Nàng Dâu Thân Mến Của Giang Tam Gia

Chương 39: Phát hiện



Chu Châu Kì tiến vào bên trong xưởng, ngay lập tức Chu Châu Thiền cũng đứng dậy rồi bám theo sau cô ta để tiến vào bên trong.

Bảo vệ của cái xưởng này tuy được trang bị vũ khí hạng nặng nhưng có vẻ khá thưa thớt, Chu Châu Thiền đã quan sát từ trên cao suốt từ nãy đến giờ nên cô biết được đâu là nơi mà bọn chúng thường không để mắt tới.

Đó là chỗ tập trung rác thải ở đằng sau cái xưởng cũ, ở trên đó cô có thấy một cái ống thông gió nhỏ có thể chui được.

Chu Châu Thiền cắn răng, cô trườn dần ra khỏi tảng đá rồi đi xuống dưới ngọn đồi, men theo những thân cây cao lớn xuề xòa để tiếp cận được đến sườn nhà xưởng.

Chu Châu Thiền nghĩ mình đã rất khéo để không bị phát hiện, nhưng đột ngột, vào cái lúc mà cô dẵm lên nắp thùng rác lớn rồi cậy cái ống thông gió ra, lại có một tên bảo vệ đi tuần phát hiện.

“...”

Cả hai đưa mắt nhìn nhau. Bất ngờ thay, tên bảo vệ ấy không hề làm gì cô cả. Thậm trí, hắn ta còn ngoái đầu cảnh giác ra xung quanh rồi nhanh chóng chạy đến, đỡ lấy cô rồi đẩy cô trèo vào cái ống thông gió đó.

“Nhanh nhanh lên, có kẻ khác đang đến.”

“Liêu Xuyên!”

Chu Châu Thiền thở ra một hơi nhẹ nhõm vì tên bảo vệ đó hóa ra là Liêu Xuyên giả trang. Cậu ta đến thật đúng lúc cô đang loay hoay để bám lên được cái ống thông gió rất cao này.

Cô nhanh chóng bò cả người vào bên trong, còn Liêu Xuyên ở bên ngoài thì đóng cái quạt thông gió vào vị trí vốn có của nó.

Ngay vào cái lúc mà Chu Châu Thiền định bò đi tiếp, đột ngột ở bên ngoài, một tiếng nói khác cất lên.

“Mày đang làm gì ở đây thế hả? Vị trí hoạt động của mày là ở gần cổng vào cơ mà?”

Một tên khác thuộc đội bảo vệ cáu kỉnh thét lên, giọng nói của hắn the thé y như cái dùi cui đâm chọt vào màng nhĩ khiến cho Liêu Xuyên suýt chút nữa đã choáng đầu mà ngất đi.

Cậu khẽ cắn răng, chửi thầm trong đầu hai từ “phiền phức” rồi hạ giọng xuống.



“Tôi mót tiểu nên đang đi tìm chỗ giải.”

“Chậc! Thế thì phải báo cáo chứ! Mày tự ý rời khỏi chỗ được giao phó như vậy làm tao suýt nữa đã tưởng mày là gián điệp, may mà chưa rút súng ra. Nhanh lên! Tao cho mày hai phút.”

Tên đó nói vậy rồi nhanh chóng rời đi, Liêu Xuyên nhìn hắn không còn nghi ngờ mình nữa thì thở ra một hơi, liếc nhìn nhanh lên cái ống thông gió rồi nhanh chóng quay trở về đơn vị của mình.

Bất chợt, cái tên tưởng như đã đi trước đó cứ lẩm bà lẩm bẩm, bước chân đi tiến lên của hắn chợt dừng lại rồi quay đầu nhìn về phía Liêu Xuyên.

“Trên áo mày có ghi số 404 nhỉ? 404... 404...” Hắn hình dung lại ở trong đầu một khuôn mặt nào đó rồi chầm chậm giơ cao khẩu súng lục lên: “Ảnh hồ sơ của số 404 là một người thanh niên với nốt ruồi ở dưới khóe mắt trái, nhưng tại sao mày lại không có?”

“Chết cha mày rồi tên gián điệp ạ.”

...

Chu Châu Thiền đã bò sâu vào bên trong xưởng, từ đây, cô có thể nhìn thấy hết tất cả những quy trình mà bọn chúng vận chuyển ma túy từ nước ngoài và phân phối vào thị trường nội địa.

Những gói hàng lớn dỡ ra từ trong thùng container được đổ lên một đầu dây băng chuyền, chúng sẽ được vận chuyển vào bên trong, ở đây, hai hàng là những tên ‘nhân viên’ sẽ xé cái bao bì của những gói kẹo ra rồi đổ hết lên trên mặt băng truyền.

Số kẹo đó tiếp tục chạy về phía trước, ở đó sẽ có những người chờ để gom chúng lại thành từng loại khác nhau.

Một loại sẽ được xay nghiền thành tinh bột, một thì chế thành những viên thuốc lắc,... thậm trí là tạo hình thành cái lại bánh kẹo khác nhau rồi xếp ngay ngắn vào trong những chiếc thùng lớn, chia thành nhiều phương tiện để chở đi đâu đó.

“... Tôi cần một nơi nào đó... nơi có thể ngụy trang được thành một nơi mà phương tiện hay dừng lại rồi vận chuyển mà chẳng ai nghi ngờ gì cả.”

“Ý của cô là... một cái bưu điện sao?”

“Đúng vậy.”



Chu Châu Kì đi kiểm tra quá trình làm việc của những người ‘nhân viên’ phân loại ma túy, thân mặc một bộ suit đen sang trọng, dáng bước đi phóng khoáng lướt qua từng kệ hàng lớn hiện đang đựng những thùng to để những gói thuốc lắc.

Liêu Trí Tu khúm núm đi ở đằng sau cô ta, nghe thấy cô ta đang định buôn bán ma túy một cách công khai thì hốt hoảng hét lên.

“Cô đang đùa sao? Không được đâu! Hiện tại tôi vẫn đang bị theo đuôi bởi mấy bọn cớm vẫn còn đang nghi ngờ về vụ kiện của Liêu Xuyên. Nếu như sơ sảy để bị bắt được thì...”

“Sao thế, Liêu Trí Tu?” Nụ cười nhàn nhạt luôn thấp thoáng ở trên môi của Chu Châu Kì chợt lặng xuống, đôi mắt của cô ta sắc lạnh như một lưỡi dao găm dính máu: “Anh không làm được?”

Liêu Trí Tu không khỏi toát cả mồ hôi hột, hắn ta sợ Chu Châu Kì bởi vì không ai ngoài hắn có thể hiểu được sự đáng sợ và ranh mãnh của cô ta. Chỉ có thể nuốt ực xuống một ngụm nước bọt mà lí nhí nói.

“Vâng...”

Camera của Chu Châu Thiền lóe lên, toàn bộ quá trình sản xuất ra ma túy và đoạn hội thoại này của hai kẻ bên dưới đều đã được cô lưu lại hết.

Không những vậy, đoạn video còn quay được rất rõ mặt của Liêu Trí Tu và tên của ông ta, chỉ duy nhất Chu Châu Kì là chưa từng ngẩng mặt nhìn lên nên cô không thể ghi hình được cô ta. Nhưng không sao, chỉ cần có được âm thanh giọng nói của cô ta là được rồi, mọi chuyện còn lại cảnh sát sẽ lo giùm cho cô sau.

Chu Châu Thiền cất điện thoại đi rồi loay hoay nhìn ra xung quanh, tìm cách để có thể bò lại về phía lối đi mà cô dùng để lẻn vào. Việc nằm ở trong đây lâu khiến cho cô bị sặc mùi ma túy.

Bất chợt, không biết có phải là nhầm lẫn gì hay không mà vào cái lúc mà cô vô tình liếc nhìn xuống bên dưới bằng những cái khe thoát khí, Chu Châu Kì lúc đó đã ngẩng đầu lên.

Trái tim của Chu Châu Thiền khẽ đánh rơi mất một nhịp, nhìn cô ta lơ đãng nhìn lên trần nhà.

Cô ta đã phát hiện ra cô chưa?!

Và đáp án chính là, rồi.

Bởi vì ngay sau khi bốn mắt họ chạm nhau, Chu Châu Kì đã nhàn nhạt nhếch mép cười với cô.

Lời tác giả: Sao tự dưng... Tôi lại muốn biến Chu Châu Kì thành nam chính thế ta? Kiểu thần thần bí bí rồi thần kinh các kiểu ý.