Này Nhóc, Em Là Vợ Anh

Chương 43



Khi ba hắn nói chuyện điện thoại xong thì lại nhìn vào phòng cấp cứu và nó cũng không ngoại lệ, lòng bồn chồn cầu mong cho hắn sẽ không sao nhưng mãi mà cửa phòng cấp cứu không có gì là mở ra. Trong nó lúc này dâng lên một nỗi sợ hãi,một nỗi sợ hãi tột cùng!! Sợ hắn sẽ rời xa nó, nhưng tại sao nó lại sợ hắn rời xa nó chứ!! Chính nó cũng không thể hóa giải được câu hỏi đó là vì sao. Bỗng..

* tinh *

Cửa phòng cấp cứu từ từ mở ra, ông bác sỹ già với gương mặt nhiều nếp nhăn và những giọt mồ hôi còn nóng hổi lộ rõ vẻ mệt mỏi lúc này. Chỉ chờ có vậy mà nó chạy ra mà hỏi lia lịa, ba mdj hắn và ba mẹ nó cũng không ngoại lệ:

_ bác sỹ!! Con trai tôi thế nào rồi.

_ Hải Minh sao rồi.

#%#$

_ các vị cứ bình tĩnh đã, hỏi nhiều như vậy sao tôi trả lời kịp - ông bác sỹ lại đưa tay lau mồ hôi, ông đã đủ mệt rồi mà mọi người còn hỏi nhiều như vậy nữa thì làm sao ông chịu được, rồi ông lại nói tiếp:

_ thiếu gia đã không sao, đã qua nguy hiểm nhưng do vết đâm quá sâu và mất nhiều máu nên sẽ dẫn đến tình trạng hôn mê sâu, tôi cũng không biết chắc chắn đến bao giờ thiếu gia sẽ tỉnh, có thể 1 tuần hoặc một tháng ( heo cũng không biết là có phải vậy không nữa, cứ chém bừa hihi).

_ chúng tôi có thể vào thăm chứ - mẹ hắn.

_ được, chúng tôi sẽ chuyển thiếu gia đến phòng chăm sóc đặc biệt, nhưng chú ý là không được làm ồn - rứt câu thì ông bác sỹ đi thẳng còn 5 người vội bước vào phòng bệnh VIP thăm hắn..

- ----

Pi/ét: tối nay Heo sẽ dành thời gian để đăng fic này, không chắc chắn là mấy chap nhưng các thánh cứ theo dõi nhé hihii.. Heo đang muốn truyện chóng full để còn đăng 3 truyện kia nữa... Cám ơn đã ủng hộ cho Heo nha.

Vào đến trong phòng thì bắt gặp hắn với gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống trên người là hàng đống dây rợ làm tim nó nhói đau lên ( Heo: chết chết, chết rồi. / nó: con điên kia, mày nói ai chết thế hả. / heo: chưa nói xong đã ngắt lời, chết rồi mày yêu hắn rồi. / nó: thật không. / heo: *gật gật*). Còn 4 bậc phụ huynh sau khi đã tình trạng hắn ra sao thì ai nấy đều ra sopha ngồi ( vì là đây là phòng Vip nên có đầy đủ các tiện nghi như trog khách sạn 5 sao ý). Bỗng ánh mắt của mọi người dừng lại ở nó khi họ thấy nó đang trong tình trạng ngồi lên giường bệnh của hắn, tay hai đứa nắm chặt vào với nhau, nước mắt nó vô cớ rơi xuống! Nó tự trách bản thân vì tại nó thì hắn mới thành ra như vậy.

Nhìn thấy vậy 4 người liền cười gian rồi rủ nhau ra ngoài, còn lại hai đứa trong gian phòng bệnh rộng lớn thì nó cũng chẳng biết nên làm gì, nó cứ như vậy cho đến khi nó lên tiếng:

_ hic...hic... Thầy ơi,, thầy nhanh tỉnh lại đi rồi muốn gì cũng được hic...

_ thầy có nghe thấy không vậy..hic..huhu...oa.oa

Nó cứ tự độc thoại một mình rồi lại lăn ra khóc, vừa hay lúc đấy cánh cửa phòng phát ra tiếng * rầm * làm nó nhìn ra cửa thì thấy cậu và nhỉ chạy vào. Thấy nó nhỏ vội bay vào ôm nó khóc:

_ con quỷ...hức...hức... Mày sao lại thành ra như vậy hả, có biết khi tao nghe tin tao lo thế nào không, tao chạy vào đây ngay nè..

Nhỏ khóc lóc ỉ ôi làm nó đau hết đầu, có cần khóc to như vậy không chứ. Giờ nó mới để ý đến bộ dạng của nhỏ lúc này, đầu chưa chải, quần áo ngủ ở nhà, thậm chí chân nhỏ còn đeo chiếc nọ lẫn chiếc kia nữa chứ thì nó cũng biết nhỏ lo thế nào rồi. Nó nín khóc rồi cốc đầu nhỏ:

_ tao không sao mà, mày nín đi.

Nghe nó nói vậy thì nhỏ cũng im lìm hưng vẫn phát ra tiếng nấc nho nhỏ. Nó nhìn sang cậu và thắc mắc không biết vì sao nhỏ và cậu lại đi cùng với nhau nhỉ, chí tò mò chàn lan trong đầu nó... Không chịu được bèn hỏi:

_ ủa, sao hai người đi cùng nhau.

Cậu trả lời:

_ à, thì tại gặp nhau ngoài cổng á. - nói rồi cậu quay sang sopha ngồi mà ánh mắt cứ nhìn vào...nhỏ ( ý, kì zậy toaaaa)

_ ê!! Đồ vô duyên, sao nhìn chằm chằm vào tôi vậy - nhỏ nói cậu. Nghe nhỏ nói vậy mà cậu giật mình, hai má thì ửng đỏ lên vội lắp bắp:

_ ai...ai...th...thèm nhìn cô chứ.

_ hừ... Rõ ràng tôi thấy cậu nhìn tôi còn gì.

_ cô tưởng mặt cô đẹp lắm chắc mà muốn tôi nhìn, ảo tưởng à hả.

_ cậu @$#%

_ cô @%$$

@$#$$

Nó nghe hai đứa cãi qua cãi lại mà ong hết cả đầu đâm ra bực, bác sỹ rõ ràng là dặn không được gây ồn để hắn nghỉ ngơi, vậy mà... Mặt nó đỏ bừng lên như là kìm nén sự nực tức lâu không được tuôn ra ngoài, lập tức hét:

_ HAI ĐỨA TỤI BÂY CÂM HẾT CHO TAO, KHÔNG Ở ĐƯỢC THÌ BIẾN ĐỂ CHO THẦY ẤY CÒN NGHỈ NGƠI, CÂM.

Nó hét xong làm hai đứa bàng hoàng, không giám nói câu nào. Không khí được bao chùm bởi một sự im lặng đến ngột ngạt, không chịu được nữa nó lại nói:

_ hai người đi về đi, ở đây có tôi lo rồi.

_ ơ... Vậy hả??? Tao về đây - nhỏ vội chuồn, nhỏ đi thì cậu cũng chạy theo còn lại trong gian phòng bệnh rộng lớn chỉ còn nó và hắn thôi. Bất chợt:

* rầm *

Cánh cửa lại bật mở một lần nữa, nó tưởng là cậu và nhỏ định quay ra đuổi đi thì nó phải giật mình vì những tiếng khóc lóc phát ra:

_ huhuh thầy ơi thầy sao thầy lại thành ra nông nỗi này - nữ 1

_ thầy ơi em đã đến thăm thầy đây - nữ 2

_ em có mang quà đến cho thầy này - nữa 3

...

Bla

Bla

Chắc hẳn chẳng phải nói thì mọi người cũng biết là ai nhỉ, một nhóm nữ sinh trường Sao Băng lên đến mười mấy đứa đang ôm túi to túi nhỏ mà đứa nào cũng khóc lóc tèm lem. Nó trợn tròn mắt ra nhìn mấy con vịt cái này và nghĩ " Sao mấy đứa này nghe tin ở đâu vậy trời ". Cắt đứt dòng xuy nghĩ của nó là một lũ vịt cái chạy rầm rf vào giường bẹnh của hắn mà ôm ấp khóc lóc còn nó thì bị gạt ngay ra ngoài. Sự tức giận lại được châm ngòi nổ, nó lấy hết hơi gào toáng lên:

_ MẤY CON NÀY BIẾN HẾT ĐI, AI CHO CHÚNG MÀY ĐỘNG VÀO NGƯỜI THẦY HẢI MINH " CỦA TAO " HẢ, CÚTTTTTT

Sau tiếng hét của nó thì tất cả đều ngưng mọi hoạt động để nhìn lên nó, một đứa hỏi:

_ mày là cái gì mà không cho bọn tao động vài hoàng tử chứ.

_ đúng đúng.

_ đúng.

...

Một lũ nhao nhao lên làm nó cũng phải khựng lại, giờ nó mới nhớ ra là nó có là gì của hắn đâu chứ, quê tột độ nó đành phát biểu liều:

_ tao á, tao là bạn gái của thầy ấy đây này, chúng mày không tin thì chúng mày có thể hỏi ba mẹ của thầy ý, ba mẹ đang ở trong phòng khách Vip đây này - nó hếch mặt lên làm bọn kua chẳng giám nói gì nữa, biết có tác dụng nó lại nói thêm:

_ giờ biết rồi thì biến đi cho tao, à mà nhớ phải để quà ở lại đấy nhé, cút hết.

Rứt câu thì bọn nữ sinh nháo nhào chạy mà để trong phòng không ít những món ăn ngon làm nó thích lắm:

_ hí hí thầy ý không ăn được thì mình ăn hộ cũng đâu có sao - hí hửng rồi ôm đống đồ ăn lên thưởng thức mà quên luôn đi những vết đau trên người.

°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°

Từ ngày xảy ra chuyện thì hắn đã hôn mê được một tuần còn nó cũng nghỉ học luôn mà ngày nào cũng ở trong bệnh viện nửa bước cũng không rời khỏi hắn, hắn chẳng có chuyển biến gì mà chỉ nằm bất động trên giường. Cho đến sáng ngày hôm nay bụng nó thấy đói dã man nên mới chịu lết xác xuống cantin bệnh viện, trong một tuần lần đầu tiên nó mới xuống đây vì những này qua nó toàn được người khác dâng đồ ăn đến tận miệng. Khi nó ra khỏi phong thì không hay biết kì tích đã xảy ra, đôi mi nặng chĩu của hắn từ từ mở ra, khi mắt hắn đã mở ra hoàn toàn thì cảnh vật đập vào mắt hắn là một gian phòng trắng toát...

_ mình chưa chết - hắn mấp máy môi lên nói thì lại nhìn xung quanh như đang tìm kiếm một hình bóng quen thuộc của ai đó..

* cạch *

Cửa phong mở ra, hắn vội nhắm mắt lại thì nó cũng khệ nệ ôm bát cháo vào ngồi xuống bàn ăn một cách ngon lành. Sau khi thưởng thức xong bát cháo nó lại chạy đến giường hắn ngồi ở đấy:

_ thầy đáng ghét!!! Sao ngủ lâu vậy rồi mà không chịu tỉnh lại hả, thầy ơi thầy dậy đi mà.

Nó lại mếu máo rồi nhìn vài khuôn mặt của hắn, da trắng mi cong, môi đỏ, ngũ quan sắc sảo tóm lại là tuy khuôn mặt có chút nhợt nhạt nhưng độ đẹp trai của hắn không hề mất đi đâu nhá. Nó đưa tay sờ lewn gương mặt hắn thì như có dòng điện chạy xẹt qua người nó khiến hai má nó ửng hồng.

_ đẹp trai quá ( giờ mới biết hả, quá muộn)

Nó nói xong mà không hề biết cái nhếch môi thoáng qua của hắn, chỉ nhẹ thôi mà không để cho ai biết.

_ sao bây giờ mình mới biết thầy ý đẹp trai vậy nhỉ hí hí, đẹp trai quá đi thôi.

Rứt câu thì nó từ từ đưa mặt của nó kề sát vào mặt hắn, mắt chạm mắt, môi chạm môi ( heo: á, cái đồ lợi dụng). Bất chợt hai mắt hắn mở ra nhìn thằng vào nó làm nó giật mình và hét:

_ AAAAAAAAAAA, ĐỒ BIẾN THÁIIIIIIIIIIIIIIII.