Những ngày hôm sau, Loan Châu luôn mỉa mai cậu về việc hết con gái quan Đô đốc xin ban hôn, lại đến Bích Nguyệt sống chết đòi làm thiếp. Gương mặt Thiên Phúc từ méo xệch chuyển sang tối sầm, cậu muốn nói mà toàn bị cô chặn họng.
Nở một nụ cười thân thiện, Thiên Phúc tìm cách chuyển chủ đề.
“Mà…thời của mợ, mợ còn phải đi học sao?”
Loan Châu gật đầu.
“Phải, tôi chỉ mười bảy tuổi, tôi còn học đại học rồi đi làm!”
“Học đại học…là gì? Không lấy chồng à?”
Loan Châu lắc đầu.
“Phụ nữ hiện đại họ xem trọng công việc hơn. Lấy chồng trước mười tám tuổi là không được, cũng chẳng ai ép buộc phụ nữ phải lấy chồng khi họ không muốn cả.”
Càng nói, mặt Thiên Phúc càng nghệch ra, sau hơn hai trăm năm thì mọi thứ đều thay đổi. Càng tìm hiểu cậu càng thấy một số điều bây giờ không hề phù hợp với thời đại của Loan Châu sinh sống. Loan Châu di di ngón tay trên bàn rồi hỏi.
“Mà sao mấy hôm nay không thấy cha?”
Thiên Phúc nghe hỏi thì trả lời.
“À, ông lên huyện rồi, sắp tới đây mùa mưa lũ nên ông lên đó để cùng các quan xem xét đê điều, rồi chuẩn bị lương thực.”
Loan Châu khẽ gật đầu, nhẩm tính thì cô đến đây vài hôm đã đến Trung thu, bây giờ chắc cũng đã cuối thu chuẩn bị vào đông rồi. Cô buồn buồn nhìn ra cổng lớn, bây giờ cha mẹ cô thế nào nhỉ?
Thiên Phúc gần đây cũng không phải ra chiến trường, biên ải tạm thời cũng yên ổn, cậu nảy ra ý cùng Loan Châu tập võ, vừa giúp cô sửa lại những thế võ sai, vừa cùng cô nâng cao võ nghệ.
…
Cậu Thiên Đức sau một chuyến buôn hàng dài cũng đã trở về, cậu về phủ vào chào ông bà Lý, sau đó đi về phòng. Như một thói quen cậu đưa mắt trông ra khu vườn nơi Loan Châu hay tập võ.
Gương mặt mệt mỏi nhoẻn lên một nét cười, cậu định đi ra gặp người thì bước chân dừng lại, Thiên Phúc cũng ở đó.
Cậu đứng nhìn họ, lòng nặng trĩu, Loan Châu đang cầm cây thương, phía sau là Thiên Phúc đang dìu cô đánh võ.
“Họ thân thiết từ khi nào vậy?”
Cậu hỏi đột nhiên hiện ra trong đầu Thiên Đức, trông nét mặt của anh trai thì cậu chẳng thấy anh khó chịu gì cả, cứ như đó là một điều hiển nhiên vậy. Thời gian cậu vắng nhà đã xảy ra chuyện gì sao? Tự nhiên người anh này của cậu lại đối xử tình cảm với vợ như vậy?
Ông Lý nhìn thấy Thiên Đức đang trông theo Loan Châu cùng Thiên Phúc thì đi lại nhẹ đặt tay lên vai. Cậu giật mình quay lại, ông ra hiệu bảo cậu đi về phòng.
Trong phòng.
Ông Lý thong thả ngồi xuống ghế rồi dò ý hỏi Thiên Đức về việc lấy vợ, cậu chỉ cười buồn nói rằng chưa ưng ai cả.
“Thiên Đức, cha biết trước kia con quan tâm Ngọc Liên nhiều, có điều bây giờ Thiên Phúc đã có tình cảm với vợ rồi. Con cũng nên quên đi mà lấy một cô nương con yêu chứ!”
Lời ông nói làm cậu ngẩn người, vậy là Thiên Phúc và Ngọc Liên có tình cảm rồi sao? Có nghĩa họ sẽ không làm hưu thư nữa, ánh mắt vốn đã u buồn của Thiên Đức lại càng buồn hơn. Cậu cố nén lòng nở một nụ cười nhìn cha.
“Con hiểu rồi!”
Vỗ vỗ vai con trai động viên, ông Lý dặn con nghỉ ngơi rồi ra ngoài. Thiên Đức ngồi lặng trên ghế, chợt cậu nhớ lại khi nãy không thấy chiếc gài tóc cậu tặng trên tóc Loan Châu.
Tình cảm này cậu đã ấp ủ trong lòng bao lâu nay, e là phải đến lúc buông tay rồi.
Đôi mắt sâu của cậu nhắm chặt, một dòng nước mắt nóng lăn xuống, cậu dặn lòng đây sẽ là lần cuối cùng cậu nghĩ đến Ngọc Liên.
Người con gái cậu đã yêu từ bao giờ.
…
Tiếng vó ngựa vang lên đầu làng, bụi bay mù trời. Phó tướng Thiên Phúc đã trở về sau những ngày ra tuần tra biên ải.
Cậu nhảy xuống ngựa chạy đi tìm vợ. Gặp mặt Loan Châu cậu ôm lấy cô vào lòng. Cô ngạc nhiên hỏi.
“Cậu sao vậy? Người toàn bụi vừa về đã…”
Lời nói chưa hết đã bị cắt ngang, Loan Châu trợn mắt khi cậu đã khóa môi cô lại, tiếng ú ớ rồi những cái đánh để cậu buông ra.
Ánh mắt Thiên Phúc nhìn cô mừng rỡ.
“May quá, mợ vẫn ở đây!”
“Cậu bị sao vậy?”
Thiên Phúc lại ôm cô vào lòng, bởi cậu sợ khi cậu không có ở nhà, cô sẽ lại đột nhiên biến mất như khi cô đến. Nên ngay khi xong lệnh vua là cậu về ngay để gặp cô, xem cô có còn không?
Loan Châu cười hiền nhìn cậu, cả gương mặt toàn mồ hôi, cô lấy khăn lau đi những giọt mồ hôi ấy rồi nói.
“Cậu yên tâm, khi nào tôi đi thi thì tôi sẽ bảo cậu!”
Nghe nói,Thiên Phúc ngạc nhiên hỏi lại.
“Thật không?”
“Không!”
Tiếng Loan Châu cười sảng khoái khi chọc cậu, còn cậu lại tối sầm mặt trước cô.