3 giờ sáng.
Tôi lại bị tiếng nấu cơm của bố mẹ làm tỉnh giấc.
Tôi rón rén chân tay đẩy cửa đi ra ngoài.
Trong phòng bếp tối đen như mực, vang lên âm thanh va chạm của thìa với xoong nồi.
Hôm nay không nhìn thấy mặt trăng bên ngoài đâu cả.
Trong phòng bếp tối đến mức giơ bàn tay lên không nhìn thấy năm ngón tay đâu.
Thậm chí tôi còn phải mượn ánh sáng từ điện thoại để dò dẫm bước đi.
Nhưng bố mẹ tôi lại có thể chuẩn chỉ không sai sót mà nấu cơm.
Điều này khiến tôi nhớ đến những gì Cố Bắc đã nói với tôi trước đó.
Cậu ta nói có một con quỷ ở bên cạnh bố mẹ tôi, đang hướng dẫn bố mẹ tôi nấu cơm nữa.
Vừa nghĩ đến điều này, trán tôi toát mồ hôi lạnh ngay lập tức, tim cũng đập thình thịch không ngừng.
Tôi nín thở, cẩn thận tiến sát lại phòng bếp.
Qua ánh sáng mờ ảo của điện thoại, tôi thấp thoáng nhìn thấy bóng dáng của bố mẹ.
Mặt hai người không có cảm xúc đang nấu cơm, động tác vô cùng cứng ngắc.
Tôi vừa định gọi họ, nhưng bất chợt dừng lại.
Trong nháy mắt, đồng tử tôi giãn ra vì sợ hãi.
Tôi đã nhìn thấy trong bóng người chiếu xuống mặt đất của bố mẹ có xuất hiện thêm một bóng người.
Bóng người kia áp sát trên người bố mẹ tôi, giống như sắp sửa chồng lên nhau.
Nhưng ở giữa hai người họ rõ ràng là không có người nào cả.
Tay chân hai người cứng ngắc như con rối gỗ, giống như bị một sợi dây vô hình điều khiển.
Mẹ tôi máy móc cầm thìa xào đồ, nhưng tôi lại chẳng thấy có chút lửa nào cả.
Lẽ nào thật sự giống như lời Cố Bắc nói hay sao, hai người họ đang làm cơm cho quỷ?
Cổ họng tôi nghẹn lại, muốn nói gì đó nhưng lại chẳng thể nói ra.
Lúc này, bố tôi đã bất ngờ phát hiện ra tôi.
“Lại đánh thức con nữa sao? Vợ à, nhỏ tiếng chút, lại đánh thức con gái rồi kìa.”
Ngay khi bố tôi lên tiếng, cặp chân kia cũng biến mất.
Tim tôi đập vô cùng nhanh, sắc mặt cũng vô cùng khó coi.
"Làm đồ ngon gì vậy ạ? Con có thể ăn thử một miếng không?”
Tôi sấn tới gần.
Nhưng tôi lại phát hiện ra trong xoong vốn dĩ không có đồ ăn gì cả, mà lại là gạo sống giống như Cố Bắc nói.
Gạo sống trộn với tro hương, trông hết sức quỷ dị.
Mẹ tôi chắn ở trước xoong, che mất tầm nhìn của tôi.
Trong bóng tối, mặt bà ấy trắng bệch kì lạ, song môi lại vô cùng đỏ.
"Mẹ, mẹ đang nấu món ăn gì đấy? Sao con thấy trong xoong chỉ có mỗi gạo sống vậy?” Tôi run run hỏi.
Bố tôi cốc đầu tôi nột cái, lạnh lùng nói: “Chẳng lẽ con quên mất ngày mai là ngày giỗ của anh con?”
"Gạo sống với tro hương này là đồ cúng ngày mai cho anh trai con đấy.”
"Con nhìn kĩ cái xoong này xem, cũng không phải là xoong chúng ta dùng ăn thường ngày.”
Tôi nhìn cái xoong kia, quả thực không phải cái xoong bố mẹ tôi dùng lúc trước.
Còn ngày mai, thật sự là ngày giỗ của anh trai tôi.
Mặc dù nói là anh trai tôi nhưng tôi chỉ nhìn thấy dáng hình anh ấy qua ảnh chụp mà thôi.
Anh trai tôi có khuôn mặt thanh tú, cười lên rất đẹp, chính là một chàng trai rất ấm áp.
Nhưng đáng tiếc là anh ấy đã chết trước khi tôi được sinh ra.
Bố mẹ tôi vẫn luôn tránh né nguyên nhân cái chết của anh ấy, từ trước đến nay chưa từng nói cho tôi biết.
Nhưng tôi đã nghe được từ bà ngoại, anh trai tôi chết là do tai nạn giao thông.
Nghe nói ngày hôm đó, anh ấy đã cãi nhau với bố mẹ.
Anh trai tôi không kịp ăn cơm mà đã lao ra khỏi nhà.
Đúng lúc bị một chiếc xe con do tài xế say rượu lái lao đến, nghiền nát anh tôi xuống dưới.
Nghe nói anh ấy chết rất thảm, cổ bị gãy.
Quả thực mỗi năm bố mẹ đều có thói quen làm đồ cúng cho anh trai.
Tôi thở phào nhẹ nhõm, thầm nghĩ bản thân mình lại đi tin lời tên lừa đảo Cố Bắc này.
"Ngày mai con vẫn phải đi học, mau uống hết sữa rồi ngủ đi.”
Bố tôi lại đưa cho tôi một cốc sữa khác.
Tôi xua tay: "Hôm nay con không muốn uống.”
Nhưng tôi lại nhìn thấy bố mẹ tôi cứ nhìn chòng chọc vào mình.
Hai người hơi nheo mắt lại, khóe miệng từ từ cong lên, chậm rãi nhếch lên, vẻ mặt lại rất lạ thường.