Nàng Dâu Cực Phẩm

Chương 946: Bỏ cuộc tìm kiếm, kết thúc tham quan



Lần trước so tài bắn súng, Ngô Sở Điền đã thua, bị sốc không nhỏ.

Nếu Đàm Hi xuất thân từ bộ đội chính quy đã đành, nhưng căn bản cô chưa từng trải qua sự huấn luyện bài bản nào, thế mà lại bắn tốt như vậy, không cần nói cũng biết người dạy là ai.

Sắt đá cũng có thể trở nên mềm mại, tay cầm súng cũng có thể học được cách thương hoa. Sau khi Ngô Sở Điển kinh ngạc xong thì cũng chỉ còn lại sự ghen tỵ.

Năm ấy, Lục Chinh cự tuyệt cổ ta dứt khoát bao nhiêu, thì giờ đây sự chán ghét của cô ta với Đàm Hi lớn bấy nhiều.

Nhưng như vậy đã sao?

Cô ta đau lòng đến đứt ruột, tức giận đến chết đi thì người đàn ông ấy cũng không nhìn cô ta thêm giây nào cả. Có lúc, Ngô Sở Điển đột nhiên cảm thấy bản thân thật nực cười.

Trên thực tế cô ta cũng bật cười ra thật.

Điều này làm cho Đàm Hi ngẩng lên, nhìn cô ta, người phụ nữ này có phải điên rồi không?

“Đàm Hi.” Cô ta gọi tên Đàm Hi, đây là lần hiểm có khi cô ta gọi tên ai mà không hề mang chút cảm xúc nào, “Lục Chinh... tại sao lại thích cô?”

Đến khi nhìn rõ sự nghi ngờ và mê man trong mắt đối phương, Đàm Hi mới thật sự tin đây không phải sự châm chọc, mà là câu hỏi rất nghiêm túc.

Suy nghĩ một lúc, cô nói: “Nếu dùng một lời để diễn tả thì, yêu không bởi vì cái gì cả, khi duyên phận đến liền tự nhiên sẽ ở bên nhau thôi.”

Ngô Sở Điển lặng người, hồi lâu sau mới phản ứng trở lại.

Nghĩa là cô ta và Lục Chinh không có duyên phận ư?

Phút chốc, bờ môi của người phụ nữ cong lên, nở một nụ cười khẽ khàng: “Đàm Hi, có lúc tôi rất khâm phục cô.”

“Ồ.” Đối với việc khen ngợi, trước giờ cô đều không từ chối.

“Tính cách đó của Lục Chinh, chắc chắn sẽ không chủ động theo đuổi người khác, chắc lúc đầu đã rất khó khăn phải không?” Cũng giống như cô ta năm đó.

Như nhìn thấu suy nghĩ của đối phương, Đàm Hi thu ánh mắt lại, chỉ nói qua loa vài câu: “Giữa chúng ta không có gì phải so sánh cả, bởi vì, kết quả không giống nhau.”

Cùng theo đuổi một người đàn ông, Ngô Sở Điện thương tích đầy mình mà chọn đường ra nước ngoài, còn cố lại gặt hái chiến thắng, cất cao bài hát thắng lợi.

“Có câu nói thế nào nhỉ? Không có so sánh sẽ không có đau thương, tặng cô.” Đàm Hi nhoẻn miệng cười. Cô không phải cố ý chà đạp kẻ thua cuộc, mà là một sự tự tin toát ra từ trong xương máu.

Giống như vật tự phát sáng, làm sao không hấp dẫn ánh mắt của đàn ông chứ? Ánh mắt Ngô Sở Điển lóe lên, sự khâm phục đột nhiên dâng trào, bỗng phát hiện mình thua cũng không oan ức lắm.

Bao nhiêu năm qua, cô ta học cách chạy về phía trước, nhưng chưa bao giờ học cách buông bỏ theo đuổi.

Thế mà Đàm Hi đã dạy cho cô ta một bài học tàn nhẫn như thế.

Hít thật sâu, sống lưng thẳng tắp, cằm khẽ nhếch lên, trong phút chốc, khí chất của Ngô Sở Điền đột nhiên bộc phát mạnh mẽ.

Cô ta nói: “Đàm Hi, tôi không thua cô, từ đầu đến cuối cũng không, tôi chỉ thua tình yêu của anh ta mà thôi.”

“Nên?” Cô nhướng mày, khẽ cười.

“Tốt nhất là hai người yêu nhau thật lâu dài, nếu không, tôi không ngại xen một chân vào đâu.”

“Chậc, cô gái à, bớt bớt đi, dù chúng tôi không lâu dài thì cô cũng không có cơ hội đầu. Người xưa nói chí lý, ngựa khôn không ăn cỏ cũ, hiểu không?”

Đàm Hi nói rất thẳng thắn, nhưng không ngờ trong tương lai lại có một ngày, bản thân cô cũng bị liệt vào hàng “gặm cỏ cũ“.

Khụ, lúc bị tát vào mặt như thế, có chút đau đó.

Ngô Sở Điền tức giận bỏ đi, nhưng những khúc mắc trong lòng lại tan biến mất một cách kỳ diệu. Giây phút đó, cô ta giống như đã bỏ được một gánh nặng xuống.

Trên thế giới này, tình đơn phương nhiều vô số, tình được đáp lại thì rất ít ỏi.

Đã từng có một thời, “Lôi Thần” là mục tiêu theo đuổi của cô ta, là động lực duy nhất, giờ đây cũng đã đến lúc thức tỉnh rồi.

Bỏ qua tình tiết nhỏ này không nói đến, khi Đàm Hi vừa đến sân bóng rổ liền nhìn thấy Tạ Từ nhảy lên, động tác úp rổ đẹp tuyệt, ghi bàn!

“Yes!” Hàn Sóc vui mừng nhảy cẫng lên, “Thật không hổ danh anh Từ của em, người đẹp trai thường không nói nhiều!”

Nhiễm Dao cùng đội với Hứa Trạch, lúc này mồ hôi tuôn như mưa, thấy Đàm Hi giống như gặp được phao cứu mạng, “Hi Hi ơi, cậu... thay tớ một lúc... tớ thật sự không được rồi... đi nghỉ một lát đã...”

Đàm Hi nhếch môi: “Được thôi!” Nói xong, cô xông vào trong sân như tên bay, phóng đi cướp lấy bóng trong tay Tạ Từ, có chân phóng đi tấn công khu phòng thủ của đối phương.

Trên tay trống rỗng, Tạ Từ sững sờ. Khi hoàn hồn liền lập tức đuổi theo.

Nhưng đến nơi đã trễ, bên ngoài tuyến ba điểm, Đàm Hi đã nhanh nhẹn ném đi, vào rổ.

“Hay lắm!”

Mọi người nghe tiếng liền quay đầu lại, thấy Trương Bình dáng người thẳng tắp khoác nguyên bộ đồ lính đứng cách đó không xa, đang vỗ tay.

Bốp bốp bốp.

“Bóng đẹp!” Tiếp đó, anh ta bước đến bên Đàm Hi, “Cô gái nhỏ nhưng lại chơi hay như vậy, khá lắm, khá lắm!”

Khuôn mặt nghiêm khắc có vài ba phần đượm cười, không hề giấu giếm sự tán thưởng đối với Đàm Hi.

Người được khen lại rất điềm đạm, khiêm tốn đáp lại: “Quá khen rồi ạ.”

Kết thúc thời gian nửa tiếng hoạt động tự do, dưới sự dẫn dắt của Trương Bính mà tiếp tục chuyến tham quan. Cho đến bốn giờ chiều, đoàn người mới rời khỏi quân khu.

Trương Bính tiễn người đi xong đang chuẩn bị về doanh trại, nhưng trên đường đi lại nhận được lệnh triệu tập gấp của cấp trên.

“Cảnh báo đặc biệt?!” Sắc mặt anh ta biến đổi, nhanh chóng về địa điểm họp.

Rời khỏi quân khu, mấy người tách nhau ra về.

Hàn Sóc phải về công ty quản lý, An An về nhà, Nhiễm Dao đi tìm lão cán bộ, Hứa Trạch, Tạ Từ và mấy người khác còn phải quay về quân doanh của mỗi người để báo danh.

Đàm Hi đi thẳng về Bồng Lai.

Sau khi về nhà, thời gian còn sớm, Lục Chinh chưa về.

Việc đầu tiên, cởi quần áo.

Việc thứ hai, tắm gội.

Tắm nước lạnh.

Tắm xong, đầu óc cũng trở nên tỉnh táo hơn.

Hít thật sâu, lúc này mới bắt đầu dọn ba lô.

Cắt lớp bìa da, xử lý hết những miếng thiếc bạc chống thăm dò được dán ở viền, sau đó, lấy ra chiếc máy laptop loại nhỏ và một cái máy quét...