Nấu Cơm Nuôi Quỷ

Chương 3



"Con nít con nôi, nửa đêm thức dậy uống sữa có thể giúp dễ ngủ.”

Thấy họ vẫn nhìn mình mãi, tôi chỉ có thể nhận lấy cốc sữa nhấp một ngụm.

"Con về phòng ngủ đây.”

Sau khi quay trở về phòng, tôi vội nôn sữa ra, nằm lên giường giả vờ ngủ.

Hơn mười phút trôi qua.

Tôi nghe thấy tay nắm cửa chuyển động, kêu lạch cạch một tiếng.

Giây tiếp theo, cánh cửa phát ra tiếng ma sát khiến người nghe cảm thấy ghê răng. Cửa mở ra rồi.

Tôi nhắm chặt mắt, cố gắng duy trì hơi thở ổn định.

Có người đi vào.

“Con gái, đã ngủ chưa?”

Bố tôi khẽ gọi tôi.

Tôi không dám trả lời.

"Xem ra là ngủ rồi.” Mẹ tôi chậm rãi nói.

Tôi nghe thấy tiếng bước chân của họ, dường như đang đi về phía góc trong phòng tôi.

Tôi len lén hé mở mắt, nhìn thấy bố mẹ rắc nắm gạo sống xuống trước cánh cửa màu đỏ sẫm kia.

Sau đó họ quỳ xuống, hai tay chắp lại, miệng không ngừng lẩm bẩm điều gì đó.

Tôi rất muốn nghe xem rốt cuộc bố mẹ tôi đang nói gì.

Cuối cùng, tôi đã nghe rõ.

"Tiểu Cương, chúng ta sắp gặp nhau nữa rồi.”

"Bố mẹ thật sự rất nhớ con, bố mẹ đã tìm được cơ thể mới cho con rồi.”

"Con cứ yên tâm, bố mẹ đã chăm sóc bảo vệ cơ thể này hơn mười năm rồi.”

Nghe được lời của mẹ tôi, lông tơ tôi dựng đứng hết lên.

Căn phòng bên trong cánh cửa đỏ này chính là phòng anh trai tôi ở khi còn sống.

Mẹ tôi sợ tôi sợ nên đã cố tình khóa cửa căn phòng đó lại.

Vì thế ngay từ khi tôi được sinh ra cho đến giờ đều chưa từng đi vào căn phòng đó.

Một luồng lạnh lẽo từ dưới chân chạy dọc lên trên đỉnh đầu.

Lời của hai người là có ý gì?

Ngay lúc này, điều càng khiến tôi sởn gai ốc hơn đã xảy ra.

Một tiếng cọt kẹt cực khẽ vang lên.

Tôi nhìn thấy cánh cửa màu đỏ sẫm vẫn luôn khóa kia từ từ mở ra.

Tạo thành một khe nhỏ.

Trong khe hở, không có một chút ánh sáng nào.

Là bóng tối dày đặc.

Hơi thở tôi bắt đầu gấp rút.

Tôi vẫn luôn có một loại cảm giác, trong cánh cửa kia dường như ẩn giấu thứ gì đó cực kì đáng sợ.

Giây tiếp theo, tôi nhìn thấy một cánh tay khô gầy không chút sắc máu từ từ vươn ra khỏi khe hở.

Cánh tay kia nhanh như chớp cầm lấy bát cơm.

Rất nhanh, tôi nghe thấy bên trong truyền ra tiếng răng rắc.

Rõ ràng là ăn gạo sống, nhưng tiếng răng rắc lại nghe giống như đang ăn từng miếng xương một vậy.

Vừa ghê người vừa buồn nôn.

Nỗi sợ hãi bao trùm lấy toàn thân tôi.

Cả người tôi đầm đìa mồ hôi, nhưng không dám phát ra một chút tiếng động nào.

Lúc này, tôi nhìn thấy thứ bên trong cánh cửa kia chầm chậm ló đầu ra.

Đầu nó to gấp đôi người bình thường nên trông cực kì kì dị.

Đầu nó cúi thấp, giống như cổ không chống đỡ được sức nặng của phần đầu.

Tôi cố mở mắt ra nhưng không thể nhìn rõ được khuôn mặt của vật đó.

Nhưng bố mẹ tôi vừa nhìn thấy vật đó, trên mặt lại lộ ra nụ cười nịnh nọt.

Môi họ nhếch lên rất cao, nhìn hết sức cổ quái.

Tiếng cười chói tai vang lên từ chỗ họ.

Mẹ tôi đỡ đầu, vuốt ve vật đó.

"Con trai mẹ thật mạnh mẽ.”

"Một nhà ba người chúng ta sẽ đoàn tụ vào ngày mốt rồi.”

Bố tôi gục đầu, khóc nức nở.

Nhìn cảnh tượng kì dị trước mắt, da đầu tôi tê rần.

Dù thế nào tôi cũng không tin được thứ quái quỷ kia là anh trai đã chết của tôi.

Thứ đó ghé sát tai mẹ tôi, dường như là đang thì thầm gì đó.

Giây tiếp theo, tôi nghe thấy mẹ tôi đã nói ra câu khiến tôi sợ suýt hét ầm lên.

"Chồng này, Tiểu Cương nói Tư Tư đã tỉnh rồi, đang ở phía sau nhìn lén chúng ta.”

Ngay sau đó, bố mẹ tôi nhanh chóng quay đầu lại, mắt nhìn chằm chằm về phía tôi.