Nàng Dâu Thân Mến Của Giang Tam Gia

Chương 38: Theo dõi



Liêu Xuyên cắn một chiếc bánh rán rồi vứt cái giấy lót để đựng bay vào trong bãi rác gần đó, lấy đại ống tay áo để quệt quệt qua miệng mình.

“Cậu có vẻ hay đói nhỉ? Tôi thấy cậu lúc nào cũng có một cái gì đó để ăn ở trên tay.”

Liêu Xuyên nhún vai, vẻ mặt bất đắc dĩ: “Làm sao mà tôi biết được. Lúc còn nhỏ bố mẹ tôi không cho tôi ăn đồ ngoài, nhưng dạo gần đây vì ăn nhiều nên tôi thấy vị của những món ăn được nói là dành cho thường dân này không tệ.”

“À đúng rồi.”

Liêu Xuyên đứng nép sau một cái cột điện lớn, toàn thân hình cao lớn đứng dưới bóng râm của một khu xưởng cũ đã bị bỏ hoang nhiều năm ở gần cảng biển.

Cậu ta mặc từ đầu đến chân đều là những bộ đồ màu đen, vì thế nên trong không gian của buổi tối không sao không trăng này, cậu ta như hòa làm một với bóng đêm.

“Bố chị mới mất sao? Tôi xin chia buồn với gia đình của chị.”

“Không có gì.” Chu Châu Thiền lắc đầu, khuôn mặt không có lấy một sắc thái cảm xúc, giống như một cái cây trơ trọi và lạnh lùng mọc giữa cánh đồng hoang: “Bố tôi cũng không muốn mọi người quá đau buồn trước cái chết của ông.”

Liêu Xuyên nhìn Chu Châu Thiền từ từ đứng dậy, nhìn dáng vẻ cô chật vật và khổ sở do vừa mới phải trải qua một cú sốc lớn thì thật lòng hỏi han.

“Này, nếu mệt quá thì chị có thể đi về nhà. Tôi có thể một mình tự thực hiện kế hoạch được.”

“Không sao. Tôi dù gì cũng chẳng chết được. Làm theo kế hoạch đi.”



Liêu Xuyên đắn đo nhìn cô, cuối cùng chỉ đành thở dài rồi trùm kín cái mũi áo lên trên đầu, che đi gần hết khuôn mặt của mình.

“Thế thì tôi làm đây.”

Nói rồi Liêu Xuyên vươn tay, túm mạnh lấy cổ áo của tên bảo vệ đang đi loanh quanh ở gần đó rồi đánh gục hắn.

Chu Châu Thiền im lặng nhìn cậu ta lôi tên đó vào sâu trong con hẻm tối rồi trói chặt hai tay hai chân lại, bít kín miệng của hắn bằng một cái giẻ lau rồi lột sạch bộ đồng phục của hắn xuống, thay vào người mình.

Chu Châu Thiền thì không cần phải vất vả như thế lắm, cô chỉ cần đi đường vòng để tiến đến cổng sau của xưởng chế biến ma túy bọc lót nhà máy cũ này thôi.

“Nhớ chú ý cẩn thận. Tôi chết còn dễ coi hơn cậu nhiều.”

Liêu Xuyên tuy không hiểu câu nói ấy của cô mang hàm nghĩa gì nhưng cậu ta vẫn cứ giơ lên một ngón tay cái để ra hiệu đã hiểu, rồi sau đó lấy chiếc mũi phớt trùm lên đầu mình, kéo cao cái khăn quàng cổ lên đến mũi.

Chu Châu Thiền nhìn cậu ta đút chiếc súng ngắn vào trong túi quần rồi thản nhiên bước ra ngoài con hẻm, đi tuần như những kẻ khác thì mới lùi chân ra đằng sau, tiến vào con đường rừng hoang vu.

Cô đi dọc theo tuyến đường rừng gập ghềnh, tránh khỏi tầm nhìn của những tên bảo vệ khác rồi lẻn ra sau một hòn đá lớn trên đồi cao.

Ở trên này, cô nhìn thấy có một chiếc thuyền khổng lồ chở những khối container rất lớn cập tới bến cảng, tiếp theo đó, những hàng xe tải từ trong xưởng chạy ra rồi dỡ lấy những khối hàng.

Chu Châu Thiền để ý thấy những thùng hàng mà chúng lấy đi đều là những khối container in một hàng chữ “Sweet Love” ở hai bên, âm thần lấy quyển sổ ghi chép ra rồi ghi lại, lấy điện thoại chụp lại toàn bộ quá trình mà bọn chúng lấy hàng, kiểm tra hàng và chở hàng vào xưởng.

Bỗng cô thấy từ một con đường hoang vắng chạy tới là một chiếc sedan đỏm dáng sang trọng.



Ngay sau khi thấy được kẻ bước xuống khỏi xe và đưa tay chỉ đạo những tên tội phạm ma tuý, Chu Châu Thiền liền cắn răng trên vào môi dưới, giơ tay chụp hình hắn lại.

Ngày hôm nay tưởng chỉ có được những bằng chứng về hoạt động phân phối và vận chuyển trái phép chất cấm hiện có ở cảng biển thôi, ai ngờ đâu bắt gặp được cả tên mà bọn họ đang nhắm đến.

Liêu Trí Tu chống hai tay vào hông, lớn tiếng quát những tên hấp tấp suýt nữa đã làm đổ những thùng đựng kẹo lớn rồi cùng những tên khác tiến sâu vào bên trong xưởng.

Góc chụp của Chu Châu Thiền không đến được với hắn, cô bấm bụng đắn đo xem có nên đột nhập vào bên trong không nhỉ? Việc này là quá liều lĩnh. Tuy cô không sợ chết, cái chết không thể làm ảnh hưởng đến cô được nữa, nhưng còn Liêu Xuyên thì sao? Sau khi cô chết đi, mọi thứ ở trong kiếp này vẫn sẽ tiếp diễn đúng không?

Thôi thì rút vậy, hôm nay đến đây thôi. Không biết Liêu Xuyên có tìm được những tin tức gì mới không?

Chu Châu Thiền lùi người ra sau một cách khẽ khàng. Tuy đã mặc một bộ đồ tối màu và trùm kín từ đầu đến chân, nhưng cô vẫn phải cảnh giác về việc mình sẽ bị phát hiện giữa chừng.

Bỗng từ đằng xa, văng vẳng truyền vào tai cô là những tiếng hô chào gấp gáp và tiếng ồn ào xôn xao hơn hẳn bình thường, bất giác cô lại ngồi im ở chỗ cũ, giơ chiếc điện thoại lên cao theo bản năng.

Bây giờ cô mới để ý, ở trong chiếc sedan vừa đến có thêm một người khác bước xuống.

Và người đó là…

Chu Châu Kì?!

Hai vai Chu Châu Thiền sững lại, chiếc điện thoại trên tay rơi bộp xuống dưới đất.