Lệ Cảnh Minh đối xử với cô thế nào mới gọi là tốt? Một hai câu quan tâm mà không ly hôn với cô thì là yêu cô ư? Cô lạ gì mấy thứ này chứ? Thẩm Tri Ý đứng phắt dậy, cả người toát ra sự uy hiếp lạnh lùng khiến người ta cảm thấy khó thở.
“Cô chưa trải qua những chuyện mà tôi từng trải qua nên mới nghĩ anh ta tốt bụng”, chung quy cũng vẫn còn trẻ quá, dễ bị bề ngoài che mờ mắt.
Lúc này Thẩm Tri Ý đã quên cô cũng mới chỉ hai mươi bốn tuổi nhưng trong bốn năm ngắn ngủi cô đã nếm trải nhiều thăng trầm, ngọt bùi đắng cay của cuộc sống như đã đi hết cả một đời người.
“Nếu anh ta tốt như cô nói, tôi cũng không sống chật vật như bây giờ”.
Chưa từng nếm trải việc của người ta mà lại khuyên người ta tử tế.
Lệ Cảnh Minh nghĩ để một người ngoài như Chu Tiêu nói giúp anh vài câu thì mọi chuyện xảy ra đã có thể giải quyết được sao? Thẩm Tri Ý mở vòi nước ra rửa tay, có câu thành ngữ về nước là bát nước đổ đi khó lấy lại.
Lệ Cảnh Minh tan làm về nhà vẫn hỏi tình hình của Thẩm Tri Ý như thường lệ.
Chu Tiêu nói một câu khá tốt, sau đó kể lại đoạn đối thoại giữa mình và Thẩm Tri Ý lúc trưa.
Dù sao cũng không phải là lời hay đẹp gì, lúc nói Chu Tiêu rất cẩn trọng liếc nhìn đối phương, thấy sắc mặt Lệ Cảnh Minh vẫn bình tĩnh thì thở phào.
“Sau này đừng nói mấy chuyện này với cô ấy nữa, bây giờ cô ấy đang trong thời kỳ phản nghịch, chỉ thấy tôi rất phiền”, Lệ Cảnh Minh không nghĩ bản thân mình không tốt ở đâu, toàn quy vấn đề vào việc Thẩm Tri Ý bị bệnh nên chống cự.
Anh luôn rất tự tin nghĩ rằng thời gian có thể bù đắp mọi thứ, chỉ cần anh chịu bù đắp cho Thẩm Tri Ý, chỉ cần thực hiện những việc trước đây Thẩm Tri Ý cầu mà không được thì cô sẽ mềm lòng.
Một giọt nước không thể làm tan chảy băng, nhưng tích tụ lâu ngày giọt nước sẽ thấm vào trong.
Chẳng phải Thẩm Tri Ý nghĩ bây giờ anh đối xử không tốt với cô sao? Vậy sau này anh sẽ dồn hết sự quan tâm và sức lực vào một mình cô.
… Sáng sớm hôm sau, Lệ Cảnh Minh gọi Thẩm Tri Ý dậy bảo cô đi tham gia một cuộc đấu thầu với anh.
Bây giờ Thẩm Tri Ý có tính hơi gắt ngủ, vừa nghe thấy giọng Lệ Cảnh Minh bèn đắp chăn qua đầu, che tai lại.
Lệ Cảnh Minh biết Thẩm Tri Ý không muốn gặp anh, phiền chán anh, anh cũng không để tâm, ngồi lên giường kéo chăn cô ra.
“Dậy đi thôi, Chu Tiêu đã làm bữa sáng xong rồi”.
Chăn bị cưỡng ép kéo ra, Thẩm Tri Ý mất kiên nhẫn ngước mắt lên: “Tôi không đi, công ty các anh đấu thầu gọi tôi làm gì, tôi cũng chẳng phải là nhân viên của anh”.
Cuối cùng Lệ Cảnh Minh cũng được cô đáp lại, mặc dù giọng điệu không tốt lắm nhưng anh vẫn rất vui, cười híp mắt nhìn gương mặt của Thẩm Tri Ý: “Chẳng phải thấy em ở nhà buồn chán sao, dậy đi rồi anh chọn một bộ đồ xinh xắn cho em mặc”.
Anh cũng không nhìn Thẩm Tri Ý mà tự mình chọn một bộ từ trong tủ quần áo, sau đó đặt lên giường: “Thay bộ này đi, em mặc màu đỏ đẹp hơn”.
Thẩm Tri Ý tức đến mức da đầu tê lại, cô túm lấy cái váy trên giường ném vào người Lệ Cảnh Minh: “Anh không hiểu những lời tôi nói à? Tôi không đi”.
Lệ Cảnh Minh nhặt chiếc váy dưới đất lên, sau đó lấy điện thoại ra ấn gì đó.
Thẩm Tri Ý nóng nảy nhìn anh chằm chằm, không biết anh lại muốn làm gì, đến khi điện thoại cô đặt trên đầu giường rung lên.
Xxx đã chuyển 990.
000 tệ.
Thẩm Tri Ý vươn tay cầm điện thoại mở lịch sử giao dịch ra, quả nhiên là Lệ Cảnh Minh vừa chuyển cho cô 990.
000 tệ.
Lệ Cảnh Minh nhướng mày, thoải mái chuyển tiền xong rồi đặt điện thoại xuống: “Hôm nay em ra ngoài với anh, lúc về sẽ chuyển thêm cho em một triệu tệ, có đi không?” Thẩm Tri Ý rất muốn nói anh nghĩ chút tiền này có thể sai bảo được tôi nhưng sau khi nghe Lệ Cảnh Minh nói chuyển thêm một triệu tệ, cô lại kiềm chế cơn cáu gắt.
Chút tiền này chẳng phải chỉ là con số nhỏ với Lệ Cảnh Minh nhưng lại có tác dụng rất lớn với cô.
Chỉ đi ra ngoài với anh một ngày mà có thể kiếm được hai triệu tệ, dù cô không dùng hết hai triệu tệ cũng có thể dùng để quyên góp cho cô nhi viện cũng rất tốt.
Thẩm Tri Ý bò dậy: “Tôi đi”.
Lệ Cảnh Minh hài lòng gật đầu, xoay người đi vào phòng tắm, xả nước nóng rồi thử độ ấm, còn nặn kem đánh răng cho Thẩm Tri Ý.
Thẩm Tri Ý thay một chiếc váy đỏ, màu này khá tươi sáng và rực rỡ, người bình thường rất khó mặc với màu này nhưng Thẩm Tri Ý là một cái móc treo đồ, trước đây gầy trơ xương giờ cũng đã được bổ sung thêm đầy đặn, nên chỗ nào cần có đều không thiếu.
Nhưng cho dù cô có ăn thế nào thì eo vẫn thon gọn như vòng eo con kiến.
Thẩm Tri Ý đánh răng xong thì ngồi xuống bàn trang điểm, da cô khá trắng nên chỉ cần trang điểm nhẹ, tô son một chút là được.
Lông mi Thẩm Tri Ý vừa dày vừa dài, không cần chuốt mascara chỉ cần bấm mi một chút thì giống như hai chú bướm đang đậu trên mắt, mí mắt đổ bóng xuống rất đẹp.
Phụ nữ trang điểm thường không thích bị người khác quấy rầy, Lệ Cảnh Minh xoay người đi xuống lầu, đợi vài phút Thẩm Tri Ý đã xuống.
Lệ Cảnh Minh ngồi trên bàn ăn dùng bữa sáng, sáng nay Chu Tiêu đã làm sủi cảo nhân tôm, da mỏng nhân nhiều, cháo ngô, ngô tươi ngon được cho vào trong cháo hòa quyện vào nhau tạo ra mùi hương thơm ngọt và kimchi tươi ngon, đây là một trong những bữa sáng mà Thẩm Tri Ý thích nhất.
Lệ Cảnh Minh nghe tiếng động vang lên từ cầu thang, anh quay đầu lại nhìn lập tức kinh ngạc khiến miệng anh khô khốc.
Anh đã rất lâu rồi không nhìn thấy Thẩm Tri Ý “đánh bóng” bản thân.
Cô mặc một bộ váy màu đỏ, tóc dài được vén lên để lộ cần cổ thiên nga thon gọn, làn da trắng trẻo, trang điểm nhẹ để gương mặt có chút sức sống.
Thẩm Tri Ý như thế khiến anh nhớ đến bữa tiệc vào sáu năm trước, nhưng khác ở chỗ bây giờ Thẩm Tri Ý đã bớt đi vài phần phô trương và kiêu ngạo, thêm phần thành thục và lười nhác, ánh mắt thờ ơ, bộ dạng không dám có hứng thú với bất kỳ thứ gì.