nào để khởi động xe.

Bởi vì lúc Phó Kiều xuống xe còn cẩn thận rút chìa khóa.

Có điều, sau đó Hứa Trạch cũng tìm ra cách, sau đó chỉ cần gọi Đàm Hi là cả bọn có thể chạy trốn rồi.

“Thẩm Hàn, thế làm sao mà cô biết được vậy?”

Hứa Trạch cười to: “Cái này gọi là ăn ý, hiểu chưa?”

Nhiễm Dao bĩu môi.

Thực ra trước khi xuống xe thì Đàm Hi đã ra ám thị với Thẩm Hàn rồi, lại đưa mắt ra hiệu cho Hứa Trạch nữa, có điều không ngờ hai người này đều khá nhanh nhạy, có thể lĩnh hội được ý của cô nhanh như thế.

“Chúng ta cứ thế này quay về à?” “Chứ không cậu muốn ở lại à?”

Nhiễm Dao lắc đầu nguây nguậy, trời đã tối rồi, ở lại làm gì chứ? Quá khủng bố...

“Quái thật, nếu chúng ta đi về theo đường cũ, sao lại không thấy những đội khác vậy?” Thẩm Hàn buồn bực, nhỏ giọng thì thầm.

Hứa Trạch nhíu mày: “Đúng thế, theo lý thuyết thì phải chạm mặt nhau mới đúng.”

Chẳng lẽ bọn họ đi sai đường rồi?

Không khỏi đảo mắt nhìn Đàm Hi, cổ chính là người chỉ đường.

“Không có cơ hội đụng phải đâu.”

“Ý là sao?”

“Những người đó đều đã sa lầy hết rồi, không thể bò ra ngay được.”

Quả nhiên...

Đến khi bọn họ quay về tới sân huấn luyện, đợi tới hơn bốn mươi phút mà vẫn chẳng thấy có người và xe nào quay vē.

Trương Quán: “Bây giờ phải làm sao?”

Lưu Minh: “Cứ chờ thế này à?”

Hàn Sóc: “Hay là về ký túc xá ngủ đi?”

Tạ Từ: “Người ở phòng trực ban sẽ không cho vào đâu.”

Từ Dương: “Fuck! Thế giờ chúng ta phải làm gì đây?”

Mọi người cùng nhìn về phía Hứa Trạch, “Chờ thôi.”

Đàm Hi ngồi xếp bằng xuống, chỉ có thể đợi.

Chín giờ mười lăm phút tối, bọn họ quay về sân huấn luyện đã hơn một tiếng rưỡi, trong lúc chờ thì lại ngồi quây vào chơi trò ma sói, sau đó chán lại tản ra, tìm chỗ ngồi xuống nghỉ ngơi.

Đột nhiên, tiếng động cơ ô tô truyền vào tai.

Một chiếc xe việt dã với dáng vẻ tàn tạ tiến vào sân huấn luyện, sau khi rồ ga hai lần liên hoàn toàn tắt máy.

Tiếp theo, có người từ trên xe xuống dưới, dáng vẻ hùng hổ.

Đợi khi mấy người kia tới gần hơn, Đàm Hi mới phát hiện ra trên người họ dính đầy bùn lầy, quân phục xanh biếc đã chuyển sang màu vàng của đất, nhìn vô cùng nhếch nhác.

Hứa Trạch ghé vào bến tại cố, khẽ nói: “Là người của đội ba.”

Đàm Hi đứng lên, Hứa Trạch cũng đứng lên theo.

Lúc này, đối phương mới phát hiện ra còn có người quay về sớm hơn mình, hơn nữa cả người đều sạch sẽ, hoàn toàn không giống là vừa mới bò lê bò lết từ trong bùn lầy ra.

Đội ba dừng bước, ánh mắt vừa kinh ngạc vừa nghi ngờ.

Đám người Từ Dương, Tạ Từ cũng đứng lên, hai bên tiến vào trạng thái giằng co, đứng mặt đối mặt với nhau, không ai lên tiếng đánh vỡ trầm mặc.

Năm giây...

Mười giây...

Sau mười lăm giây, đội trưởng đội ba đột nhiên mở miệng: “Mấy người về lúc nào thế?”

Từ Dương lanh mồm lanh miệng báo thời gian.

Lập tức, sắc mặt của nhóm người đội ba liền thay đổi.

“Các người gian lận!” Một đội viên trong đội ba đứng ra, dùng ngón tay dính đầy bùn bẩn chỉ thẳng vào Đàm Hi, “Không biết xấu hổ là gì à?”

“Tôi nhổ vào!” Từ Dương phụt ra một bãi nước bọt, “Miệng chó không phun ra được ngà voi.”

“Nếu không gian lận, sao các cậu có thể về sớm hơn chúng tôi lâu như thế được?”

“Ha. Sự thật chứng minh, đội bảy mạnh hơn đội ba của các cậu thôi, làm sao bây giờ? Tài không bằng người nên

muốn bôi nhọ à? Rốt cuộc là ai không biết xấu hổ hả?” Từ Dương mà đã mở miệng thì có thể so được với Hàn Sóc về độ chanh chua.

“Cậu!”

“Tôi cái gì mà tôi? Cậu nói gian lận thì là gian lận hả, chứng cứ đâu? Lấy ra đây xem nào? Không có thì đừng có ở đó nói lung tung.”

“Còn cần gì chứng cứ hả? Không tới hai tiếng mà các cậu có thể thoát khỏi bãi lấy được sao? Quần áo còn chẳng bẩn một chút nào, rõ ràng là giữa đường chạy trốn, hoặc là nói, căn bản chưa từng đi!”

Từ Dương xắn tay áo: “Cái đồ miệng lưỡi điêu ngoa, đừng tưởng ông đây không dám đánh con gái nhé!”

“Tới đi! Ai sợ ai?”

Từ Dương đã giận đến u mê đầu óc, đang chuẩn bị ra tay thì lại bị Hứa Trạch ngăn cản.

“Đủ rồi, không cần phải lãng phí nước bọt với bọn bại tướng.” Không nói thì thôi, nói là như dao đâm vào tim.

Từ Dương bỗng hoàn hồn, gật đầu đồng tình: “Lão đại, cậu nói đúng, có những kẻ thích ghen ăn tức ở, quên không uống thuốc.”