Đàm Hi ồ một tiếng, nói với vẻ hờ hững: “Em gọi cho Lục Chinh không được nên muốn thử gọi cho anh, rốt cuộc tối qua đã xảy ra chuyện gì vậy?” Cô cố gắng giữ giọng điệu của mình nghe tự nhiên một chút. Thời Cảnh vốn muốn nói “Theo điều lệ bảo mật thì không thể trả lời được”, nhưng lại vừa đến bên miệng lại đổi sang câu khác... “Em muốn biết à?” Giọng điệu mang theo mùi vị dụ dỗ rõ ràng, chắc chắn là vẫn sẽ còn có vế sau. Đàm Hi trợn mắt: “Nói thừa!” Nếu cố không muốn biết thì còn hỏi làm gì? “Được, chúng ta gặp mặt nói chuyện.” Hơi khựng lại, ánh mắt lóe tia tối tăm, Đàm Hi không vội trả lời. “Alo? Em vẫn đang nghe chứ? Không tiện nói trong điện thoại, chúng ta gặp mặt nói chuyện đi.” Nghe anh ta nhắc đến từ “gặp mặt” một lần nữa, Đàm Hi nhạy cảm phát hiện đối phương không hề mang ý tốt lành gì, tâm tự xoay chuyển nhanh chóng, nhưng cách nói chuyện lại rất bình thường: “Anh rảnh rỗi lắm hả?” “Chút thời gian kiểu này vẫn có.” “... Thời gian, địa điểm.” “Em quyết định đi” Đàm Hi nghĩ ngợi: “2 giờ chiều, quán cà phê Ái Lệ ở Quảng trường trung tâm.” “Được.” Hâm nóng cơm canh được bọc bằng màng giữ tươi đặt trong tủ lạnh, Đàm Hi xử lý xong bữa trưa. 1 giờ 30 phút, Đàm Hi ra ngoài đi đến nơi hẹn. Khi cô tới thì Thời Cảnh đã đến rồi: “Ngồi đi, anh đã gọi một ly nước chanh cho em.” “Cảm ơn.” Đàm Hi lẳng lặng quan sát anh ta, áo thun POLO màu xám nhạt, mặc kèm với chiếc quần dài thoải mái, mang theo một vẻ đẹp trai khác so với khi khoác lên mình chiếc áo quân phục màu xanh thẫm. Khẽ hớp một ngụm, đặt ly nước xuống, Đàm Hi lên tiếng: “Chẳng phải muốn gặp nhau nói chuyện hay sao? Nói đi, tối hôm qua rốt cuộc các anh làm gì thế?” “Lão Lục không nói cho em biết à?” Cô khẽ cau mày: “Khi anh ấy trở về thì em đã ngủ rồi.” Ánh mắt Thời Cảnh khẽ tối xuống: “Chiều hôm qua phía quân khu xảy ra chuyện ngoài ý muốn.” Đàm Hi nhướng mày, giả vờ kinh ngạc, sau đó thở phào, giống như trút được gánh nặng gì đó, cả người trở nên bình tĩnh lại. “Tốt nhất các anh đừng hùa lại lừa em, nếu không...” Cô cười lạnh. Thời Cảnh kinh ngạc, té ra cô nhóc này cho rằng anh ta và Lục Chinh đi thác loạn sao? Chẳng trách lúc nãy khi vừa nghe đến là chuyện của quân khu lại thở phào nhẹ nhõm. “Em không muốn biết phía quân khu đã xảy ra chuyện gì sao?” Anh ta lên tiếng thăm dò, lộ vẻ mặt đánh giá. “Muốn chứ, nhưng anh có chịu nói cho em biết không?” Đàm Hi lại đá vấn để trở về. Thời Cảnh nghiến răng, nhìn chăm chú nét mặt của cô: “Không thể nói nhiều, nhưng vẫn có thể kể đại khái được.” “Được, vậy em đây rửa tai lắng nghe.” Ánh mắt anh ta trở nên sắc bén: “Chiều qua, phía quân khu xảy ra sự cố rò rỉ thông tin cơ mật.” Mí mặt Đàm Hi giật liên hồi, nhưng vẫn cố gắng giữ vẻ mặt bình thản: “Sau đó thì sao?” Thời Cảnh trầm giọng: “Em không muốn nói gì sao?” “Có ý gì?” Ánh mắt cô bình tĩnh, giọng điệu lạnh lùng. “Theo như anh biết, hôm qua vào lúc đó em cũng ở quân khu.” “Cho nên?” “Em có hiềm nghi.” “Ha... Hèn gì cứ muốn hẹn em ra gặp mặt, đào hố đợi em nhảy xuống chứ gì?” Đàm Hi cười lạnh, “Những người có mặt ở quân khu khi đó không chỉ mình em, nói như thế vậy mọi người đều có hiềm nghi cả. Em thấy bực bội đấy nhé, sao anh không tìm những người khác mà cứ đến tìm em?” “Bởi vì em có tiền án.” Khuôn mặt của Đàm Hi hoàn toàn trở nên lạnh lùng: “Nói cho rõ ra!” “Sau khi sự việc xảy ra, bọn anh liền xem video của camera giám sát Em đoán xem kết quả thế nào?” Thời Cảnh nở một nụ cười mỉa mai: “Chẳng có gì cả, bình thường tĩnh lặng. Nhưng phòng hồ sơ cơ mật quả thật có người đột nhập vào, điều này chỉ có thể nói lên một chuyện, rằng đối phương đã xâm nhập vào hệ thống giám sát!” “Còn em, Đàm Hi, lại là người có thể làm được việc này, đúng không?” Nhấn nhá từng chữ một, dường như đã định tội danh lên người cô rồi. “Sặc... Anh muốn nói em là thủ phạm, được thối, lấy chứng cứ ra đây, đừng ở đây suy đoán những điều vừa vô nghĩa vừa khôi hài nữa, đúng là làm người ta cười rớt răng.” “Nếu anh có chứng cứ thì em nghĩ mình vẫn còn có thể ngồi ở đây sao?!” “Vậy chẳng phải đã xong rồi à? Từ bé thầy cô đã dạy chúng ta, không có chứng cứ thì đừng nói năng lung tung.” “Em!” Đàm Hi đứng dậy, lạnh lùng phủi tay áo: “Gặp cũng gặp rồi, nếu không có việc gì khác thì em xin được phép chào tạm biệt.” “Đứng lại!” Bước chân cô dừng lại. Thời Cảnh đứng dậy, chặn trước mặt cô: “Tóm lại có phải là em hay không?” “Đội trưởng Thời, vấn đề này anh nên đi hỏi chứng cứ, chứ không phải em.” Dứt lời, có sải bước rời đi, bóng dáng vẫn tiêu sái như cũ. Chỉ có Đàm Hi biết, vào lúc này, trong lòng cô nặng nề biết bao nhiêu. Thời Cảnh cũng đã bắt đầu nghi ngờ rồi, vậy Lục Chinh... Cô không dám nghĩ sâu thêm. Nhìn bóng dáng dần dần khuất xa của cô, anh ta đứng tại chỗ, siết chặt nắm đấm. Ha... Chứng cứ Nếu anh ta có thì chẳng cần phải nói nhảm nhiều như thế, thăm dò tới lui, hư hư thực thực. Nhưng từ biểu hiện lúc nãy của Đàm Hi cho thấy, gần như không có sơ hở, ánh mắt kiên định, vô cùng tự tin. Chẳng lẽ bản thân anh ta đã nghĩ ngợi quá nhiều thật sao, trên thực tế không hề liên quan đến cô ư? Nhưng trong lúc sự việc xảy ra, Đàm Hi ở trong quân khu, đây cũng là sự thật. Trên đời này có việc trùng hợp như thế hay sao? Nhưng từ tiến độ điều tra trước mắt cho thấy, quả thật không có chứng cứ trực tiếp nhắm vào Đàm Hi. Là nhân viên từ bên ngoài đến thì số người bị nghi ngờ tất nhiên không chỉ có mình cô, còn có cả tất cả mọi thành viên trong tổ đến tham quan quân khu vào hôm đó, bao gồm của Hứa Trạch, Tạ Từ, Nhiễm Dao, Hàn Sóc, An An... Theo lý mà nói, hiểm nghi của những người này đều rất lớn, nhưng suy nghĩ đầu tiên của Thời Cảnh lại là Đàm Hi.